Ngự Quỷ Phu Nhân

Chương 1:




Tướng quân cứu được một cô gái.
Muốn ta nhường lại vị trí chính thất.
Ta cầm bức hưu thư, lạnh lùng cười:
"Cố Niên Võ, ngươi hơi mơ mộng rồi đấy."
Hắn có thể cầm quân vạn binh, còn ta có thể điều khiển vạn quỷ.
Nếu không có ta, làm sao có chiến công lẫy lừng của hắn?
1. Cố Niên Võ thắng lợi trở về, mang theo một cô gái.
Ta cứ ngỡ ả chỉ là một tiểu tam, chỉ cần dọa vài câu sẽ rúc vào lòng nam nhân mà khóc.
Ai ngờ ả lại là một kẻ cứng cỏi, trước mặt Cố Niên Võ mà cãi nhau tay đôi với ta.
"Phu nhân không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, càng không cần gọi ta là ngoại thất."
"Ta là cô nương nhà lành, nếu nói về gia thế e là không ai minh bạch hơn ta."
"Ồ?" Ta hứng thú, nhướn mày nói, "Giới thiệu xem nào."
Ả ngẩng cao cái bụng hơi nhô lên, rất tự tin:
"Ta tên là Đỗ Y Y, phụ thân ta là Đỗ Thủ Nghĩa, tướng thủ Du Thành, phụ thân và huynh của ta đều đã c.h.ế.t trong trận chiến bảo vệ bách tính Du Thành."
"Ta không muốn bị bắt làm nhục, định nhảy xuống tường thành tự vẫn, may mà Cố lang kịp thời đến, cứu mạng ta."
Cố Niên Võ nhìn ả với ánh mắt tán thưởng:
"Đỗ gia trung liệt, ngay cả người nữ tử yếu đuối như Đỗ Y Y cũng coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, thật khiến người ta kính nể."
Ánh nắng xuyên qua tiền đường, chiếu lên bộ giáp mà hắn chưa kịp tháo xuống, làm nổi bật khí chất oai hùng.
Tựa như vẫn là chàng thiếu tướng quân chính trực, thân hình oai dũng như tùng.
Làn gió thổi nhẹ qua.
Ta vuốt tóc mai, nhìn chằm chằm vào bụng Đỗ Y Y, không khỏi cười khẩy: "Đáng kính đến mức lên giường sao?"
Cố Niên Võ thu lại biểu cảm, trầm giọng nói: "Hiên Viên Tương, chú ý lời nói của nàng!"
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lê trong chính đường, lần lượt liếc nhìn hai người đang đứng.
Thật tốt, có cảm giác như đang thẩm vấn tội phạm.
"Vậy ta nên nói gì? Tỏ vẻ độ lượng của chính thất, thân thiện nắm tay ả gọi là muội muội, khuyên chàng cho ả một danh phận, sau đó chọn ngày lành tháng tốt để ả vào cửa, làm thiếp của chàng?"
Ta tự cho là mình mắng rất khá, cầm chén trà Tiểu Thúy đưa tới, thong thả nhấm một ngụm.
Không ngờ Đỗ Y Y ngẩng cao đầu, nói lớn: "Nữ nhi Đỗ gia, có lý nào làm thiếp của người khác?"
2.
Ta nhấp một ngụm trà, cười khinh bỉ: "Kẻ ngu ngốc nói chuyện viển vông." Dù ta có rộng lượng, yếu mềm đến đâu, dù Cố Niên Võ có cưng chiều ả đến đâu, cũng không thể để ta nhường lại vị trí chính thất.
Suy cho cùng, ta cũng là người hắn theo đuổi nhiều năm, qua đủ ba lễ sáu nghi mới cưới về.
Cố Niên Võ đứng đó, dáng người thanh tú cao ráo, không giận mà uy.
Hắn lên tiếng:
"Ta đã hứa với Đỗ Y Y, để nàng ấy làm thê tử duy nhất của ta."
Chén trà nghiêng xuống.
Trà nóng suýt nữa làm bỏng tay ta.
Ta nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhất thời quên buông chén trà nóng bỏng.
Cố Niên Võ bước lên, giật lấy chén trà, đặt mạnh xuống bàn, không kiên nhẫn nói:
“Y Y đã được Hoàng thượng ban chiếu phong làm quận chúa, nàng ấy đang mang trong bụng con của ta, chẳng lẽ ta phải để một quận chúa làm thiếp sao?”
Ta sửng sốt, nhìn phu quân trước mắt như biến thành một người khác, dáng vẻ này thật thiếu đòn làm sao.
Ta cũng nổi giận, vung tay áo quét một cái.
Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh nghe thật sảng khoái.
“Cố Niên Võ, đứa con trong bụng là ngươi khiến ả ta mang, liên quan gì đến ta? Tự gây nghiệp chướng thì tự mình gánh lấy.”
“Hoàng thượng nếu trách tội, ngươi chỉ cần nói rõ mình không kiềm chế được nghiệp căn, làm cho cô nương nhà lành có mang, rồi lấy d.a.o c.ắ.t c.ổ mà tạ tội là xong.”
Khi nói đến cô nương nhà lành, ta cố ý nhấn mạnh, lườm Đỗ Y Y một cái.
Cố Niên Võ thấy ta mắng người trong lòng của hắn, liền tức giận.
“Ta cứ tưởng nàng là người hiểu chuyện, không ngờ lại chẳng khác gì những người phụ nữ tầm thường khác!”
“Cùng một kiểu chua ngoa, hẹp hòi, không có chút lòng độ lượng!”
“Gia đình nàng ấy vì bảo vệ bách tính mà chết, ngay cả nhường một chút nàng thậm chí cũng không muốn sao? Nàng có xứng đáng với những linh hồn đã khuất không?”
Trước đây hắn không bao giờ nỡ nói nặng ta một câu.
Giờ đây lại không chút khách khí chỉ vào mũi ta, từng câu từng chữ chất vấn.
Đỗ Y Y đứng lâu mệt, chống lưng từ từ đi về phía ghế, ngồi xuống.
Tựa như đã là nữ chủ nhân của nhà này.
Ả nhướng mày, bắt đầu giảng lý lẽ từng câu từng chữ với ta.
“Tướng quân nơi sa trường chiến đấu, bảo vệ gia quốc.”
“Phụ thân và huynh của ta cũng đều tuẫn thành.”
“Vậy còn cô? Đã từng thấy khói lửa chiến trường chưa? Đã nghe tiếng kèn công thành chưa? Đã thấy cảnh tượng thê lương và những bộ xương trắng chồng chất chưa?”
Ả tự hỏi tự đáp, mỉm cười lắc đầu: “Chắc chắn là chưa thấy rồi!”
“Những người nữ nhân như cô, suốt đời chỉ biết bám lấy vị trí chính thất, cả đời cũng chỉ có cái tầm nhìn hạn hẹp đó thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.