Ngự Quỷ Phu Nhân

Chương 5:




Ta vứt vỏ hạt dưa trên tay, từ trên ghế dài bật dậy: “Bệ hạ không định hòa đàm chứ?”
“Bệ hạ muốn hòa đàm, nhưng Cố tướng quân kiên quyết xuất chinh, cuối cùng phải lập trọng thệ, nếu không thể đuổi giặc, nguyện c.h.ế.t để tạ tội triều đình.”
Nghe vậy ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thúy mặt vẫn đầy nghiêm trọng:
“Bệ hạ còn nói, chỉ cần Cố tướng quân thắng lợi trở về, liền sẽ trói tiểu thư đưa về phủ hắn, mặc hắn xử trí.”
“...”
“*¥@%#!”
Ta tức giận chửi đổng, tay chống lên chiếc eo nhỏ đi tới đi lui trong sân.
Bắc Doanh là tiểu quốc nằm ở phía đông bắc Đại Lương, thường xuyên đột kích biên giới, dọc đường cướp bóc g.i.ế.c chóc, dân chúng lầm than.
Năm trước tiên đế băng hà, triều đình nội loạn, Bắc Doanh liền đánh sang.
Ta vốn muốn cầm binh một trận để tiêu diệt chúng.
Lúc đó nhị hoàng tử cũng chính là hoàng đế hiện tại Lưu Cảnh, chỉ lo đối phó huynh đệ hắn, không đồng ý xuất binh, còn trách mắng ta một trận.
“Đàn bà thì nên an phận thủ thường, sớm lấy chồng dạy con, mang binh cái gì!”
Hắn bỏ qua tình cảnh nguy khốn của biên cương, phái người ký kết “hữu hảo” hiệp ước, đem Tùng Thành và Ly Thành trắng trợn dâng cho Bắc Doanh.
Tại Đại Lương chúng ta, cắt đất là chuyện nhục nhã vô cùng.
Văn nhân mặc khách phẫn nộ, viết thơ từ bóng gió chê bai triều đình bất tài, kết quả đều bị c.h.é.m đầu, đầu lâu treo tại cửa bắc, quạ đen gặm nhấm m.á.u thịt, dân chúng nhìn mà kinh sợ.
Giờ đây, Bắc Doanh lại đánh sang.
Ta ngồi xổm trên bậc đá xanh, khoanh tay suy nghĩ.
Tiểu Thúy thấy ta chịu ủy khuất không đành lòng, hừ một tiếng:
“Cố tướng quân tự cho rằng mình dụng binh thần võ, nhưng không biết mấy năm nay tiểu thư âm thầm trợ giúp hắn. Nếu không có tiểu thư, làm gì hắn có ngày hôm nay chứ?”
“Bệ hạ chỉ giao cho Cố tướng quân bốn vạn binh mã, nếu thua trận, không chỉ bản thân Cố tướng quân khó bảo toàn, chỉ sợ cửu tộc cũng bị liên lụy.”
“May mà tiểu thư đã cùng hắn cắt đứt quan hệ, không thuộc cửu tộc, khỏi sợ bị liên lụy.”
Thân bằng cố hữu nghe tin ta gặp chuyện, cũng tới an ủi.
Nghe họ nói, hiện giờ Đỗ Y Y chỉ còn cô đơn phòng trống, ngày tháng khổ cực chua xót, thật là đáng đời.
Ta nghe mà cười không nói.
8.
Gần đây tin thắng trận liên tiếp truyền về, Cố Niên Võ dẫn binh đuổi bọn Bắc Doanh ra khỏi địa giới Tề Hà, lại thắng thế truy kích, đại quân đóng ngoài Tùng Thành và Ly Thành, chia binh hai đường tạo thế gọng kìm.
Hắn dâng tấu cầu viện triều đình, muốn giành lại hai thành đã mất.
Hoàng đế vung tay: “Tốt! Nhất định phải giành lại!”
Nhưng không tăng binh, cũng không cấp lương thảo.
Cố Niên Võ trong tay chỉ còn hơn ba vạn binh mã, lại mệt mỏi kiệt quệ, phải đối đầu với năm vạn quân địch Bắc Doanh, thực sự là lấy trứng chọi đá.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm dần sâu. Ngoài kia, người gác đêm gõ một tiếng cồng, hô to: “Trời khô vật cháy, cẩn thận củi lửa.”
Sau khi ta tắm rửa, thay quần áo xong, ta tự nhốt mình trong phòng, tắt hết nến và đứng lặng trước bàn.
Ngón tay bấm thành hình hoa lan, miệng lẩm bẩm đọc chú.
Chẳng bao lâu, những làn khói trắng từ bốn phía từ từ dâng lên, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, hơi nước mịt mờ, tựa như lạc vào cõi tiên.
Tiếng xung phong, tiếng vó ngựa, tiếng kèn chiến tràn ngập tai ta.
Ta thấy các binh sĩ trèo lên thành bằng thang mây, bị mũi tên xuyên qua người rồi rơi xuống, người phía dưới tiếp tục leo lên.
Ta thấy ngựa chiến bị c.h.é.m đứt chân trước, binh sĩ ngã xuống ngựa, những ngọn giáo xung quanh chĩa thẳng vào y.
Ta thấy Cố Niên Võ mặt dính máu, áo trên người bị đao kiếm xé rách không biết bao nhiêu chỗ.
Hắn vừa bẻ gãy cổ một tên địch, sau lưng liền chịu một nhát đao nặng nề. Trên bàn, bút mực nghiên đài đã chuẩn bị sẵn.
Ta cắn ngón tay, hòa m.á.u vào mực trong nghiên, dùng bút lông sói thấm đầy mực, phẩy một cái trong không trung.
Từng giọt mực m.á.u rơi vào khói trắng, lập tức hóa thành hàng nghìn quân ma.
Họ như những con rối, im lặng bất động.
Đến khi ta ra lệnh:
“Các ngươi hôm nay vì Đại Lương mà chiến đấu, tôn Cố Niên Võ làm thống soái, nghe lệnh hắn, giúp hắn công thành!”
“Tiến!”
Ta xoay nhẹ bút lông trong tay, hàng vạn quân ma lập tức như có sinh mệnh, theo Cố Niên Võ xung phong vào trận.
Họ giăng chân làm vướng ngã địch binh, thậm chí khiến địch mất binh khí.
Họ nhập vào thân địch, làm chân chúng cứng đờ khó cử động.
Họ đứng thành hàng, tạo thành “tường ma” bao vây địch.
Địch quân không thấy họ.
Quân Đại Lương cũng không thấy họ.
Nhưng họ âm thầm bảo vệ Cố Niên Võ, cũng cố gắng bảo vệ từng binh sĩ Đại Lương.
Chẳng mấy chốc, cục diện trận chiến đảo ngược.
Cố Niên Võ không dám tin nhìn tất cả một lượt.
Nhưng hắn có tư chất của một tướng quân, nắm c.h.ặ.t t.a.y hô lớn:
“Bắc Doanh xâm phạm lãnh thổ ta, g.i.ế.c hại dân chúng ta, trời đất đều phẫn nộ, cả thiên thượng cũng giúp chúng ta, huynh đệ, xông lên!”
“Xông!”
Tinh thần quân sĩ đã suy sụp bỗng dâng cao, tiếng sát vang trời.
Lúc này đã qua canh ba.
Ta đứng bên quan sát tất cả, thấy thời cơ chín muồi, tìm chỗ phòng thủ yếu trên thành, nhấc bút vẽ một vòng, tiếp tục ra lệnh:
“Từ đây lên tường thành, vào trong, mở cổng thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.