Ngự Quỷ Phu Nhân

Chương 7:




10.
Lời nói của Lưu Cảnh, ta ghi nhớ kỹ.
Lưu Cảnh chính là tên của hoàng đế.
Đây là lời hứa riêng của hắn với Cố Niên Võ, không phải chiếu chỉ công khai.
Nhưng lời này lại dễ dàng truyền đến tai Tiểu Thúy, thật kỳ lạ.
Trừ khi Lưu Cảnh cố ý để ta biết.
Ta tiến cung yết kiến thánh thượng, Lưu Cảnh đợi ta trong Minh Đức cung.
Hắn nhìn ta từ xa, trên mặt thoáng chút u sầu.
“Cố phu nhân, cuối cùng cũng chịu tiến cung gặp trẫm sao?”
Ta hành lễ xong, giọng điềm tĩnh nói: “Thảo dân và họ Cố đã ân đoạn nghĩa tuyệt, xin bệ hạ đừng gọi như vậy nữa.”
Hắn phất tay, lệnh lui mọi người, rồi cho đóng cửa điện.
Ta trước đây tự xưng "thần", nhưng năm trước đã bị cách chức, thân phận chỉ còn là "phu nhân tướng quân".
Giờ ta không nhận Cố Niên Võ là chồng nữa, tự xưng "thần phụ" cũng không hợp, đành tự xưng "thảo dân".
“Tính khí thật lớn.” Lưu Cảnh nói, “Còn trách trẫm không cho nàng cầm binh?”
Ta cúi đầu không nói.
Nữ tướng quân uy phong lẫm liệt ngày xưa, nay thành người phụ nữ đáng thương bị ruồng bỏ, chẳng lẽ không được nóng nảy đôi chút?
Lưu Cảnh đi vài bước trong điện, cũng không khỏi phẫn nộ:
“Ngỡ rằng Cố Niên Võ là người chính trực, không ngờ hắn chẳng màng ơn tri ngộ của Dương lão tướng quân, lại đối xử với nàng như vậy, thật là biết người biết mặt không biết lòng.”
“Nếu biết trước thế này, trẫm sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân của các ngươi!”
Ta ngước đôi mắt buồn bã, nhẹ giọng nói: “Được bệ hạ tin tưởng yêu thương, thảo dân đã mãn nguyện rồi.”
Đai điện rộng rãi, mùi long diên hương từ cửu long đỉnh phảng phất.
Nói về tuổi tác, Lưu Cảnh và ta ngang nhau, có lẽ vì thân phận, hắn luôn mang vẻ trưởng thành sớm.
Dù chưa chín chắn, nhưng trong đầu đã chứa đầy mưu tính, lại thiếu trí tuệ và sự thận trọng.
Ta không vòng vo, thẳng thắn vào vấn đề:
“Cố Niên Võ lăng nhăng với người phụ nữ khác, thảo dân và hắn đã như nước với lửa. Nếu hắn mượn công trạng yêu cầu bệ hạ nghiêm trị ta, không biết bệ hạ định xử lý thế nào?”
Lưu Cảnh nhìn ta khó xử, thở dài. “Trẫm cũng muốn bảo vệ nàng, nhưng trẫm cũng rất khó xử.”
“Đỗ Y Y không phải người phụ nữ bình thường, là con cháu trung liệt, lại được trẫm phong làm Hoài Ninh quận chúa. Nàng làm mất đứa con của cô ta, còn đem gia sản của nhà họ Cố quyên tặng hết, nàng nói xem nàng...”
“Cố Niên Võ nắm giữ binh quyền, nói năng trong triều rất có trọng lượng, ngay cả trẫm cũng phải nể hắn ba phần. Giờ hắn lại lập công lớn, trẫm sao có thể không thuận theo hắn?”
Ta lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, vội quỳ xuống, cầu khẩn nhìn hắn: “Bệ hạ, xin người cứu ta...”
“Nàng đứng lên đi.”
Hắn tự tay đỡ ta, ta hoảng sợ vội rút tay về, lùi hai bước.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Lưu Cảnh cười khổ, quay lưng không nhìn ta nữa. “Năm trước...” hắn thở dài, “Năm trước trẫm muốn nàng nhập cung làm phi, vừa mới nhắc đến chuyện riêng tư, Cố Niên Võ đã mang ra di thư của cha nàng trước triều đình.”
“Trẫm tuy là hoàng đế, cũng không thể không coi trọng di nguyện của Dương lão tướng quân, càng không tiện tranh giành nữ nhân với thần tử.”
Ta ngạc nhiên mở to mắt: “Thật có chuyện này sao?”
"Nếu không phải hắn đứng giữa hai ta, trẫm sẽ không mất đi người mình yêu, nàng cũng đâu đến nỗi…”
Hắn nghẹn ngào, rồi lại nói: "Thôi, không nhắc chuyện này nữa."
"Bệ hạ, ta..." Ta cắn nhẹ môi, nhìn hắn với ánh mắt hối tiếc, không dùng lời vẫn thể hiện được sự tiếc nuối của mình.
Ta hiểu rõ, hắn không thực sự nhắm vào ta.
Nhìn theo ý của hắn, ta nói tiếp: "Cố Niên Võ thật quá kiêu ngạo!"
"Không chỉ kiêu ngạo!" Lưu Cảnh phất tay áo.
"Hắn mới hai mươi sáu tuổi, chỉ dùng hơn ba vạn binh đã đánh bại người Bắc Doanh, quân bảo vệ kinh thành cũng là người của hắn, trẫm sợ lắm! Trẫm sợ đến mất ngủ!"
"Năm trước hắn đã dám công khai tranh giành nữ nhân với trẫm, toàn bộ triều thần bình thường đều giúp hắn chống đối trẫm, giờ hắn lại lập công lớn như vậy, nàng biết dân chúng bên ngoài đang nói gì không?"
"Họ nói, giang sơn trẫm để mất, là do Cố Niên Võ đòi về."
"Thật là... đại nghịch bất đạo!"
Hắn tức giận đến run người, nói đến cuối câu giọng đã lạc đi.
Ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy, không dám nói một lời.
Ta sớm đã đoán đúng.
Hoàng đế không thể dung thứ Cố Niên Võ lâu nữa.
"Nguyện chia sẻ lo âu cùng bệ hạ!" Ta cao giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.