Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 114: Hai môi kề nhau




Nàng đang suy nghĩ, lúc trở lại Phượng phủ, quyết định đầu tiên chính là đòi lại mọi thứ vốn nên thuộc về Phượng Thiên Mị, cái gọi là thù mẫu thân lớn hơn trời, như vậy, bây giờ việc quan trọng nhất là báo thù cho mẫu thân.
Mặc dù nàng biết mọi chuyện là do Phương Vãn Tình gây ra, thế nhưng muốn đòi lại công đạo cho Quỳnh Hoa phu nhân, nàng phải tìm ra chứng cứ, càng không thể để cho Phương Vãn Tình có thể chết dễ dàng như vậy.
Nhiều năm như vậy, từng chút giày vò, không phải chỉ chết là xong, vạy thì quá tiện nghi cho các ả rồi.
Hồng Kiều yên lặng ngồi ở bên cạnh, không dám quấy rầy.
Thương Lan Mạch thỉnh thoảng nhìn Phượng Thiên Mị mấy lần, trên mặt vẫn là vẻ ngây ngốc, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng thay đổi đến chóng mặt.
Hắn luôn bày ra vẻ mặt đó với Phượng Thiên Mị, đối với người không phải ngốc thật như hắn mà nói, rất không hợp lí, đó cũng không phải tính của hắn.
Thế nhưng, Phượng Thiên Mị luôn tạo cho hắn cảm giác muốn được đến gần, bao nhiêu năm rồi, suy nghĩ của hắn không có nhiều thay đổi, nhưng mà sau khi gặp được nàng, suy nghĩ của hắn lại có nhiều thay đổi.
Chủ yếu nhất, chính là một người vốn không màng sinh tử như hắn, lại nảy sinh ra dục vọng muốn sống tiếp, chẳng qua là hắn biết, Thực Tâm cổ nếu không có Băng Thiềm ngàn năm thì không trị được. Hơn nữa, Băng Thiềm ngàn năm cũng không dễ dàng tìm được, nó có tồn tại hay không cũng là cả một vấn đề, dù sao tất cả đều chỉ là tin đồn.
Bây giờ hắn chỉ còn thời gian là hai năm, trước khi gặp Phượng Thiên Mị, hắn chỉ muốn sống trong thế giới của mình, ngay cả người thân cận nhất của mình, hắn cũng chưa từng nói nhiều.
Nhưng mà bây giờ, lại có chỗ khác biệt.
“Đại tiểu thư, đã đến nơi rồi.” Xe chạy khoảng hai mươi phút, thì dừng lại, bên ngoài xe truyền tới tiếng nói của phu xe.
“Ừ!” Phượng Thiên Mị ừ nhẹ một tiếng, đang muốn đứng lên xuống xe, nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bởi vì Phượng Thiên Mị mải suy nghĩ, thân thể không cử động, cho nên chân đã tê rần, sau khi nàng dứng dậy, bỗng phát ra tiếng kêu sợ hãi, người ngã về phía trước.
Cho dù nàng có võ công trong người, mặc dù nàng phản ứng nhanh chóng, nhưng lúc này lại không thể làm gì, mà Huyết Xà vì không thể nào xuất hiện, cho nên, Phượng Thiên Mị chỉ có thể mặc cho cả người ngã xuống.
“Cẩn thận” Thương Lan Mạch giật mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, thế nhưng không làm thì còn may, vừa đưa tay ra, một chuyện ngoài ý muốn khác lại xảy ra.
Chỉ thấy Thương Lan Mạch mới đỡ được Phượng Thiên Mị, lại bởi vì quá vội vàng, không chú ý đến rương đỏ lớn ở chính giữa, nên vấp chân phải, hai người bỗng ngã ra bên ngoài xe ngựa.
“Tiểu thư” Hồng Kiều sợ hãi kêu lên, thân thể quên mất cả phản ứng.
Phượng Thiên Mị cũng bị giật mình, trời ạ! Vốn tưởng rằng chỉ té một cái trên xe ngựa, cũng không đau đớn lắm, cũng không ảnh hướng đến toàn cục. Nhưng mà bị Thương Lan Mạch đỡ như vậy, bây giờ hai người ngã ra bên ngoài xe, như vậy chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười sao.
Thương Lan Mạch cũng ý thức được hành động của mình sẽ tạo ra hậu quả gì, thế nhưng bây giờ hắn là ngốc tử, nếu mà dùng lực, sẽ bị phát hiện, hơn nữa còn ở trên đường lớn.
Có điều bây giờ dưới tình huống này, khi ngã xuống, Phượng Thiên Mị sẽ ở dưới, nhất định sẽ bị thương một chút ở ngoài da.
Nghĩ xong, Thương Lan Mạch khôn khéo xoay người một chút:” Cộc ” một tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, mọi người đều khiếp sợ, mở to hai mắt.
Chỉ thấy trước cửa phủ của Hữu thừa tướng, dưới đất bên ngoài chiếc xe ngựa sang trọng, có hai người áo trắng, nhìn ra được là một nam một nữ, hơn nữa còn là nam nằm, nữ nằm úp sấp, thân thể hai người chồng lên nhau, nam dưới nữ trên, tư thế rất mập mờ, chủ yếu nhất là, môi hai người bọn họ lại chạm nhau.
Không sai, ngay khi Thương Lan Mạch cùng Phượng Thiên Mị rơi xuống đất, đã tạo thành tư thế như vậy. Mắt hai người đều trợn to nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều ngẩn ra, chỉ cảm thấy tim đập nhanh và mạnh.
Một giây, hai giây, ba giây …cho đến mười giây.
“Xôn xao “
Nhất thời xung quanh truyền đến từng tiếng ồn ào, lúc này Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, gò má hai người đã đỏ giống như mông khỉ.
“Ngươi” Phượng Thiên Mị thẹn quá thành giận, nhưng lại không biết làm sao để chỉ trích Thương Lan Mạch, dẫu sao hắn cũng chỉ là ngốc tử, cho dù tạo thành cục diện này, hung thủ sau màn chính là hắn, thế nhưng lúc đầu hắn làm vậy chỉ vì muốn đỡ nàng mà thôi! Chỉ là không ngờ được càng giúp lại càng rối.
Nhưng mà, tại sao tim của nàng lại đập nhanh như vậy! Đó là một loại rung động khó hiểu. Mặc dù kiếp trước nàng chưa từng yêu, cũng chưa từng động tâm, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, thế nhưng nàng cũng không phải người ngu. Nàng biết rất rõ, bây giờ nàng rung động chứ không phải là xấu hổ.
Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ…
Không không không, không thể nào, làm sao nàng lại thích kẻ ngốc này chứ! Mặc dù nàng không ghét hắn, thế nhưng cũng không có khả năng thích hắn đâu! Hắn chỉ là một ngốc tử mà thôi.
Nàng đối tốt với hắn, chỉ bởi vì nàng đồng cảm với hắn mà thôi, đúng, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.
Tìm được đáp án, trong lòng Phượng Thiên Mị mới bình tĩnh một chút, cho dù nàng không quan tâm ánh mắt và suy nghĩ của người khác, nhưng mà lúc này nàng vẫn không được tự nhiên.
“Ta, ta, ta.” Thương Lan Mạch cũng sợ tới mức không biết phải làm sao, hai gò má nóng bỏng, tim đập cuồng loạn, lần đầu tiên hắn cảm thấy không biết phải ứng phó như thế nào.
Hắn thật sự bị hù dọa, thật kinh hoảng, nhưng cũng không phải là vì xấu hổ, mà là lần đầu tiên, lần đầu tiên hôn một nữ tử, hơn nữa, lại còn ở trước mặt dân chúng, quan trọng hơn cả là hắn lại không bài xích.
Chẳng lẽ, trong lúc vô tình hắn đã đặt nàng ở trong lòng sao? Hơn nữa, còn ở vị trí như vậy.
Không, không, không thể nào, hắn không bài xích nàng chỉ bởi vì nàng đối tốt với hắn mà thôi, nàng không giống người khác, không khinh bỉ hắn, khinh thường hắn. Đúng, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.
Thương Lan Mạch cũng không chấp nhận được, phải nói là không có cách nào thừa nhận mình có tình cảm khác thường với Phượng Thiên Mị, bởi vì từ trước đến giờ hắn không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, cho nên cũng tìm lý do thuyết phục chính mình.
” Xin lỗi, ta, ta đi trước.” Thương Lan Mạch không thể đợi tiếp nữa, sau khi ném ra một câu hắn bèn vội vàng rời đi, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, khiến cho Phượng Thiên Mị sững sờ, nhìn Thương Lan Mạch đã đi xa, trong lúc nhất thời vẫn còn thẫn thờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.