Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 124: Thiên Mị tiến cung




Sở dĩ nàng không hề kiêng rè nói chuyện này với Đỗ di nương, là vì nàng biết rõ phần dã tâm ở trong lòng Đỗ di nương, cho nên nàng tin tưởng, bà ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác với nàng.
Tuy rằng Đỗ di nương cũng không có tác dụng gì đối với nàng, chẳng qua là nàng tùy tiện giúp bà ta một chút, xem như báo đáp ân tình Phượng Thiên Dao giúp đỡ Phượng Thiên Mị đi!
Vị trí chủ mẫu, đối với một nữ nhân thân là thiếp thất mà nói, đó chính là mục tiêu phấn đấu, lòng người lương thiện thường nhát gan Đỗ di nương cũng không ngoại lệ, mặc kệ là vì danh lợi cũng được, vì người bên cạnh cũng được, tham niệm vĩnh viễn là bản tính của con người.
Cái gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt, cho dù là một người có hiền lành như thế nào, ở dưới tình thế áp bách, cũng sẽ biến thành bạo lang ác độc.
Nàng mặc kệ Đỗ di nương còn có dã tâm gì, chỉ cần không đánh chú ý tới nàng hoặc là người nàng quan tâm, tất cả tùy bà ta.
Nhưng mà, Đỗ di nương đã bị lời nói của Phượng Thiên Mị làm cho kinh hãi, sắc mặt biến đổi liên tục, thật là phức tạp.
Vào giờ khắc này bà thật sự là không tìm ra từ để hình dung tâm tình của mình lúc này, thì ra, thật sự là do Phương Vãn Tình gây nên, hơn nữa, ngay cả Đại tiểu ngu dại cũng là do bà ta gây ra. Mọi người thậm chí vẫn cho rằng, Đại tiểu thư là vì mất mẹ, nên thương tâm quá độ, sau cơn bệnh nặng mới trở nên ngốc.
Hơn nữa, Đại tiểu thư lại ở trong đêm đại hôn tìm được đường sống trong chỗ chết, còn biến đổi trở nên tốt hơn, bây giờ nàng trở về báo thù, có thể nói là nhờ họa được phúc! Đỗ di nương âm thầm vui mừng, vì bản thân mình chưa từng ức hiếp nàng ấy.
Chẳng qua là bà không biết, Phượng Thiên Mị thực sự đã chết, ở trước mặt bà đây chỉ là hỏa xà ở thế kỷ hai mươi mốt mà thôi.
Vừa nghe được Phượng Thiên Mị lại nói để cho bà làm chủ mẫu, Đỗ di nương không thể tin trợn to hai mắt, có chút không dám tin, Đại tiểu thư nói muốn bà làm chủ mẫu.
Đây, đây chính là chuyện bà luôn tha thiết mơ ước! Chỉ cần bà lên làm chủ mẫu, như vậy Dao nhi sẽ thành đích nữ. Tuy rằng không phải đích nữ chính thống, nhưng so với thứ nữ còn cao hơn thật nhiều thật là nhiều, cứ như vậy, mẹ con bà sẽ không cần phải sợ người nào, nữ nhi cũng sẽ không tự ti, nó còn có thể thi triển tài hoa nữa.
Nếu như lão gia biết, thì ra Tam nữ nhi của mình cũng không phải là người bình thường, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Khi lời cảnh cáo kia của Phượng Thiên Mị truyền đến, sắc mặt Đỗ di nương cứng đờ, sau lưng cũng cảm thấy một trận mát lạnh.
Hiện tại bà không chút nghi ngờ năng lực của Phượng Thiên Mị, mặc dù bà cũng không rõ rốt cuộc Phượng Thiên Mị có bao nhiêu năng lực, nhưng mà bà lại không khỏi tín nhiệm nàng ấy, nàng ấy đã dám nói ra, chắc chắn sẽ làm được. Nếu như không phải vậy, nàng ấy cũng sẽ không đơn phương độc mã trở về tìm Phương Vãn Tình báo thù.
Rất nhanh, Đỗ di nương bình thường trở lại, tuy rằng đối với cảnh cáo của Phượng Thiên Mị cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng mà bà chưa từng nghĩ tới sẽ đánh chủ ý lên Phượng Thiên Mị, cho nên bà không sợ hãi.
“Được rồi, ta hy vọng bà không nên nói chuyện này cho người khác biết, nếu không, đừng trách ta trở mặt không lưu tình.” Không chờ Đỗ di nương đáp lại, dứt lời, không để ý tới Đỗ di nương, nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Mãi sau một lúc Đỗ di nương mới kịp phản ứng lại, thấy Phượng Thiên Mị đã đi ra ngoài, bà cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, chỉ là tâm trí còn đang chìm đắm trong lời nói vừa rồi của Phượng Thiên Mị.
Đại tiểu thư lại nói cho bà biết việc này, vậy đại biểu là Đại tiểu thư tín nhiệm bà, hơn nữa, Đại tiểu thư còn giúp bà ngồi trên vị trí chủ mẫu, còn có thể báo thù tiện nhân Phương Vãn Tình kia, ngẫm lại bà cảm thấy rất vui sướng.
Phương Vãn Tình, không ngờ ngươi cũng có ngày này, thật đúng là phong thuỷ luân chuyển!
Chỉ có điều, Đại tiểu thư cũng nói, việc này không thể nói cho bất cứ người nào, nói như vậy, Dao Nhi cũng không thể nói. Không nói thì không nói! Đây cũng là vì tốt cho Dao Nhi, bà không muốn Dao Nhi tham dự vào trong cuộc tranh đấu này.
“Két” một tiếng, cửa mở, Hồng Kiều và Phượng Thiên Dao ở ngoài cửa lập tức nhìn lại. Lúc nhìn thấy bộ dáng không bình tĩnh của Đỗ di nương, trong lòng Phượng Thiên Dao hơi “Lộp bộp”, nàng vội vàng nghênh đón, đỡ lấy Đỗ di nương, khẽ gọi: “Nương”
Nàng không biết Đại tỷ nói chuyện gì đó với nương? Lại ngại Đại tỷ vẫn còn ở đây, nàng không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
“Dao Nhi.” Khi vừa nghe thấy tiếng gọi của Phượng Thiên Dao, Đỗ di nương mới hoàn toàn phản ứng lại được, trên mặt nở một nụ cười tươi đẹp.
Nhìn thấy Đỗ di nương cười đến chân thành như thế, Phượng Thiên Dao cũng an tâm, Đại tỷ thật không có làm khó mẫu thân.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phượng Thiên Dao sinh ra một chút áy náy cùng ảo não đối với Phượng Thiên Mị, làm sao nàng có thể hoài nghi Đại tỷ! Làm sao Đại tỷ có có thể khiến cho mẫu thân nàng tổn thương được chứ!
“Đại tỷ” Phượng Thiên Dao ngọt ngào kêu: “Trong khoảng thời gian này, tỷ sống có tốt không?”
“Được rồi, không phải tỷ không có việc gì sao?” Đáp lại Phượng Thiên Dao, Phượng Thiên Mị ấm áp trả lời, rét lạnh trong mắt đã rút đi: “Được rồi, tỷ còn phải tiến cung! Chờ có thời gian, tỷ sẽ đi tìm muội!”
“Được” Phượng Thiên Dao đáp.
Sau đó, Phượng Thiên Mị dẫn theo Hồng Kiều đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn phủ Thừa Tướng, một chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ, đứng ngoài xe ngựa là một thái giám tuổi trên dưới hai mươi mấy, vừa nhìn thấy Phượng Thiên Mị đi ra, vội vàng nghênh đón, khom người cung kính nói: “Phượng tiểu thư, mời.”
“Ừ” Phượng Thiên Mị khẽ đáp, mang theo Hồng Kiều lên xe ngựa, xe ngựa lăn bánh đi tới Hoàng cung.
Xe ngựa vẫn chạy cho đến trước cửa hậu cung, sau khi xuống xe ngựa, theo dẫn dắt của công công, quẹo trái quẹo phải đi về hướng điện Ninh Tâm [tẩm cung Thái Hậu].
Dọc theo đường đi, Phượng Thiên Mị không khỏi hết nhìn đông tới nhìn tây, trong lòng nhịn không được cảm thán, không hổ là Hoàng cung! Quả nhiên nguy nga lộng lẫy, phóng tầm mắt nhìn ra xa, một đám đình đài lầu các nạm vàng khảm bạc, lung linh độc đáo, to lớn hoa lệ, rộng rãi uy nghi.
Hồng Kiều lại càng bị rung động hơn, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đến Hoàng cung, mọi người đều nói Hoàng cung đẹp, thật đúng là như thế mà!
Ngự hoa viên, càng là một nơi mỹ lệ, phóng mắt nhìn, một biển hoa rực rỡ, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, còn có từng đợt hương hoa xông vào mũi, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Trách không được Hoàng đế cổ đại thích dẫn phi tần du ngoạn ở ngự hoa viên như vậy, quả thật là nơi nhẹ nhàng khoan khoái mà.
“Oa! Đẹp quá!” Hồng Kiều nhịn không được kinh hô, cho dù không được gọi là tiên cảnh nhân gian, nhưng đây cũng là cảnh đẹp nhân gian rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.