Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 133: Thay mặt nàng nhận tội




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Không nói đến Thương Lan Mạch có phải là người nó thích hay không, cho dù nó chỉ là người ngoài, một cung nữ hay thái giám, hoặc là dân thường, hành động này của Vân Phi, đủ để khiến người ta phẫn hận, thật là cực kỳ độc ác.
“Mẫu phi.” Cùng lúc đó, Thương Lan Hiên nhất thời cực kỳ hoảng sợ, một tay kéo Vân Phi trở về, lại thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của phụ hoàng, sau lưng một trận mát lạnh.
Sắc mặt Phượng Thiên Mị tuy không nhìn ra phẫn nộ, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được trong mắt nàng lạnh đến cực điểm, hơn nữa còn nảy sinh sát ý. Không chờ mọi người phản ứng, Phượng Thiên Mị hừ lạnh một tiếng, lách mình một cái đến trước mặt Vân phi, một chưởng đánh vào ngực bà ta.
Thương Lan Hiên một lòng muốn chế trụ Vân phi mất đi lý trí, không cho bà ta làm ra chuyện gì, bởi vậy không hề phòng bị, khi bàn tay của Phượng Thiên Mị sắp tiếp cận, muốn kéo Vân phi lại thì đã chậm rồi, tốc độ của Phượng Thiên Mị cực nhanh, khiến người ta không kịp suy nghĩ.
Song, hắn cảm nhận được, sức lực Phượng Thiên Mị đánh tới không nhỏ, mặc dù không hề có nội lực, nhưng lại tràn ngập sát khí, đối với người không hề có nội lực bị đánh trúng mà nói, rất có khả năng một chưởng trí mạng hoặc là đánh cho tàn phế.
Thấy mọi người kinh hãi, trong lúc nhất thời không có phản ứng, nhưng mà nghĩ là làm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Lan Hiên xoay tròn một cái, một tay ôm lấy Vân phi, vì vậy…..
“Phụt” một tiếng, máu tươi từ miệng Thương Lan Hiên đột nhiên phun ra, chỉ thấy bàn tay của Phượng Thiên Mị đánh vào lưng Thương Lan Hiên.
“Hiên Nhi”
“Hoàng huynh”
“Vương gia”
“Mị Nhi”
“Tiểu thư”
Mọi người kinh hãi, miệng đồng thanh kinh hãi kêu lên.
Một màn này làm cho mọi người nhất thời trợn tròn mắt, không thể tin trợn tròn mắt, Phượng Thiên Mị chỉ đánh một chưởng vậy mà khiến cho người có võ công cao cường như Thương Lan Hiên hộc máu, việc này so với nàng động thủ đánh người càng rung động.
Người có nội lực không kém cũng có thể cảm nhận được, Phượng Thiên Mị không có nội lực, đừng nói là đả thương một người nội lực thâm hậu võ công cao cường, sợ là đánh trúng cũng rất khó! Nhưng mà, bọn họ đều cảm giác được, tốc độ lúc nãy của Phượng Thiên Mị cực nhanh, bọn họ đều chưa kịp phản ứng lại thì đã đánh trúng, hơn nữa còn tràn ngập sát khí.
Thương Lan Mạch cũng kinh ngạc, nhưng xét thấy thân phận của mình là một ngốc tử, nên lúc nhìn thấy một màn này, sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức trốn phía sau Phượng Thiên Mị, cơ thể còn không ngừng run rẩy.
Vân phi lập tức phản ứng lại, sau đó quỳ xuống, đau khổ van xin: “Hoàng thượng, xin hãy làm chủ cho ba mẹ con thần thiếp!” Nước mắt che phủ, cộng thêm bộ dáng chật vật, thê thảm không thể tả.
Lúc này tất cả trong mắt Vân phi đều là oán độc, hận không thể chém Phượng Thiên Mị thành muôn mảnh, ả lại dám đả thương ba mẹ con họ, thù này, sao có thể không báo đây!
” Đúng vậy! Phụ hoàng, quả thực trong mắt Phượng Thiên Mị không có phụ hoàng, không chỉ đả thương nhi thần và mẫu phi, bây giờ còn đả thương hoàng huynh, người không thể bỏ qua cho ả ta! Phụ hoàng, người mau giết ả ta.” Thương Lan Mộng gần như điên cuồng, kéo ống tay áo Thương Lan Kình Thiên xúi giục nói.
Nếu không phải trong lòng có chỗ kiêng kị Phượng Thiên Mị, nàng đã sớm tiến lên chém Phượng Thiên Mị thành muôn mảnh rồi.
“Câm miệng” Thương Lan Mộng vừa nói xong, Thương Lan Kình Thiên nổi giận nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt lập tức nhìn Phượng Thiên Mị, tràn đầy trách cứ, lời giận dữ mắng mỏ đến bên miệng, lại phải nuốt xuống.
Tuy rằng trong lòng ông tức giận, nhưng mà Phượng Thiên Mị cũng vì bảo vệ Mạch Nhi mới ra tay, hơn nữa là Vân phi muốn giết Mạch Nhi trước, nhưng Mạch Nhi lại đẩy ngã Mộng Nhi trước, mà Mộng Nhi lại vì muốn đánh Phượng Thiên Mị mới có thể bị Mạch Nhi đẩy ngã…
Chuyện này thật sự là càng nói càng loạn, càng nghĩ càng phức tạp, giống như là móc nối chặt chẽ với nhau, tìm không thấy đầu.
Lại nữa, Mạch Nhi để ý Phượng Thiên Mị như vậy, nếu như ông giận cá chém thớt với Phượng Thiên Mị, thì chắc chắn Mạch Nhi sẽ nổi giận với ông. Mặc dù hành động của Vân Phi và Mộng Nhi khiến cho ông rất thất vọng, nhưng họ cũng bị thương, còn có Hiên Nhi
Trong lòng ông vô cùng rối rắm và khó xử, thật đúng là thanh quan khó xử việc nhà!
Còn nữa, tuy Thương Lan Hiên ói ra máu, nhưng thương thế cũng không nặng lắm, dù sao Phượng Thiên Mị không có nội lực, uy lực có lớn hơn nữa cũng không thể làm một người nội lực cao cường trọng thương. Chính là, ông tuyệt đối không thể ngờ rằng Phượng Thiên Mị lại có thể đả thương nó.
Nhưng mà Thương Lan Hiên bị thương, một mặt là vì hắn không kịp vận khí, hai là vì chưởng lực của Phượng Thiên Mị cũng không yếu.
Hồng Kiều và Phượng Thanh Tường sợ tới mức trợn tròn mắt, càng thêm lo lắng, trước mặt Hoàng thượng đả thương Hiên Vương, chính là tội chết! Tuy rằng Phượng Thanh Tường biết, Hoàng thượng cũng không muốn mạng của Mị Nhi, nhưng mà Mị Nhi lại càng cả gan làm loạn, không coi ai ra gì, lúc này ông không dám chắc Hoàng thượng thật sự sẽ bỏ qua cho nó!
Nghĩ vậy, Phượng Thanh Tường liếc mắt cảnh cáo Phượng Thiên Mị, tức giận nói, “Mị Nhi, còn không quỳ xuống, xin Hoàng thượng thứ tội.” Dứt lời, lại nhìn Thương Lan Kình Thiên, “Hoàng thượng, tiểu nữ còn nhỏ, thần nguyện thay mặt chịu tội.”
Ông đã là người bước nửa chân vào quan tài, đối với sống chết, cũng không để ý như vậy. Nhưng mà, Mị Nhi mới chỉ mười bảy tuổi, cuộc sống xem như mới bắt đầu!
Phượng Thiên Mị thấy thế, đáy mắt rất nhanh hiện lên cái gì đó, ánh mắt nhìn Phượng Thanh Tường cũng ấm áp hơn.
Kỳ thật nàng biết, tuy rằng Phượng Thanh Tường không đến gặp Phượng Thiên Mị, nhưng cũng không nghĩ sẽ không để ý đến sống chết của nàng, chẳng qua là ông không thể đối mặt với nữ nhi si ngốc này.
Hiện tại ông ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy, việc duy nhất có thể làm chính là bồi thường.
“Hừ! Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết.” Phượng Thiên Mị liếc nhìn ba mẹ con Vân phi một cái, không hề trầm mặc, cũng không giả bộ thâm trầm, trong mắt không che dấu lộ ra nồng đậm khát máu, giọng nói càng lạnh đến cực điểm, khiến mọi người ngây ngẩn.
Từ trước đến nay nàng – Phượng Thiên Mị không phải là quả hồng mềm, nghĩ muốn bóp nàng, vậy phải chết.
Cuồng vọng, lãnh ngạo, khát máu, toàn bộ tản ra, như tu la địa ngục quỷ mị khủng bố,phảng phất như chung quanh đều bị đông lại một tầng băng, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
Thương Lan Mạch: vốn tưởng rằng trước kia, cảm giác Phượng Thiên Mị mang đến cho hắn đã quá cường thế, đủ cuồng vọng rồi, nhưng chính lúc này, Phượng Thiên Mị lại càng cuồng ngạo hơn, lạnh lùng khí phách như nữ vương cao cao tại thượng, không thể coi thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.