Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 147: Công chúa phái tới




Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Hắc y nhân thấy đèn trong phòng Phượng Thiên Mị vẫn sáng, thì nghi hoặc nhìn nhau, ánh mắt truyền tin tức, sau khi thống nhất ý kiến, hai hắc y nhân lập tức đứng ở hai bên cửa, một người khác lấy khói mê ở trong ngực ra, khẽ chọc giấy cửa sổ, nhẹ nhàng thổi vào. 
Trên xà ngang, Phượng Thiên Mị nhìn thấy luồng khói nhẹ bay vào, chân mày nhăn lại, lập tức bịt mũi, trong lòng thầm mắng, lại dám dùng khói mê.
Sau một lúc lâu, chờ khói mê tan hết, hắc y nhân mới lấy ra chùy thủy, cạy cửa, rồi đi vào.
Nhìn thấy chăn trên giường cộm lên, cho rằng Phượng Thiên Mị đang ngủ, hắc y nhân giơ kiếm đâm xuống, nhanh chuẩn, nếu Phượng Thiên Mị thực sự ở trên giường, sợ là đã bị một kiếm mất mạng.
Hắc y nhân muốn xác định xem Phượng Thiên Mị đã chết hay chưa, cho nên đi đến bên cạnh giường, đưa tay kéo chăn ra, ngây ngẩn cả người, trên giường không có ai, lập tức phản ứng lại, nói,“Bị phát hiện, đi mau.”
Lúc hắc y nhân vén chăn lên, hắc y nhân ở phía sau cũng không thấy người nào, cho nên lúc hắc y nhân ở đằng trước dứt lời, nhanh chóng xoay người, chỉ là … 
“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy.” giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cho hai hắc y nhân hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, thì thấy một bóng người màu trắng đứng ở trước mặt bọn họ, chặn lại đường đi.
Lúc nhìn thấy Phượng Thiên Mị, hai người kinh diễm trợn to mắt, trong nháy mắt, tăt thở, đồng loạt ngã xuống, sắc mặt khô héo, máu đã bị hút khô. 
Hai hắc y nhân canh giữ ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh trong phòng, nhanh chóng vọt vào, khi nhìn thấy hai cỗ thi thể dưới đất, mặt đã khô héo, bị dọa ngốc, đồng tử sợ hãi mở lớn.
“Giải quyết một, lưu lại một.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, Huyết xà vọt đến một hắc y nhân đang bị dọa ngốc, chỉ trong nháy mắt, không có phản ứng, tê liệt ngã xuống.
Hắc y nhân còn lại lập tức phản ứng lại, nhưng mà chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, muốn chạy trốn, nhưng mà căn bản thân thể hắn đã mất khống chế. 
“Nói, là ai phái các ngươi đến.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng mở miệng, nàng biết sẽ có người muốn mạng của nàng, chỉ là nhiều người quá, nàng không đoán ra là người nào.
“Là, là, là công, công chúa.” Không biết là vì sợ hãi, hay là thần kinh bị kích thích, hắc y nhân không nghĩ nhiều, lắp bắp nói ra.
Hắc y nhân dứt lời, Huyết xà liền nhảy lên cao, bò đến người hắn, lập tức, hắc y nhân này cũng bị rút khô máu, rồi ngã xuống.
“Xích Xích ··· Chủ nhân, những thi thể này xử lý như thế nào.” Huyết Xà ăn uống no đủ thỏa mãn, nhìn mấy thi thể, hỏi.
“Không bằng mi ăn sạch bọn họ đi!” Phượng Thiên Mị nhíu mày, làm bộ như nghiêm túc nói.
“Xích Xích ··· Chủ nhân, người biết người ta không ăn thịt người mà, người ta chỉ uống máu.” Huyết xà nghe xong, vội vàng phản kháng nói, cặp mắt tròn vo thầm oán.
“Vậy mi mang bốn cỗ thi thể này vào cung, để vào phòng Thương Lan Mộng đi.” Tuy rằng Phượng Thiên Mị nói nhẹ nhàng, nhưng mà trong mắt là luồng ánh sáng khát máu, Thương Lan Mộng, đã đến lúc ngươi phải trả giá lớn.
“Xích Xích ··· dạ, chủ nhân.” Huyết Xà nghe thấy mình không cần ăn mấy thi thể này, vội vàng đáp, thân hình nho nhỏ bỗng biến thành mãng xà lớn, dùng đuôi quấn lấy bốn cỗ thi thể kia,  “vèo” một cái, bay ra ngoài.
Huyết Xà cuốn lấy bốn cỗ thi thể bay vào Hoàng cung, rất nhanh đã tìm được tẩm cung của Thương Lan Mộng, nó đem bốn cỗ thi thể không một tiếng động đặt bên giường Thương Lan Mộng, sau khi làm xong, cũng phi thân rời đi.
Đông uyển Phượng phủ, Phượng Thiên Mị vẫn như trước ngồi ở trên ghế, chậm rãi thưởng trà, chờ Huyết xà trở về.
Trong chốc lát, Huyết xà đã trở lại, biến thành con rắn nhỏ, bay vào trong lòng Phượng Thiên Mị. 
“Xích Xích ··· chủ nhân, ta đã đem bốn cỗ thi thể đặt bên giường nữ nhân kia, nếu lúc nàng ta tỉnh nhìn thấy, không bị hù chết thì cũng bị dọa ngốc.” Huyết xà đắc ý nói.
“Ừ!” Phượng Thiên Mị khẽ nói, vẻ mặt lãnh đạm, căn bản là nàng biết Thương Lan Mộng sẽ không bị hù chết, còn có bị dọa ngốc không thì nàng cũng không chắc chắn. 
“Xích Xích ··· người ta mệt như vậy, chủ nhân cũng không chịu an ủi người ta một chút.” Thấy Phượng Thiên Mị không có phản ứng, trong lòng Huyết xà bực bội, làm bộ ủy khuất nói, bình thường nó làm chuyện gì trở về, chủ tử đều an ủi nó một chút.
Huyết xà vừa nói xong, lập tức bị Phượng Thiên Mị xem thường, có điều vẫn vỗ đầu Huyết xà, an ủi có lệ, “Giỏi lắm, mi cũng mệt mỏi rồi, ngủ đi!”
“Xích Xích ··· Dạ, chủ nhân.” Huyết xà dứt lời, đầu nhỏ liền cọ cọ trước ngực Phượng Thiên Mị.
Nhất thời, sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, vươn tay vỗ đầu Huyết xà, tức giận nói, “chết tiệt, dám ăn đậu hũ của lão nương.”
“Xích Xích ··· hu hu, chủ nhân, người ta là giống cái mà! Không coi như sỗ sàng.” Huyết xà mở to đôi mắt tròn trịa, ủy khuất nhìn Phượng Thiên Mị, nức nở nói. 
“Tuy rằng giọng của mi là nữ, nhưng mà ai biết thân thể của mi có phải hay không! Ta lại không phân biệt được. Ba ngày không ăn đòn, mi đã muốn trèo lên đầu ta ngồi.” Phượng Thiên Mị trợn mắt, tức giận nói.
Đúng vậy! Huyết xà là giống cái, có điều, nàng rất mẫn cảm khi bị người khác đụng vào những vị trí quan trọng, cho nên mới làm ra những hành động dị thường. 
“Xích Xích ··· người ta theo người lâu như vậy, thế mà người lại hoài nghi người ta, người ta thật sự thương tâm! Đến đây không lâu, người ta còn cho rằng người là người trầm ổn! Hóa ra người giả bộ thâm trầm! Haiz! Có chủ như thế, Huyết xà sống thật khổ!” Huyết xà phẫn hận bất bình nói xong, còn bất đắc dĩ xúc động nói.
Tròng mắt Phượng Thiên Mị nổi lên ánh lửa, bàn tay vươn ra muốn túm lấy Huyết xà, nhưng mà Huyết xà đã sớm cảm nhận được, cho nên khi Phượng Thiên Mị đưa tay ra, thân hình nhỏ nhoi đã sớm bò lên cánh tay nàng rồi. 
Haiz! Đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm, chuyện này cũng thường xuyên xảy ra! Nó đã sớm biết nàng sẽ như vậy, vừa rồi vì đắc ý vênh váo nên mới trúng chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.