Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 195: Rùa đen rụt đầu




Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nam tử sợ hết hồn, không dám tiếp tục do dự, vội vàng nói: “Là, là, là nha hoàn của Tô trắc phi, mướn ta đến hủy, hủy trong sạch của Phượng đại tiểu thư, còn, còn lột trần tiểu thư, khỏa thân ném ra đường lớn.”
Nghe xong, sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, trong mắt sinh ra một mảnh băng giá, thậm chí là sát ý.
Nàng đối với việc Tô Nhị Tịch phái người đến ám sát nàng, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng mà, không thể tưởng được lại là loại biện pháp này, trước hiếp rồi sau đó lột sạch ném nàng ra đường lớn.
Giỏi lắm, dám dùng biện pháp này đối phó nàng, nếu nàng còn không đáp lễ cho ả ta, thì thật sự là rất xin lỗi ả ta, con người nàng, chính là thích trả lễ, hơn nữa, còn là trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Vốn còn đang muốn chờ thời điểm ngày mai tiến cung, trước hết để cho ả ta chịu đựng đau đớn bị vứt bỏ, nhưng mà bây giờ, ả ta lại không kịp chờ đợi đổi phương thức chết.
“Chúng ta làm giao dịch nhé?” Phượng Thiên Mị giễu cợt cười lạnh một tiếng, nói.
“Giao, giao dịch gì.” Sau khi nam nhân nghe xong, vội vàng hỏi.
Phủ Mạch Vương
Ánh trăng mờ ảo, tỏa ánh sáng bạc, chiếu vào khoảng sân yên tĩnh. Ánh nến trong thư phòng chưa tắt, hẳn là người ở bên trong còn chưa ngủ!
Trên nóc nhà đối diện bên ngoài thư phòng, một bóng đỏ nhẹ nhàng hạ xuống, ánh mắt thẳng tắp tập trung vào ánh nến chưa tắt trong thư phòng, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhưng cũng mang theo một chút nghiền ngẫm, khóe miệng cong lên tà mị, lộ ra mùi tính kế.
Một bàn tay thuận lợi nhặt lên mảnh mái ngói bể bên cạnh, nâng tay ném ra, ngói bể lao thẳng tới cửa sổ thư phòng, tốc độ nhanh-chính xác-tàn nhẫn, nhưng không có sát khí: “Rắc” một tiếng, xuyên qua cửa sổ mà vào trong.
Trong thư phòng Thương Lan Mạch vẫn luôn lo buồn chuyện đêm thất tịch, tâm thần không yên, khi tiếng vật thể xuyên qua cửa sổ truyền đến, khiến hắn giật mình, đột nhiên cảnh giác đứng lên. Nhìn thấy vật gì đó bay từ bên ngoài găm lên tường, vừa vặn đúng bình hoa sứ, đặt trên chiếc bàn cạnh tường.
Bởi vì Thương Lan Mạch mới hoàn hồn, cho nên có chút mơ màng không kịp nghĩ, lúc này, cho dù động tác của hắn có mau hơn nữa cũng không thể trong nháy mắt vọt tới bên tường, đánh rớt vật thể kia, hoặc là lấy đi bình hoa, khoảng cách này chính là gần bốn thước!
Một tiếng “xoảng” vỡ tan vang lên, trong ban đêm yên tĩnh, tiếng kêu có vẻ vô cùng vang dội.
Dứt tiếng, trong phòng Thương Lan Mạch không có gì động tĩnh, nhưng mà ngoài thư phòng, lại đột nhiên xuất hiện hai bóng người, mang theo kiếm cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, quát to: “Ai, đi ra.”
“Hứ!” Phượng Thiên Mị khinh thường cười lạnh, nhất thời kéo ánh mắt Liễu Phong Liễu Trì tới, Liễu Phong Liễu Trì nhìn thấy người tới, kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, có chút cà lăm nói: “Phượng, Phượng tiểu thư.”
Nhìn thấy là Phượng Thiên Mị, Liễu Phong và Liễu Trì buông cảnh giác, nhưng mà, tại sao Phượng Thiên Mị lại ở chỗ này, chẳng lẽ là đến tìm chủ nhân, không, Phượng Thiên Mị xuất hiện ở trong này, đương nhiên là đến tìm chủ nhân rồi.
Trong phòng Thương Lan Mạch nghe vậy, ngẩn ra, Phượng Thiên Mị, sao nàng lại đến đây?
Trái tim, bắt đầu không chịu khống chế đập nhanh hơn, có khẩn trương, có sợ hãi, có khổ sở, không biết đối mặt với nàng như thế nào, gặp được nàng, hắn lại nên làm như thế nào?
“Phượng tiểu thư, không biết muộn như vậy tìm Vương gia nhà ta, có chuyện gì không?” Liễu Phong hờ hững hỏi.
Nếu là trước kia, nhất định bọn họ sẽ rời đi, nhưng mà hiện giờ, bởi vì lời đồn hôm nay, bọn họ sinh ra cảnh giác với Phượng Thiên Mị, tuy rằng bọn họ cũng không tin tưởng Phượng Thiên Mị là loại người này, nhưng mà dù sao cũng là không có lỗ hổng không có gió thổi qua!
“Không có việc gì thì không thể tìm Vương gia nhà huynh sao?” Phượng Thiên Mị giễu cợt cười nói.
“Vương gia đã ngủ” Liễu Trì không chút suy nghĩ bật miệng nói ra.
“Ha ha ha!” Lần này Phượng Thiên Mị thật sự như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian, hơn nữa còn là chuyện cười ngu ngốc, ngưng cười, châm chọc nói: “Ngủ, vậy thì tiếng vang lớn như vậy cũng đánh thức hắn dậy rồi!”
Lý do này cũng thật sự là không tiêu chuẩn, không, đơn giản là quá ngu xuẩn.
Ặc···
Nhất thời Liễu Phong, Liễu Trì á khẩu không trả lời được, sắc mặt xấu hổ khó coi, Liễu Phong tức giận trừng mắt nhìn mắt Liễu Trì, ý bảo không biết nói chuyện thì đừng nói lung tung. Liễu Trì vô tội bĩu môi, là vì quá gấp.
Trong phòng Thương Lan Mạch cũng cảm thấy xấu hổ, nói tới Liễu Phong Liễu Trì hai người kia cũng không phải người ngu xuẩn, sao lại nói ra lời nói không thể ngu xuẩn hơn đến vậy!
Thấy bộ dáng khó xử của Liễu Phong Liễu Trì, Phượng Thiên Mị không nói gì im lặng trừng mắt, phi thân một cái, bay xuống khỏi nóc nhà.
Áo đỏ theo gió tung bay, sợi tóc cũng theo gió phấp phới, dáng người lại tuyệt đẹp, khiến cho Liễu Phong Liễu Trì không kiềm chế được mà mất hồn.
Vài phần sắc bén, vài phần tùy tính, vài phần kiêu ngạo, còn có vài phần cuồng dã, nếu như nói nàng là tiên nữ trên trời cao hạ phàm, nhưng cố tình lại cuồng ngạo khoe khoang giống như yêu ma, loại cá tính vốn không cùng thuộc một thể, lại lộ ra trên người nàng vô cùng tinh tế.
Sau khi Phượng Thiên Mị rơi xuống đất, cũng không có đi tới thư phòng, mà là đi tới bên cạnh một chiếc ghế đá, hai chân bắt chéo, hết sức lười nhác và ngạo mạn, tư thế vốn rất bất nhã, lại cực kỳ hài hòa đối với nàng.
Liễu Phong Liễu Trì thấy thế, nhất thời kịp phản ứng, liếc mắt nhìn nhau, khó xử không biết nên làm cái gì bây giờ!
Phượng Thiên Mị cũng không để ý tới hai người, quay lại châm chọc khiêu khích nói: “Thương Lan Mạch, chàng đúng là loại, mẹ nó chỉ biết làm chuyện lén lút này.”
Chỉ là giọng nói kia, rõ ràng cố gắng kìm nén lửa giận, tựa như nếu chạm phải sẽ bùng nổ.
Sau khi Liễu Phong Liễu Trì nghe xong, mở to hai mắt nghi ngờ, trố mắt nhìn nhau, sinh ra dự cảm xấu, chẳng lẽ, Phượng tiểu thư biết bí mật gì của chủ nhân?
Song đó, trong phòng Thương Lan Mạch cũng ngẩn ra, tuy rằng hắn biết, Phượng Thiên Mị đã hoài nghi, không, đã biết là hắn giả ngây giả dại, nhưng mà, lời này của nàng lại chứa đầy hàm ý, chẳng lẽ ······
Thương Lan Mạch giật mình, chẳng lẽ, bọn Bạch Nhan đã nói ra thân phận của hắn, nàng đã biết hắn là Tà Long, cho nên, cho rằng hắn cố ý tiếp cận nàng, có mục đích khác.
Nghĩ vậy, nhất thời trong lòng Thương Lan Mạch hỗn loạn, càng không biết đối mặt với Phượng Thiên Mị như thế nào.
“Hừ, còn mắc cỡ ngại ngùng giống như cô nương trốn ở trong phòng, không dám đi ra sao? Hừ! Thật đúng là loại, dám làm không dám nhận, đừng cho là ta không biết chàng đang ở bên trong, tưởng giả chết sao! Rùa đen rụt đầu.” Phượng Thiên Mị vẫn châm chọc, chỉ là giọng nói kia rõ ràng có chút kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.