Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 2: Sườn phi hãm hại




Hồng Kiều nhìn tiểu thư nhà mình, càng nhìn càng thấy đau lòng, sao số tiểu thư lại khổ như vậy! lúc Tiểu thư mười tuổi, phu nhân mất, bệnh nặng một hồi, từ đó mà trỏ thành ngốc tử.
Bị ngốc đã đành, lại chịu bao nhiêu khi dễ, Hồng Kiều thở dài nói,“Thời gian đã không còn sớm, có lẽ đêm nay Vương gia không tới đâu, tiểu thư nên nghỉ ngơi đi thôi!”
Mới nói xong liền có một giọng nữ tử tràn đầy nghiêm khắc vang lên:“Làm càn, Vương gia còn chưa đến, ngươi giám một mình ngủ trước.”
Một nữ tử vận lam y từ ngoài cửa bước vào, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là thần sắc kia mang theo ngoan lệ, làm cho Phượng Thiên Mị cùng Hồng Kiều không rét mà run.
“Tô, Tô sườn phi.” Hồng Kiều vừa thấy người tới, sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
“Hừ! Vương gia còn chưa đến, ngươi dám tự kéo khăn voan, ngươi đây là đối Vương gia bất kính, đối hoàng gia đại bất kính là không muốn sống sao?” Tô
Nhị Tịch nhìn về phía Phượng Thiên Mị, âm ngoan nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi......” Phượng Thiên Mị sợ tới mức nửa ngày không nói ra lời.
Hồng Kiều lập tức ôm tiểu thư nhà mình, ngăn chặn sợ hãi ở đáy lòng, giải thích hết sức cẩn thận,“Tô sườn phi, đều đã trễ rồi, vương gia có lẽ sẽ không đến, cho nên nô tỳ mới khuyên tiểu thư nghỉ sớm.”
Dứt lời, chợt nghe đến “Ba” một tiếng, một cái tát dừng trên mặt Hồng Kiêu, Tô Nhị Tịch cả giận nói,“Chủ tử nói chuyện, không đến lượt tiện tì như ngươi xen vào.”
“Không cho ngươi đánh Hồng Kiều” Phượng Thiên Mị thấy Hồng Kiều bị đánh, tức giận đến xô đẩy Tô Nhị Tịch một phen, lực đạo không lớn, nhưng Tô Tịch Nhi lại ngã ngay ra.
Hồng Kiều sợ hãi trong lòng hô xong rồi, tiểu thư gặp đại họa, Tô sườn phi mang thai trong người, vạn nhất có sơ xuất gì các nàng chỉ còn đường chết!
Như chứng thực suy nghĩ của nàng, sắc mặt Tô Nhị Tịch bỗng trở nên khó coi, vẻ mặt thống khổ, hữu khí vô lực kêu,“Đau, bụng của ta đau quá, người tới, người tới a!”
“Vương phi, người không sao chứ!” Theo tiếng hô Tô Nhị Tịch, bên ngoài của có hai nha hoàn vội vã chạy vào, đến bên Tô Nhị Tịch kinh hoảng đỡ lấy nàng.
Ỷ vào Thương Lan Hiên sủng ái, Tô Nhị Tịch đã sớm tự cho mình là Vương phi nên nhan hoàn của nàng cũng hùa theo gọi nàng la vương phi.
Tô Nhị Tịch thống khổ ôm bụng, khủng hoảng kêu lên,“A! Bụng, bụng đau quá, mau, nhanh đi kêu Vương gia.” Tiếp đó dưới váy của Tô Tính Nhi có huyết chảy ra.
“Dạ, để nô tỳ đi.” Nha hoàn Lục nhi vội vàng đứng dậy, hướng phía ngoài chạy đi.
Phượng Thiên Mị nhìn đến Tô Nhị Tịch hạ thân toàn máu, cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng Hồng Kiêu, Hồng Kiều cũng sợ hãi, lại không phát hiện trong mắt Tô Tịch Nhi hiện lên vẻ đắc ý.
Mới trong chốc lát, Thương Lan Hiên liền hấp tấp chạy đến, vừa đi vào, nhìn đến Tô Tịch Nhi thống khổ, trên mặt hắn tràn đầy đau lòng. Vội vàng đi lên ôm lấy Tô Nhị Tịch hô “Tịch nhi”
Tô Nhị Tịch vừa thấy Thương Lan Hiên đến, trên mặt thống khổ càng sâu, thương tâm khóc nói,“Vương gia, đứa nhỏ, đứa nhỏ của nô tì.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thương Lan Hiên nhìn nha hoàn bên cạnh Tô Nhị Tịch giận dữ hét.
Hai cái nha hoàn vừa nghe, vội vàng quỳ xuống,“Vương gia, là Vương phi, là Vương phi đẩy sườn phi nương nương.”
Hồng Kiều vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng nói,“Không, Vương gia, là nô tỳ đẩy Tô sườn phi, không liên quan đến tiểu thư.”
Thương Lan Hiên không để ý tới Hồng Kiều, đứng dậy đi đến trước mặt Phượng Thiên Mị, hung hăng tát một cái vào mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.