Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 206: Báo thù




Edit: YuuKi***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Sát hại đại thần, kết bè kết phái, còn giết Phượng Thiên Mị.
Diên Tán, lại bộ thượng thư trước, là một trong những đại thần ông tâm đắc nhất, vô duyên vô cớ bị diệt môn, lại do Thương Lan Hiên gây nên.
Buồn cười là ông lại còn phái Thương Lan Hiên đi điều tra chuyện này, thật đúng là lửa cháy đổ thêm dầu!
Sở Phi, cũng là một trong những tướng quân đại thần tâm đắc của ông, vì Thiên Vận mà lập không ít công lao hiển hách, lại bị chụp cho cái mũ thông đồng với địch bán nước. Dù ông vẫn không tin, nhưng lúc ấy chứng cớ vô cùng xác thực, ông không thể không giết cả nhà!
Đã thế còn dùng đủ loại âm mưu tính kế, ngay cả Phượng Thiên Mị cũng bị nó làm hại, nhưng Phượng Thiên Mị thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Dân chúng cũng bị dọa sợ, bọn họ đều biết Thương Lan Hiên có chút lạnh lùng vô tình, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng hắn ta lại vì dã tâm của mình mà không từ thủ đoạn đến nước này.
Sát hại trung thần, thật là tội ác tày trời! Trong lòng bọn họ, Sở Phi tướng quân tồn tại như một vị chiến thần bảo vệ an ninh choThiên Vận.
Diên Tán ở trong lòng bọn họ chính là người công đạo chính trực, dù là việc lớn hay nhỏ, chỉ cần có oan uổng, ông chắc chắn sẽ nhúng tay.
Nhưng cả hai đều bị Thương Lan Hiên sát hại, chuyện này khiến dân chúng căm hận, chỉ vì bây giờ Hoàng thượng đang ở đây, bọn họ không dám làm càn.
“Nói bậy nói bạ, Tô Bình, ông không hề có chứng cứ, chớ nên oan uổng bổn Vương.” Thương Lan Hiên lập tức phản bác, giọng nói phẫn nộ đan xen chút run rẩy, thiếu tự tin.
Nhắc đến chứng cứ, Tô Bình cũng lúng túng, trong mắt toát lên vẻ âm ngoan.
Không sai, những việc này quả thực không có chứng cứ, vì chứng cứ đã sớm bị hắn ta tiêu hủy, có ai đã làm chuyện xấu mà còn lưu lại chứng cứ đâu chứ. Nhưng nếu không có chứng cứ thì không thể định tội chết cho Thương Lan Hiên.
Song dân chúng chính là cây cỏ ven đường (*ám chỉ người gió chiều nào theo chiều ấy), luôn nghe theo hai phía, ai nói ra trước, nói có lý, ai có thể phản bác được, sẽ nghiêng về người đó. Về phần chân tướng của sự việc là như thế nào? Phơi trần ra đã mới có thể nói rõ ràng.
Thương Lan Kình Thiên nhướng mày, cũng không nói rõ bất kỳ điều gì, không biết ông tin hay là không tin.
Phượng Thiên Mị không thèm quan tâm, bởi vì bất kể có chứng cớ hay không, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Thương Lan Hiên, chỉ ra tội danh của hắn ta, chẳng qua là để cho sau khi hắn ta chết, thừa nhận một chút hậu quả báo ứng mà thôi.
“Ta có bằng chứng.” Đột nhiên, một giọng nam lạnh băng, chất chứa thù hận vang lên.
Đầu tiên mọi người ngẩn ra, sau đó đồng thời nhìn một phía, đám đông tự tách ra thành một con đường, Thẩm Hạo Diên vận một bộ áo quan trên người, vẻ mặt tàn độc đang bước từng bước đến.
Bước chân của hắn nặng trĩu, cứ như phía trước đang có chuyện rất trọng đại, đè nặng lên hắn, giống như có chút không thở nổi.
Thấy người đến là Thẩm Hạo Diên, mọi người đều khiếp sợ xen lẫn nghi hoặc và không thể tin.
Bởi vì bọn họ đều biết, Thẩm Hạo Diên với Thương Lan Hiên là bạn tốt, nhưng Thẩm Hạo Diên lại nói hắn có chứng cứ chứng minh hành vi phạm tội của Thương Lan Hiên, đây chẳng phải là muốn đẩy Thương Lan Hiên vào chỗ chết sao!
Có điều, người khiếp sợ nhất không ai khác chính là bạn tốt Thương Lan Hiên, hắn nhìn Thẩm Hạo Diên với ánh mắt khó tin, hoài nghi rằng những lời mình vừa nghe được chỉ là ảo giác, thế nhưng vẻ mặt của Trầm Hạo Diên lại rõ ràng xác minh cho hắn biết, đó là sự thật.
Nhưng mà, tại sao? Tại sao Diên lại nói như vậy? Tại sao lại dùng vẻ mặt thù hận như thế nhìn hắn? Bọn họ chính là bạn tốt mà! Sao hắn ta có thể bán đứng mình, hơn nữa còn có chứng cứ?
Nghi ngờ và kích động liên tiếp, khiến tâm tư và ý thức của Thương Lan Hiên trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Diên, sao huynh…” Thương Lan Hiên nghi ngờ hỏi, nhưng hắn còn chưa hỏi xong đã bị Thẩm Hạo Diên lạnh giọng cắt đứt.
“Ngươi muốn hỏi vì sao ta bán đứng ngươi, vì sao ta lại có chứng cứ phạm tội của ngươi phải không? Ngươi có biết thân phận thật của ta không? Ngươi không biết, dĩ nhiên là không biết, vậy sao ngươi cho rằng ta nên tin tưởng ngươi chứ! Hay vì ngươi quá tự phụ. Ta đây nói cho ngươi biết, ta không phải họ Thẩm, ta họ Diên, gọi là Diên Hạo, chính là con của Lễ bộ Thượng thư Diên Tán mà ngươi đã giết chết.” Thẩm Hạo Diên đứng cách Thương Lan Hiên một thước, trong mắt nồng đậm thù hận, giọng nói lạnh như băng xuyên thẳng vào xương cốt và trái tim.
Mọi người đều bị lời nói của Thẩm Hạo Diên khiến cho ngây ngẩn cả người, khiếp sợ trợn to mắt, ngay cả Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch cũng không ngoại lệ.
Cái gì? Thẩm Hạo Diên lại là đứa con mồ côi của đại nhân Diên Tán? Như vậy hắn tiếp cận Thương Lan Hiên là để báo thù.
“Ngươi.” Mà đối với Thương Lan Hiên, lời nói của Trầm Hạo Diên như một chùm sét, hung hăng đánh trúng tim hắn, nhất thời khiến hắn bị đần độn ngớ ngẩn.
Chuyện Thẩm Hạo Diên là nhi tử của Diên Tán, khiến cho trong lúc nhất thời Thương Lan Hiên không thể tiếp thu, dù từ trước tới nay, hắn đều đối xử với Thẩm Hạo Diên như bạn tốt, nhưng không thể ngờ rằng, hắn ta lại là nhi tử của kẻ thù.
Trầm Hạo Diên nói không sai, ban đầu hắn cũng không biết thân phận thật sự của hắn ta, mà hắn ta cũng chỉ tùy tiện bịa ra một thân phận, hắn đã tin, là do hắn quá mức tự phụ.
“Ngươi muốn báo thù.” Sắc mặt Thương Lan Hiên sa sầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt, không phải hỏi mà là khẳng định, nhưng cũng có thể là hắn muốn chính miệng xác nhận.
“Bây giờ biết thì đã quá muộn, ta đã thu thập tốt toàn bộ chứng cứ phạm tội của ngươi, vốn định chờ qua đêm thất tịch mới vạch trần ngươi, nhưng người tính không bằng trời tính, để ngươi sớm bị trừng phạt.” Thẩm Hạo Diên cười lạnh nói, mang theo khinh miệt xem thường, hoàn toàn không ấm áp như ngày thường.
“Thật sự ngươi chưa từng coi ta là bạn sao?” Thương Lan Hiên nhìn ra tuyệt tình trong mắt Thẩm Hạo Diên, nhưng hắn vẫn không tin, ở chung bốn năm vậy mà không có một chút tình cảm nào.
Nếu như Thẩm Hạo Diên giao ra chứng cứ, vậy thì chắc chắn hắn phải chết, cho nên hắn tính toán thay đổi hành động của Thẩm Hạo Diên, nếu không có chứng cứ, hắn vẫn có thể sống, ít nhất, hắn còn cơ hội thua keo này bày keo khác.
Giờ phút này dù cái chết đã cận kề nhưng Thương Lan Hiên vẫn không từ bỏ dã tâm của mình, có thể nói, trời gieo họa vẫn có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể sống!
“Ha ha! Thương Lan Hiên, có đôi khi quá mức tự phụ sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy buồn cười, mà ngươi, không chỉ buồn cười, mà còn thật đáng thương. ta bốn mươi lăm mạng người của nhà họ Diên ta, bốn năm ngắn ngủi ở cùng ngươi sao có thể so được, hơn nữa, mối thù diệt môn, còn lớn hơn trời.” Giọng nói Trầm Hạo Diên lạnh lùng không chút cảm xúc, cứ như từ trước tới giờ hắn không biết tình cảm là thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.