Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 243: Xin tránh ra cho




Edit: Đường Y Huệ **** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“To gan, Bổn công chúa là công chúa một nước, ngươi chỉ là một đứa con gái nhà thương nhân, có tư cách gì để tranh với Bổn công chúa.” Tây Nguyệt Vũ giận dữ, lập tức bày ra dáng vẻ công chúa.
“Hừ! Chẳng phải chỉ là công chúa của một nước phụ thuộc vào Thiên Vận sao, còn tự cho rằng mình rất quý giá!” Mộc Cẩm Sắt tràn đầy khinh thường trào phúng nói.
“Ngươi” Tây Nguyệt Vũ tức khắc nổi giận, giận dữ trợn mắt nhìn Mộc Cẩm Sắt nói không ra lời.
“Sắt Nhi, im miệng.” Mộc Cẩm Thần cảm thấy kinh hãi, vội vàng mắng, Sắt Nhi cũng không biết, chỉ bằng một câu nói này, có thể lập tức dẫn đến họa sát sinh à!
“Hừ!” Mộc Cẩm Sắt lườm Mộc Cẩm Thần, thấy hắn không thèm để ý tới nàng, nàng lại đưa mắt lườm Tây Nguyệt Vũ, nói: “Ta cái gì ta, còn không tránh ra.”
“Bổn công chúa không nhường đấy, ngươi định làm gì? Cho dù Bổn công chúa là công chúa một nước lệ thuộc vào Thiên Vận, thì cũng vẫn mạnh hơn một dân chúng bình thường, sao nào? Từ khi nào Hoàng triều Thiên Vận lại do ngươi một bình dân định đoạt.” Tây Nguyệt Vũ một bộ uy nghiêm mười phần lạnh nhạt nói.
Ngụ ý rất rõ ràng, hành động của Mộc Cẩm Sắt chính là không để Hoàng Thượng vào mắt, nếu là người có lòng dạ khác nghe được, sẽ bị bắt lại với tội danh mưu phản.
“Ngươi” Mộc Cẩm Sắt tức giận đến sắc mặt trắng bệch, không, hẳn là bị dọa, nàng không thể tưởng tượng được, Tây Nguyệt Vũ này sẽ to gan như vậy, dám nói ra lời này. Đương nhiên, vẫn còn kém xa Phượng Thiên Mị, nếu là Phượng Thiên Mị cho dù là diệt trời, cũng không e ngại đi!
Những người khác giống như đang xem diễn, không ai ngăn cản, bởi vì trong lòng bọn họ đều biết xảy cái gì, nhưng Mộc Cẩm Thần lại nóng nảy, vội vàng nói: “Vũ công chúa nghiêm trọng rồi, lời này nếu để cho người có lòng dạ khác nghe được được, đến bên Hoàng Thượng nói lung tung, điều này đối với ai cũng không tốt. Tuy rằng tiểu muội không thoát khỏi có liên quan, nhưng mà công chúa bịa đặt sinh sự, tội cũng không nhỏ đâu! Sợ rằng có thể ảnh hưởng đến Tây Vân.”
Lúc Mộc Cẩm Thần nói lời này, trong lòng có chút không nắm chắc, lo lắng Tây Nguyệt Vũ giống Phượng Thiên Mị ngày đó, phản bác trở lại, thì đúng là hắn không biết đáp lại như nào.
Nhưng mà, Tây Nguyệt Vũ lại không cơ trí như Phượng Thiên Mị, vừa nghe đến bản thân mình có khả năng cũng sẽ bị định tội, còn ảnh hưởng đến Tây Vân, lập tức bị dọa, âm thầm ảo não bản thân mình bởi vì nóng lòng mà nói sai, đây cũng không phải là ở Tây Vân, chuyện có thể lớn có thể hóa nhỏ.
Với lại, đối đầu với Mộc Cẩm Thần, sắc mặt Tây Nguyệt Vũ lập tức biến thành nhu hòa, hơn nữa, hai rặng mây hồng bên má nàng vốn không nên xuất hiện, lại xuất hiện, sắc mặt lại lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái nhà người ta.
Kỳ thật, bây giờ nàng mới chú ý nhìn Mộc Cẩm Thần, thì ra dáng dấp hắn lại anh tuấn như vậy!
“Hừ! Vậy huynh còn không bảo nàng ta mau tránh ra.” Giọng nói Tây Nguyệt Vũ có vài phần hờn dỗi, lại có vài phần cảm giác nũng nịu.
“Ôi! Có người thấy ca ca của ta thì có cảm tình này, trợn cả mắt nhìn!” Mộc Cẩm Sắt thấy nét mặt của Tây Nguyệt Vũ, tràn đầy châm chọc nói.
“Ta, ta làm gì có!” Tây Nguyệt Vũ vừa nghe, vội vàng phản bác nói, nhưng là, rõ ràng giọng nói kia thiếu tự tin.
“Sắt Nhi, đừng náo loạn.” Mộc Cẩm Thần thấy Mộc Cẩm Sắt càng ngày càng thái quá, không có giới hạn, thật sự sợ nàng gây nên chuyện, nhưng do ở đây còn có nhiều người như vậy, hắn không thể trực tiếp kéo nàng về nhà.
Mộc Cẩm Sắt căn bản là không để ý đến Mộc Cẩm Thần, tiếp tục không hề cố kỵ trào phúng nói: “Không ư, không thì ngươi mặt đỏ làm gì!”
“Ngươi” Tây Nguyệt Vũ chán nản, sắc mặt càng đỏ, mà lần đỏ mặt này là do tức giận.
“Nếu là hai vị không đi vào, xin mời tránh ra cho.” Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, khiến cho cơ thể Mộc Cẩm Sắt theo bản năng cứng đờ, không phải sợ mà cứng lại, mà là vì tức giận, nàng nhận ra được giọng nói này, không phải Phượng Thiên Mị thì là ai.
Mà ngay tại lúc Phượng Thiên Mị dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía nàng, lúc này nàng đã đi tới gần hai người Mộc Cẩm Sắt, cách khoảng một thước. Ngoại trừ người đã gặp qua Phượng Thiên Mị, còn lại đều kinh diễm, trong lòng tức khắc chỉ xuất hiện một chữ: ‘Đẹp’.
Vừa rồi bọn họ nhìn Tây Nguyệt Vũ cãi vã với Mộc Cẩm Sắt, xung quanh lại bị quan binh vây lại, cho nên không chú ý đến Phượng Thiên Mị, chỉ đến khi nàng ấy lên tiếng mới phát hiện ra.
Kinh diễm biến thành khiếp sợ, bọn họ cũng không phải là hạng người hời hợt, nhìn người cũng đếm không xuể, nhìn người không nói là chuẩn, nhưng cũng có thể nhìn ra cái đại khái.
Nàng ấy, mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, thanh nhã không mất cao quý, dung nhan tuyệt sắc lộ ra vài phần sắc bén, vài phần lạnh nhạt, vài phần tùy tính, vài phần kiêu ngạo, vài phần lười biếng, còn có vài phần cuồng vọng. Ánh mắt của nàng ấy không để một vật gì hay một người nào để vào mắt, bọn họ ở trước mắt nàng ấy, giống như không khí bình thường, không, sợ là ngay cả không khí cũng không bằng ấy!
Bề ngoài thoát tục như tiên nữ, khí thế lại khiến cho người ta cảm giác như nữ vương cao cao tại thượng, khinh thường thiên hạ này. Vốn không có khả năng xuất hiện tính cách này ở trên một người, lại có thể xuất hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người nàng ấy, có thể không khiến cho người ta khiếp sợ hay sao?
Phượng Thiên Dao ở phía sau Phượng Thiên Mị nhìn thấy ánh mắt người khác dừng ở trên người Phượng Thiên Mị, trong lòng đau đớn như bị kim đâm, mày không khỏi nhíu lại, trong lúc vô tình để lộ ra tâm tình lúc này của nàng.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy được Mộc Cẩm Thần ngạo nghễ đứng ở bên thuyền, khuôn mặt tuấn dật kia khiến cho nàng ngay lập tức thẹn thùng cúi đầu, hai gò má đỏ ửng, tim đập tăng tốc.
Chẳng qua là hiện giờ ánh mắt mọi người đều ở trên người Phượng Thiên Mị, không có ai chú ý đến biểu hiện của Phượng Thiên Dao.
Khi Thương Lan Cẩm nhìn thấy Phượng Thiên Mị thì nhướng mày, không chút nào che dấu đầy hờn giận, giống như là gặp tình địch. Tuy rằng không phải, nhưng cũng không khác cho lắm, từ lúc Phượng Thiên Mị xuất hiện, Mạch đều thay đổi thật nhiều, vì nàng ấy mà không thể khống chế được, vì nàng ấy mà mắng mỏ hắn.
Tuy rằng Mạch luôn luôn nói, huynh ấy với Phượng Thiên Mị không có quan hệ gì, nhưng dựa theo một loạt biểu hiện ra ngoài của huynh ấy, rất khó tin tưởng hai người bọn họ không có quan hệ gì. Chỉ là, không biết bọn họ thật sự có quan hệ, hay chỉ có Mạch đơn phương tình nguyện.
Nghĩ đến đây, Thương Lan Cẩm cảm thấy bất bình thay cho Thương Lan, nhưng mà hắn còn biết làm gì đây!
Thương Lan Việt nhìn thấy Phượng Thiên Mị, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút khác thường, Lạc Khuynh Dung thoáng hiện lên một chút ghen tị, ghen tị nàng ấy tuyệt sắc khuynh thành, ghen tị nàng ấy tài hoa hơn người, ghen tị nàng ấy vừa xuất hiện dẫn đi toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.