Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 253: Muốn gặp thì phải đi ngay




Edit:  Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Thông qua vòng khảo hạch thứ nhất gồm hai mươi tài tử tài nữ, đều dồn dập đi tìm phụ thân của mình, ổn định vào chỗ ngồi.
Một ít các đại thần không thấy được con trai con gái của mình, thì biết bọn họ không được chọn, tuy rằng biết bản thân bọn họ học nghệ không giỏi, nhưng vẫn …
Cảm thấy vô cùng mất mát.
Chỉ là bọn họ không biết, không vào được cung, chính là nhặt được cái mạng!
Trải qua sàng lọc lựa chọn, số người tham gia yến tiệc đêm thất tịch trực tiếp giảm đi ba phần tư, bởi vì quan đại thần tam phẩm trong triều có hai mươi mấy người, nếu không hạn chế, mỗi đại thần mang theo phu nhân mình, lại gia tăng thêm hai mươi mấy người nữa.
Còn có, nam nhân cổ đại hầu như đều tam thê tứ thiếp, nếu không hạn chế chỉ có thể mang trưởng tử đích nữ, như vậy một vị đại thần, những thứ nam thứ nữ còn chưa thành thân, bình quân cũng có đến hai ba người.
Cho nên, nhóm thứ tử thứ nữ than vãn số mệnh không tốt, hôm nay, cũng là cứu mạng bọn họ.
Tuy rằng không phải nhất định vào cung sẽ chết, nhưng mà ở trên mũi đao, cơ hội sống là con số không. Một số người nhát gan, cho dù không bị giết chết, sợ rằng cũng sẽ bị hù chết, hoặc là bị dọa sợ đi!
Dọc theo đường đi, váy áo sắc đỏ của Phượng Thiên Mị cùng quần áo màu trắng của Thương Lan Mạch khiến cho không ít người kinh ngạc vì vẻ xinh đẹp, cũng khiếp sợ và hoảng sợ.
Mà bước vào ‘điện Ngưng Hoa’, cũng như vậy, đưa tới sóng to gió lớn, ánh mắt mọi người, đều phức tạp dừng ở trên người Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.
Tại sao vậy chứ? Bởi vì Phượng Thiên Mị quá xinh đẹp đến rung động lòng người, như tiên như ma, không ngờ mang lại cho bọn họ cảm giác được áp bức vô hạn, không thể mở mắt ngắm nhìn nàng.
Mà quần áo màu trắng làm Thương Lan Mạch càng đẹp như tiên, không nhiễm một chút trần tục, cùng đứng chung một chỗ với Phượng Thiên Mị, rất cứng đôi, chỉ tiếc, hắn lại là một tên ngốc.
Khiếp sợ và hoảng sợ, là vì bọn họ lại đều mặc quần áo có màu sắc kiêng kị ở yến tiệc trong cung, đây, quả thật rất to gan đi!
Tuy rằng bọn họ đều biết, hành động của Phượng Thiên Mị vẫn như vậy, không để mọi thứ vào mắt, ngay cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp. Nhưng mà hôm nay bọn họ đều chạm vào cấm kỵ, ắt hẳn sẽ bị trừng phạt.
Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp không nhìn, Sở Oản Diên và Phượng Thiên Dao có chút không được tự nhiên, hai người Liễu Phong và Liễu Trì có loại xúc động muốn trốn đi, chỉ vì ánh sáng trên người của chủ tử bọn họ và Phượng Thiên Mị quá chói mắt.
Mấy người trực tiếp đi đến một chỗ, bởi vì vị trí của bọn họ được ấn định ở đó.
Bên phải Long ỷ, là các đại thần Thiên Vận, theo thứ tự là: Vương gia, cũng chính là Thương Lan Việt, Thương Lan Cẩm, Thương Lan Mạch, tiếp theo là đại thần, tả hữu Thừa tướng, đầu tiên là Phượng Thanh Tường, Thẩm Hạo Diên, Sở Phi rồi đến những đại thần khác.
Mà nữ tử con các vị đại thần, thì ngồi ở phía sau bọn họ.
Thẩm Hạo Diên nhìn thấy quần áo chính trang tao nhã của Sở Oản Diên, ánh mắt không khỏi chợt lóe, chỉ là trong nháy mắt, không ai phát hiện.
Nhưng mà, Sở Oản Diên nhìn thấy phụ thân mình ngồi cạnh Thẩm Hạo Diên, lại khẽ run lên, chẳng qua phản ứng của nàng rơi vào trong mắt Thẩm Hạo Diên, trong lòng cũng nhiều ra một chút bất đắc dĩ.
Lại bộ Thượng Thư Phương Hành, cũng chính là phụ thân của Phương Vãn Tình, nhìn thấy Phượng Thiên Mị đi đến, sau khi kinh ngạc thì trong mắt lại hiện lên ác độc. Phượng Thiên Mị này rất kinh diễm, quả thật hoàn toàn áp chế Linh nhi.
Hơn nữa, hôm nay nàng ta rất to gan, trong mắt không có kỷ cương, nếu như Hoàng thượng không trị tội nàng ta, chỉ sợ nàng ta sẽ lật trời.
Thế nhưng, khi nhìn thấy nữ tử Phượng Thiên Dao phía sau Phượng Thiên Mị, chân mày Phương Hành không vui nhíu lại, không phải nói không thể để thứ nữ đi vào sao? Sao Phượng Thiên Dao lại đến đây được, vậy là, Linh nhi cũng có thể đến.
Dĩ nhiên, ông không biết Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh đã chết, nếu như ông biết, ông cũng không thể bình tĩnh ngồi ở chỗ này. Phương Hành nhìn ngoài cửa lớn, cũng không nhìn thấy Phượng Thiên Linh, trong lòng càng thêm không cam lòng, vì sao Phượng Thiên Dao có thể đến, Linh nhi lại không đến.
Nghĩ xong, ông nhìn Phượng Thanh Tường, uyển chuyển hỏi: “Phượng đại nhân, không phải Hoàng thượng nói chỉ có trưởng tử đích nữ mới có thể tới tham gia yến tiệc đêm thất tịch sao? Sao Phượng tam tiểu thư lại được đến đây.”
“Cái này” Phượng Thanh Tường không biết giải thích như thế nào, một là Dao nhi thân là thứ nữ, vốn là không thể tới đây, nhưng lại được đến đây, hai là vì đối mặt Phương Hành, ông có chút chột dạ, dù sao nữ nhi và cháu gái của ông ta đều đã chết, ngay cả cháu trai cũng bị đưa đến chùa miếu tu hành.
Tuy rằng mẹ con Phương Vãn Tình chết chưa hết tội, nhưng dù sao đó cũng là nữ nhân của Phượng Thanh Tường ông!
Phượng Thiên Mị thấy Phượng Thanh Tường không biết trả lời như thế nào, liền ngắt lời nói: “Phương Thượng Thư, đây là Hoàng thượng đáp ứng, ông có ý kiến sao?” Giọng nói lạnh nhạt, khiến trong lòng Phương Hành có một loại cảm giác rét lạnh.
Phương Hành vừa nghe thấy là Hoàng thượng đáp ứng, trong lòng rất bực, nhưng vẫn cố nín nhin, cười làm lành nói: “Lão phu làm sao dám có ý kiến! Không biết bọn Linh nhi khỏe không, lão phu thật là nhớ bọn họ.”
Phương Hành cố ý nhắc tới Phượng Thiên Linh, mà không phải Phương Vãn Tình, cũng không phải Phượng Thiên Bình, người thông minh vừa nghe cũng biết trong lời ông nói có chuyện.
Sắc mặt Phượng Thanh Tường có chút khó coi, Phượng Thiên Dao có chút chột dạ cúi đầu, tuy rằng bọn họ mặc kệ chuyện của nàng, nhưng dù sao nàng tận mắt nhìn thấy, nhớ đến cái chết của Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh, trong lòng nàng vẫn nghĩ mà sợ.
“Ồ! Phương Thượng Thư muốn gặp nữ nhi và ngoại tôn tử nữ à! Chỉ tiếc bọn họ không đến được, nếu như ông nói muốn gặp bọn họ, bắt buộc phải gặp, nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ.” Phượng Thiên Mị cười nhẹ nói.
Phượng Thiên Mị nói vừa ra, làm cho vài người cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, mấy người kia đó là Thương Lan Mạch, Phượng Thanh Tường, Phượng Thiên Dao.
Mẹ con Phương Vãn Tình đã chết, để cho Phương Hành ông đi gặp, kia không phải là bảo ông ta chết, đi xuống địa ngục gặp họ sao?
Chỉ là Phương Hành không biết lại gật đầu cười nói: “Đó là chính xác, chắc chắn.”
“Ha ha!” Sau khi nghe thấy Phương Hành nói, nàng khẽ cười ra tiếng, chẳng qua tiếng cười của nàng lại khiến cho người ta có loại cảm giác ớn lạnh.
“Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm, Thái hậu giá lâm.” Đúng lúc này, giọng nói the thé chói tai của thái giám vang lên, toàn trường lập tức đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía chủ vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.