Ngục Tai

Chương 20:




Dựa vào thanh vịn cầu thang, Y Phàm lắng nghe âm thanh của hai người yêu nhau kia, tận đến khi nghe được âm thanh mặc quần áo, hắn mới phát giác ra bản thân thất thố cùng ngây ngốc như thế nào.
Ngày trước mình cùng thê tử cũng ở những lúc sau khi hoan ái này mà ôm nhau nói chuyện, tất cả đều đã không còn quay lại nữa, hắn đã không còn cơ hội làm lại điều đó nữa.
Tiếng bước chân xa dần nói cho hắn biết, nguy hiểm bị phát hiện rốt cục cũng đã lui đi, chậm rãi mở ra cánh cửa bí mât, Y Phàm đi ra ngoài.
Tuy rằng người đã đi, nhưng trong phòng vẫn còn tàn nhiệt của hoan ái nóng bỏng, hương vị *** nồng đậm trong không khí, Y Phàm dạ dày lại bắt đầu co rút, vội ôm chặt lấy mũi mình chạy vội lên cầu thang lên trên lầu, hy vọng có thể tìm được một chút không khí thoáng đãng hơn.
“Ngô!” Đi vào WC ở tầng một, Y Phàm không nhịn được nữa bắt đầu nôn ra, tuy rằng chỉ là nôn khan, nhưng dạ dày không ngừng co bóp khó chịu khiến hắn không nhịn được mà chảy ra nước mắt.
“Ngươi làm sao vậy?” Không biết từ khi nào đằng sau mình lại có người, Y Phàm khó khăn quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng phía sau.
“Trần Trình.” Y Phàm đột nhiên xấu hổ tới mức muốn tìm một cái hang mà chui xuống, Trần Trình rõ ràng chẳng có biểu lộ gì.
“Là ta a, chúng ta rất có duyên, ha ha!” Cái loại tươi cười như ánh mặt trời này, nhưng mà từ lúc thấy cảnh ấy Y Phàm rốt cuộc không còn cảm thấy chút ấm áp nào nữa, hiện tại ở trong đầu hắn đã tự động đem kẻ này xếp vào một nhóm với đám người ghê tởm ở mật thất kia, cái đám người trước đây đã từng hạ nhục hắn.
Không hề có ý định trả lời, Y Phàm dùng nước rửa qua tay, dòng nước mát lành trên mặt cho người ta cảm giác như được trở về bên mẹ, thanh khiết, nhẹ nhàng, thanh tỉnh.
“Ngươi không sao chứ? Có cần ta đưa ngươi đến phòng y tế không?”
Vẫn không có ý định trả lời người này, Y Phàm ngẩng đầu, nước vẫn từ trên mặt mà chảy xuống cổ hắn, thấm ướt vào quần áo, cũng không có ý định muốn lau đi.
“Không cần.” Trả lời vô cùng ngắn gọn, Y Phàm biết, đối phương rõ ràng không có ý định rời đi trước, vậy thì mình rời đi trước là được rồi.
“Ngươi làm sao vậy? Chúng ta không phải bằng hữu sao?” Nhìn thấy Y Phàm rõ ràng đang cự tuyệt mình, Trần Trình nhăn lại đôi mày đẹp đẽ.
“Chúng ta là bằng hữu sao?” Trả lời có chút vô lực, Y Phàm buồn cười nhìn nam nhân trước mắt còn cao hơn mình một cái đầu kia, y có tư cách gì nói từ bằng hữu với hắn? Buồn cười, sự khinh ghét hiện rõ trên mặt hắn đã nói hết tất thảy.
“Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta quả thật đã coi ngươi là bằng hữu.” Tuy rõ ràng cảm nhận được chán ghét của Y Phàm, Trần Trình vẫn đang chấp nhất, kiên định nhìn hắn đang chật vật.
“Tùy ngươi.” Y Phàm biết có tiếp tục nói chuyện cũng chẳng mang lại điều gì, bước qua nam nhân đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng hương vị đặc biệt sau khi hoan ái trên người Trần Trình cũng không thoát được cái mũi của Y Phàm, có lẽ do đã quen thuộc với hương vị này, cho nên để nhận ra cũng thật là dễ dàng, dạ dày vất vả mới bình ổn một chút lại bắt đầu khó chịu, nhưng lại hoàn toàn không muốn tiếp tục chịu đựng thêm, hắn liều mạng đứng lên, hy vọng có thể nhanh một chút trở về phòng mình nghỉ ngơi, tuy rằng hắn biết nơi đó cũng chẳng phải nơi an toàn đáng giá tin cậy gì, nhưng cũng là nơi duy nhất mà hắn có thể trốn khỏi những điều không muốn nghe không muốn thấy một lúc.
“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Thấy Y Phàm như đang chạy nạn trở về, Kiều lo lắng hỏi han hắn. “Gần đây ngươi luôn như vậy, ta thấy vẫn là nên mang ngươi đi khám thôi.”
Quan sát Y Phàm vừa về liền nằm lăn ra, Kiều rõ ràng cảm giác được hắn thật sự không khỏe.
“Không cần, ta không sao.” Cố gắng vùi đầu vào trong gối, từ chối ngửi bất cứ thứ gì, Y Phàm thống khổ trả lời.
“Ngươi có thể để cho ta nghỉ ngơi một chút không!” Lần đầu tiên, Y Phàm là lần đầu tiên quát lớn với Kiều, bản thân mình hiện tại, yên tĩnh chính là liều thuốc hữu hiệu nhất.
Có lẽ nhận ra hắn đang cự tuyệt, Kiều cũng không nói gì thêm, ngồi trở lại trên giường mình, lẳng lặng nhìn người vô cùng thất thường trước mặt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.