Ngục Tai

Chương 31:




“Cẩn thận!” Đứng đối diện với Jim, Kiều nhìn thấy liền đem Y Phàm cả người ôm vào, dùng người mình như là tấm chắn, nhận thay hắn một đao, có lẽ là do chân bị thương, mà khiến mình cũng không thể đứng vững, khiến dao kia cũng nhắm không chuẩn, không trúng vào vị trí trái tim, chỉ có điều máu vẫn không ngừng mà chảy.
“Kiều!” Nhìn thấy người đang ôm mình dần dần quỵ xuống, Y Phàm cả người đều ngây ra, Kiều càng ngày càng rơi xuống sâu hơn, tuột dần xuống, làm cho Y Phàm nhất thời không thể ôm lấy cả người Kiều cứ thế rơi xuống, gáy vì đập vào đất cứng mà hôn mê đi
“Kiều! Ngươi không sao chứ? Không có việc gì chứ?” Lời nói nghẹ ngào cơ hồ thể hiện tâm của Y Phàm, đúng vậy, hắn rốt cục đã phát hiện lòng mình, hắn yêu y, tựa như nàng tiên cá yêu hoàng tử, hắn yêu Kiều, cho nên hắn mới có thể do dự, mới có thể thống khổ.
Nhưng Jim sau khi đâm nhầm vào Kiều cũng không có dừng, mục tiêu của Jim là Y Phàm, cho nên sau đó lại đâm lên thêm một đao.
Nhìn thấy đao đang đâm tới, Y Phàm cũng không có trốn tránh, bởi vì bản thân lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng nói với trời cao đã khiến hắn một lần nữa cảm thụ sâu sắc nỗi đau mất đi người yêu quý, hắn càng không nguyện ý sống trong thế giới đen tối này nữa, bởi vì nơi này đối với mình, đối với những người mình yêu không hề có công bằng, lẳng lặng nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần đến.
“Ngô!” Âm thanh rên rỉ của nam nhân làm cho Y Phàm giật mình mở bừng mắt ra, nguyên lai là Trần Trình đã đoạt lại con dao đâm vào trong ngực Jim, đối với Jim, Trần Trình hận tuyệt đối không thua gì Y Phàm, nhìn thấy đối phương ở trong tay mình tắt thở, Trần Trình có loại khoái cảm không nói nên lời.
“Victor, thật tốt quá, chúng ta cuối cùng tự do.” Trần Trình liền quay lại ôm lấy người yêu, cái loại ngọt ngào hạnh phúc này đả kích Y Phàm thật sâu, lệ cũng vì thế chảy xuống.
Victor bình tĩnh nhìn thấy Y Phàm biểu hiện thất thường, vỗ vỗ lưng Trần Trình đang cực kì hưng phấn, đi đế bên người Y Phàm.
“Làm sao vậy? Y đã chết mà ngươi lại không vui?” Nhẹ nhàng lấy tay đẩy một chút Kiều vẫn không có phản ứng, nhưng lại bị Y Phàm dùng sức đẩy ra.
“Không được đụng vào y, các ngươi đều đi đi, không cần lo cho ta, đi đi!” Gầm rú cùng rơi nước mắt khiến giọng hắn trở nên khàn khàn, hắn không cho người khác chạm tới vợ của hắn, không được, hắn chỉ muốn bây giờ được ở một chỗ với Kiều, tuy rằng hắn biết rõ hai người kia hoàn toàn không có ác ý, nhưng hắn bây giờ hoàn toàn không muốn Kiều chết, nếu y chết hắn biết mình cũng không muốn sống nữa.
Bất đắc dĩ đứng dậy, Victor kéo Trần Trình cùng nhau rời khỏi tầng hầm, đi tới cửa rồi Victor vẫn quay lại nhìn Y Phàm đang ngồi như vô thần, lắc lắc đầu, y hiện tại biết mình có nói gì cũng vô dụng, hết thảy đều phải để hắn tự xử lý thôi.
Giấu đi dấu vết cánh cửa đã bị phá hủy, khiến cho bên trong chỉ còn hai người bọn họ, khiến cho hết thảy cừu oán cùng thế tục đều khóa kín khỏi không gian này.
“Kiều!” Gắt gao ôm lấy người yêu đang hôn mê, nước mắt Y Phàm không ngừng được mà rơi xuống, làm ướt cả khuôn mặt của Kiều.
“Không…… Đừng khóc!” Dường như nghe thấy tiếng nói của Y Phàm, Kiều khó khăn mà mở ra đôi mắt đã nhắm chặt, nhưng y không muốn Y Phàm khóc, y chỉ có thể cứng rắn mà mở ra, dùng khí lực còn lại của chính mình.
“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì.” Lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, Y Phàm cười đem đầu Kiều áp chặt vào ngực mình.
“Thực xin lỗi.”
“Không cần! Không cần thế, tại sao tất cả các ngươi cũng chỉ có câu đó nói với ta? Kim cũng thế, ngươi cũng thế, lúc Kim chết cũng đều nói như vậy, ta không muốn ngươi cũng như hắn.” Giống như đã phát điên, Y Phàm dùng sức ngăn chặn miệng của Kiều.
Gian nan lấy ra tay của Y Phàm, Kiều cười nhìn người ở trước mặt càng lúc càng khiến y yêu thương, người y yêu nhất…
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều hy vọng ngươi tin ta, ta thật sự yêu của ngươi.” Mí mắt nặng đến mức không thể tiếp tục chống đỡ thêm nữa, chậm rãi đưa tay vào trong túi, hắn lấy ra hai tờ giấy đưa cho Y Phàm.
“Đây là cái gì?” Nhìn thấy hai tờ giấy gấp vô cùng cẩn thận kia Y Phàm hoảng hốt không nói nên lời, đây chính là di thư sao, nước mắt lại chảy xuống.
“Ngươi xem sẽ biết, chỉ xin ngươi nhất định phải tin ta, ta yêu……”
Vốn là lời nói ngọt ngào thân mật lại khiến Y Phàm khóc rống lên, đang lúc nói còn chưa xong Kiều thật sự không thể chống đỡ thêm nữa mà nhắm hai mắt lại, mà lúc đó khóe miệng Kiều cũng hiện ra một nụ cười, một nụ cười thỏa mãn.
“Không!” Nhìn thấy Kiều giống Kim nhắm chặt hai mắt trong lòng mình, hắn cơ hồ điên cuồng mà lắc lắc bả vai Kiều, hắn không thể chịu đựng được người mình yêu chết thêm lần nữa, như vậy hắn sẽ phát điên, hắn thật sự sẽ phát điên, gắt gao nắm tờ giấy trong tay, hắn không định đọc nội dung bên trong, hắn cần Kiều chính miệng nói cho hắn nghe, hắn không thể nhìn, hắn muốn nghe, nghe nói lời yêu với mình.
“Kiều, ta yêu ngươi, ta vĩnh viễn yêu ngươi, ta tha thứ ngươi, bất kể ngươi là chủ mưu hay chính ngươi hành hung, ta tha thứ ngươi, ngươi tỉnh lại nhìn ta đi, nhìn ta a!” Lời nói thì thầm hoàn toàn không truyền được vào trong tai Kiều, chỉ có một mình Y Phàm nghe thấy, đó là tiếng nói từ trong tim hắn, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, hắn rốt cuộc nhận được cái gì? Cái gì cũng không có, chỉ còn mỗi cái chết, hắn không cần thứ này, hắn muốn Kiều tỉnh lại một lần nữa, một lần nữa dùng cánh tay ấy ôm lấy mình.
Có lẽ đã khóc lâu lắm, có lẽ là bởi vì không thể chấp nhận sự thật, Y Phàm mơ hồ mê man, cứ như vậy dựa vào thân thể đầy máu của Kiều mà mê man gục xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.