Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

Chương 20: Trầm luân




♥ • ♥ • ♥
Như đi vào một con đường đen kịt, ánh sáng nhạt ở xa xa chập chờn. Đó là âm ti trong truyền thuyết sao? Hay là đã đến Sâm La điện? Có Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện (1). Phán quan (2) chặt đứt đường nối trần gian, Diêm Vương trấn giữ Cửu U thập điện.
(1) Hắc Bạch Vô Thường và Ngưu Đầu Mã Diện: đều chuyên đi bắt linh hồn người chết về địa phủ khi sổ tử ghi đã đến ngày tới số.
(2) Phán quan: thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết
Sẽ xử bọn họ như thế nào chứ, sẽ để bọn họ ở cùng nhau sao?
Vòng sáng dần dần rộng mở, cảnh tượng trước mắt rõ ràng. Không có Sâm La điện, không có chảo dầu, không có địa ngục, không có Ngưu Đầu Mã Diện, cũng không có tiểu quỷ, chỉ có... Sở Chính Việt.
Hắn ngồi ngay trước mặt nàng, sắc mặt tái nhợt. Thấy nàng mở mắt, ánh mắt hắn lộ vẻ vui mừng. Trên cổ tay quấn vải thấm máu, vẫn luôn vướng víu hướng lên trước, bị tay áo che lại. Còn đang băng bó vết thương, đó chính là còn sống.
Nàng vẫn sống sót, nằm ở đây. Nàng và Nhạn Hành ở cùng nhau, hắn đương nhiên cũng được cứu! Thật tốt quá. Nếu không phải lần này Chính Việt đi theo, nhất định sẽ chết hết. Hắn vì bọn họ mà phá hỏng kế hoạch lớn của mình. Hắn bị bại lộ, bọn họ nợ hắn, đời này còn chưa trả nợ xong.
Nàng khẩn trương: “Nhạn Hành sao rồi?”
Nét mặt Sở Chính Việt hơi giật giật, hắn do dự không trả lời nàng.
Diệp Ngưng Hoan thắt ngực lại, trái tim đau nhức, cảm giác mẫn cảm khác thường: “Nhạn Hành đâu? Chàng ở đâu?”
Sở Chính Việt khó khăn mở miệng: “Hắn... Hắn chìm xuống rồi. Nơi đó có rãnh sâu, quả thật không vớt được.”
Mắt nàng u ám, đau đến mức không thể hô hấp. Ý thức vào giờ khắc này rõ ràng khác thường, nàng ôm Sở Hạo thật chặt, nàng nâng hắn lên nhưng không nhúc nhích được, Vân Tê Lam như một tảng đá lớn. Hơi thở của nàng hết rồi, đành phải dùng khí lực cuối cùng, cũng học Vân Tê Lam dùng công lực xương mềm của mình quấn lấy hắn, ôm cổ hắn.
Đã từng nói, cho dù hắn đi con đường chết, nàng cũng đi theo.
Nàng không khóc, một giọt lệ cũng không rơi, xách chân chạy ra ngoài. Sở Chính Việt kéo nàng lại: “Cô cũng bị thương, đừng...”
Lời còn chưa dứt, thân nàng như rắn không khác gì Vân Tê Lam, trực tiếp thoát khỏi cổ tay hắn, nhanh như thỏ xông về phía cửa. Sở Chính Việt đuổi theo giữ nàng lại, lại cảm thấy mu bàn tay vô cùng đau đớn. Lại bị nàng ra sức cắn một cái! Nàng cắn rất mạnh, nhất thời máu tươi ứa ra. Hai con mắt đen như mực, một chút ánh sáng cũng không lộ ra.
Sở Chính Việt nhịn đau không nới lỏng tay, ôm chặt nàng vào trong ngực: “Thúc thúc mất rồi! Hắn chết rồi!”
Nàng ra sức cắn hắn, khoang miệng tràn đầy máu tươi, căm thù lời nói của hắn đến tận xương tuỷ.
Hốc mắt Sở Chính Việt nhòe lệ: “Ta biết cô rất khó chịu, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng. Nhưng thúc thúc dùng mạng để cứu cô, hắn không hi vọng cô xảy ra chuyện!”
Nơi cổ họng nàng gào lên như con thú sắp chết, thân mình mềm nhũn rồi ngất đi.
Sở Chính Việt ôm nàng đến trên giường, nàng bị thương nhẹ nhất, chỉ có mấy vết thương nhẹ. Cũng bị thương nặng nhất, nàng mất đi trượng phu của nàng!
Hắn khẽ thở dài một cái, xách ấm trà lên nhìn một chút rồi xách đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, lại thấy Văn Tín khiêng Lục Sương Lăng đang thoi thóp đứng ở cửa, Sở Chính Việt nhíu mày: “Tại sao lại đến đây?”
Văn Tín bất đắc dĩ nói: “Hắn nhất định muốn bò ra bên ngoài.”
Lục Sương Lăng bị thương rất nặng, nhưng ý thức của hắn lại tỉnh táo khác thường, dù cho ngất đi cũng trong thời gian cực ngắn, ngay cả Sở Chính Việt cũng thán phục.
Lục Sương Lăng rũ mắt xuống, đồng tử gần như tản ra, hơi thở mong manh nhưng đọc chữ lại rất rõ ràng: “Ngươi nói với nàng ấy rồi?”
“Ừm, nàng ấy muốn đi tìm, ta không cho. Bây giờ ngất rồi.” Sở Chính Việt vỗ vỗ cánh tay hắn, “Vào xem một chút đi.” Nói xong, hắn ra hiệu cho Văn Tín khiêng Lục Sương Lăng vào. Sở Chính Việt xách bình trà muốn xuống lầu, giương mắt lại nhìn thấy Trần Tử Yên tựa ở bên ngoài gian phòng cách vách, nhìn xuất thần sang bên này.
Bọn họ còn ở Đồng Xuyên, thương binh đầy doanh trại, đành phải tạm thời tìm nhà trọ hẻo lánh chút để dừng chân. Nữ có nam có, chỉ nói buôn bán bị người ta đánh cướp, dùng nhiều ngân lượng bao toàn bộ phía sau, ông chủ cũng tức thì ngậm miệng. Nhưng đại phu thì không dám tìm, thương tích này ai mà biết thì nhất định không phải bị cướp bình thường. Kinh động quan phủ chẳng khác nào kinh động Ám Cục nấn ná ở đây, chỉ có thể tìm chút thuốc trị thương xung quanh đây, cộng thêm mấy thứ bọn họ mang theo miễn cưỡng đối phó.
Trần Tử Yên bị thương cũng không nhẹ, bề ngoài thoạt nhìn không có gì, nhưng nếu thật sự luyện công phu thì có thể phát giác, bước chân không vững, trên cơ bản hiện giờ đến một đứa trẻ húc nàng một cái, nàng phải nằm xuống không bò dậy được.
Sở Chính Việt thở dài một tiếng, đi thong thả mấy bước: “Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, không sao đâu.”
Trần Tử Yên không có biểu cảm gì: “Sao ngài không chạy về kinh đi, thật sự muốn cùng chết với bọn ta ở đây sao?”
“Người của thúc thúc đương nhiên ta phải bảo vệ.” Sở Chính Việt nói, “Ngươi không cần phải lo lắng, nhanh chóng sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta. Không sao cả!”
“Ta lo lắng cái gì, mạng là huynh ấy cứu.”
Lục Sương Lăng vốn không bị thương thành như vậy, đều là bởi vì nàng. Võ công nàng tuy cao, nhưng kinh nghiệm thực chiến suy cho cùng vẫn kém nhiều. Đối phó với thị vệ cổng thành là một chuyện, thật sự gặp phải cao thủ thì chỉ có bỏ mạng, Trần Tử Yên khó tránh hoảng loạn. Đánh tới cuối cùng, chẳng những không thể phối hợp cùng Sương Lăng, ngược lại thành gánh nặng. Lục Sương Lăng vì cứu nàng mà bị đâm thành cái sàng.
“Ta không nên nói chuyện nhà cho huynh ấy biết...” Trần Tử Yên lẩm bẩm nói, tựa vào trên khung cửa, “Huynh ấy là người tốt.”
Sở Chính Việt trầm mặc một lát: “Vậy thì bảo vệ người tốt này đi, là ngươi nợ hắn.”
Nói xong, hắn chậm rãi đi xuống lầu dưới. Trần Tử Yên nhìn theo bóng lưng của hắn: “Đa tạ ngài đã cứu Vương phi trở về.”
Sở Chính Việt siết chặt ngón tay, không dừng lại nữa. Dưới sông địa thế phức tạp, có rãnh sâu đáy nước. Lúc ấy ba người chìm xuống rãnh sâu kia, Lục Sương Lăng sắp hết hơi, Tề Cẩn cũng thành cái hồ lô đầy máu. Người còn lại có thể hoạt động, chỉ có một mình hắn biết bơi.
Người Bắc Hải phần lớn là vịt lên cạn, chỉ có Sở Chính Việt thuở nhỏ học bơi, kỹ năng bơi rất tốt. Hắn không cho phép bản thân tồn tại nhược điểm rõ ràng. Sở Hạo bị thi thể Vân Tê Lam cầm chân, Diệp Ngưng Hoan vặn vẹo quấn không buông tay, hắn thì dứt khoát cạy cánh tay của nàng ra mới kéo được. Mà Sở Hạo thì bị Vân Tê Lam quấn càng chìm sâu, sa vào chỗ sâu hắc ám vô tận!
Người sống không thể giữ lại dù chỉ một, bất luận là Ám Cục hay là Ảnh Nguyệt Môn, toàn bộ giết sạch để tránh tin tức bị tiết lộ. Chỉ có điều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Tề Cẩn và Lục Sương Lăng đều thoi thóp. Thân vệ mang theo chỉ còn ba người, tổn thất lớn nhất đương nhiên là Sở Hạo.
Thừa dịp đêm tối quét sạch chiến trường, dùng số tiền lớn để ngư dân địa phương đi vớt. Mới biết chỗ kia gọi là rãnh Quỷ Sứ, nhiều năm qua lấp vô số người, chỉ thấy thi thể chìm xuống, tuyệt đối không thấy nổi lên! Giống như bị ác quỷ cắn nuốt.
Diệp Ngưng Hoan đứng tại bờ sông, tiếng chém giết vẫn văng vẳng bên tai, máu tươi vẫn bắn ra trước mắt. Trong rừng yên tĩnh, chim bay trên sông cũng không có. Bọn họ tìm kiếm cánh cửa thuận lợi nhất, băng qua bờ bên kia chính là Đông Lâm. Hoàng thượng tìm kiếm lò mổ tốt nhất, dù sao cũng sẽ không bị người ta quấy rầy.
Hiện giờ là mùng mười tháng năm, Sở Hạo mùng bảy xảy ra chuyện, từ mùng bảy đến bây giờ, hắn không nổi lên nữa! Nàng mùng tám tỉnh lại, Sở Chính Việt nói cho nàng biết tin dữ này, nàng không thể nào tiếp nhận, nàng không chấp nhận được. Sau khi ngất đi chóng vánh, nàng liều lĩnh chạy tới đây, một đầu đâm vào trong nước! Dưới nước có rãnh sâu không thấy đáy, như là cánh cổng địa ngục nứt ra sâu dưới đáy sông, cắn nuốt tất cả sinh vật. Người kiếm sống gần đây nói, mấy năm nay người chết chìm ở đây không một ai có thể còn sống trở về. Là bãi tha ma dưới đáy sông.
Trái tim nàng cũng vỡ thành một rãnh sâu, theo bản năng nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất, muốn đi theo Sở Hạo. Nhưng Sở Chính Việt lại túm nàng trở về, từ đó nửa bước cũng không rời!
“Khu vực hạ lưu ta cũng mướn ngư dân đi tìm rồi, không có...” Sở Chính Việt kéo nàng, “Chúng ta nấn ná ở đây quá lâu, trước hết để cho Văn Tín đưa cô về Nghi Phủ...”
“Ngươi đi đi, ta không đi.” Diệp Ngưng Hoan đứng tại chỗ không động đậy, ba ngày qua, một giọt lệ nàng cũng không rơi, dường như chỉ cần nàng không khóc, Sở Hạo sẽ còn sống. Ánh mắt trân trân nhìn về nước sông, dường như chỉ cần nàng nhìn như vậy, Sở Hạo liền có thể trở về bên cạnh nàng.
“Người của Ám Cục sẽ nhanh chóng biết đồng liêu của bọn chúng mất tích, Vân Tê Lam mất liên lạc, Ảnh Nguyệt Môn cũng sẽ sớm biết...”
“Ta phải ở đây tìm Sở Hạo, ngươi dẫn người đi đi.”
“Thúc thúc mất rồi, cô cũng muốn ở lại đây tự tìm đường chết sao?” Sở Chính Việt níu lấy nàng.
Nét mặt Diệp Ngưng Hoan co giật, đột nhiên nàng dùng sức đẩy hắn, bàn tay đánh lên vết thương của hắn: “Ngươi cút đi!”
Hắn đau đến mức sắc mặt trắng bệch, kiên quyết giữ nàng không nhúc nhích, mặc nàng đẩy ra: “ Được rồi, cô không đi đúng không? Vậy thì ở lại tiếp tục tìm đi!”
Diệp Ngưng Hoan đỏ mắt căm tức nhìn hắn, đồng tử dần dần rướm lệ. Nàng gắng sức nhìn trời: “Được, đi thì đi!”
Sở Chính Việt liên tục gật đầu, đè nén đau đớn trong lòng: “Cô yên tâm, ta sẽ không để thúc thúc chết vô ích, cô phải chịu đựng!”
Nàng rũ đầu, không nói chuyện nữa, bước nhanh ra ngoài rừng.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ hậu viện nhà trọ chìm vào giấc ngủ. Diệp Ngưng Hoan vẫn duy trì tần số hơi thở nặng nề, cho tới khi Sở Chính Việt rời khỏi phòng. Nàng nghe thấy Sở Chính Việt hình như đang thấp giọng giao phó ở bên ngoài, sau đó bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng xa.
Nàng mở mắt ra, dùng động tác nhẹ nhàng nhất lặng lẽ xuống giường. Vốn xuất thân luyện múa, bước chân nhanh như mèo. Nàng vừa kéo cửa ra, lại thấy sau gáy tê rần, thân thể dần dần mềm nhũn ngã xuống.
Sở Chính Việt nâng nàng dậy, Trịnh Bá Niên bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn. Ngày hôm qua Trịnh Bá Niên chạy tới, hắn là phiên sử trên danh sách, nhưng bởi vì Sở Chính Việt tiễn Sở Hạo, Trịnh Bá Niên quả thật không thể an tâm. Đợi sau khi bọn họ đi được mấy ngày thì cũng dẫn mấy người lại đây, bên trong còn có danh y Bắc Hải Hô Diên Lặc Man Ni, tinh thông cổ thuật Hô Luân, cũng biết tài chữa bệnh Trung Nguyên.
“Ta còn không nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta, điện hạ làm sao biết?” Trịnh Bá Niên cùng theo hắn vào phòng, đóng cửa phòng, không nhịn được bèn hỏi. Vừa rồi hắn sắp xếp xong xuôi, nói chuyện với Sở Chính Việt ở bên ngoài, vốn tính đi xem thương thế của Tề Cẩn và Lục Sương Lăng có thể đi lại được không, nhưng Sở Chính Việt đột nhiên quay trở lại, quả nhiên, Diệp Ngưng Hoan tính lẩn trốn trong đêm.
Trịnh Bá Niên có diện mạo xấu xí, rất tầm thường, kỳ thật võ công cực cao, công phu của Sở Chính Việt cũng một phần lớn là hắn dạy. Võ công của Sở Chính Việt kỳ thật không tính là đứng đầu ở Bắc Hải, bởi giai đoạn sau đó hắn đặt rất nhiều tinh lực vào binh pháp và chính trị. Có cái gọi là thạo nghề thì phải có sở trường. Nghề nghiệp của Sở Chính Việt là phiên vương, trị phiên thậm chí trị quốc ngự thần mới là sở trường của hắn, công phu chỉ có thể xem như là hứng thú cá nhân.
Trịnh Bá Niên hoàn toàn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh, bởi vậy tò mò cảm giác của Sở Chính Việt làm sao có thể đột nhiên tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn.
“Ta không nghe thấy, chỉ là không yên lòng.” Đáp án của Sở Chính Việt khiến mặt Trịnh Bá Niên hơi biến sắc.
Sở Chính Việt đặt nàng lên giường, đắp chăn: “Nàng ấy không thấy được thúc thúc thì không chịu đi, ban ngày dễ chịu chẳng qua là không muốn ta mệt mỏi.” Hắn thở dài, nhẹ giọng nói, “Các ngươi đi trước đi, ta ở với nàng ấy một chút.”
Sắc mặt Trịnh Bá Niên hiện giờ chẳng những là khẽ biến, quả thật là đại biến: “Điện hạ trọng tình, chúng thần đều hiểu. Nhưng tới thời khắc quan trọng, điện hạ không thể bởi vì tình mà bỏ lỡ đại sự!”
Sắc mặt Sở Chính Việt thoáng chốc tái xanh, hắn xoay người bước qua, lạnh lùng nhìn Trịnh Bá Niên, sau một lúc thì nhẹ giọng nói: “Cô đợi những lời này của ngươi đây! Tóm lại ngươi và Lư Thụ Lẫm có từng để cô vào mắt hay không?”
Hắn rất ít khi không chính thức dùng từ tự xưng “cô” này, lúc này lại dùng, không phải vì nhấn mạnh thân phận, mà là thất vọng.
Trịnh Bá Niên run rẩy, quỳ rạp xuống đất.
Sở Chính Việt co giật khóe miệng, gân xanh trên trán hơi nhíu lại, giọng khàn gay gắt: “Ám Cục mai phục ở nơi mấu chốt, đụng phải cũng không có gì bất ngờ. Nhưng sao Vân Tê Lam đúng lúc như vậy? Còn có ngươi... Quả nhiên là không yên lòng đi theo, hay là sớm biết có chuyện?!”
Trịnh Bá Niên cúi đầu, sau một lúc thì cắn răng nói: “Nếu không có Vương Tường làm nội ứng, dù cho mượn đường thì cũng không thể được việc. Điện hạ là minh chủ thần đợi trong lòng, gặp Đông Lâm Vương ở Tùng Dương là cơ hội tốt trời ban, tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Trong mắt Sở Chính Việt lộ vẻ bi thương: “Ngươi cố ý để lộ tin tức cho Ám Cục, để bọn họ bám đuôi theo, mới có thể chuẩn xác không lầm như thế, mới có thể để Vân Tê Lam sớm phục kích! Đến lúc đó Văn Tín, Tề Cẩn tính cả thân vệ Bắc Hải chỉ cần bảo vệ ta là được, thảo nào Tề Cẩn vừa thấy Vân Tê Lam xuất hiện liền muốn túm ta đi, các ngươi liên hợp lại diễn trò hay!”
Trịnh Bá Niên nói: “Việc này Tề Cẩn cũng không biết, hắn trước giờ lỗ mãng, thần sao nói cho hắn biết? Thần tự biết tội chết, chỉ nguyện giúp ngài quân lâm thiên hạ, đến lúc đó muốn giết muốn xử thì tùy điện hạ!”
“Cô không làm nữa, tự các ngươi đi làm Hoàng đế đi!” Sở Chính Việt một cước đạp hắn qua một bên, đứng lên muốn đến bên giường.
Trịnh Bá Niên khóc ròng: “Tiên vương thân vùi sa mạc, hai vị huynh trưởng của điện hạ, mười ba danh tướng cùng với hơn vạn tướng sĩ không ai sống sót! Trên dưới Bắc Hải cùng đau, điện hạ và Bắc Hải cùng thù, điện hạ quên rồi sao?”
Cả người Sở Chính Việt run rẩy, Trịnh Bá Niên nước mắt ròng ròng: “Thần cũng cửa nát nhà tan, hai vị đệ đệ, ba cháu hai con đều chết hết. Là thần vô dụng trời sinh bệnh nặng, bằng không cùng nhau chết cũng không sống đến lúc này nghịch chủ.”
“Trường Ninh...”
“Hôn quân ác độc, thừa dịp Hô Luân xâm phạm thì dùng việc công để báo thù riêng. Hôn quân kia lúc còn làm Thái tử, dẫn đế sư hiệp chiến với Bắc Hải. Tiên vương chỉ muốn hắn ngồi vững đông cung, nhất định muốn giúp Bắc Hải giành thắng lợi mới có thể thêm công lao, bởi vậy không hề hoài nghi. Chỉ có điện hạ sáng suốt, nói hắn không có ý tốt, muốn Tiên vương đừng giao hậu phương phòng thủ cho hắn. Tiên vương chỉ cho rằng điện hạ ấu trĩ không biết gì... Hối hận thì đã muộn, hối hận thì đã muộn mà!”
Trịnh Bá Niên khóc rống: “Điện hạ là anh hùng đương thời có một không hai, có ơn nặng với thần, thần chẳng sợ thanh danh bê bối, vạn người thóa mạ cũng không sao, chỉ cầu giúp điện hạ tứ hải quy tâm... Việc đã đến nước này, xin điện hạ lấy nghiệp lớn làm trọng, đừng bỏ lỡ thời cơ, nhanh chóng tụ họp với Lư Thụ Lẫm. Đông Lâm Vương đã chết, điện hạ có thể mượn cớ này xúi giục Vương Tường, đến lúc đó nghiệp lớn sẽ thành!”
Sở Chính Việt mặt trắng như tuyết, nhìn Trịnh Bá Niên một lúc không mở miệng.
Trịnh Bá Niên khóc tỉ tê, dập đầu thấy máu: “Là thần phụ ân điển của điện hạ, thần bái biệt điện hạ.” Nói xong, hắn bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, hướng vào đỉnh đầu mình định đánh một cái.
Động tác của hắn cực kỳ đột ngột, nhưng Sở Chính Việt có cảm giác, bay nhanh một cước đạp ra ngoài. Thân mình Trịnh Bá Niên lảo đảo, bàn tay chụp lệch. Hắn ra tay rất mạnh, một chưởng vỗ lên trên bàn, bốp một tiếng, cái bàn không nhúc nhích, nhưng trong phút chốc lại ào ào thành phấn vụn!
Sắc mặt Sở Chính Việt trắng bệch: “Không phải là muốn nhìn cô khoác hoàng bào sao? Bây giờ chết rồi thì nhìn cái gì?”
“Điện hạ!”
Sở Chính Việt hừ lạnh một tiếng: “Đã phù tá cô hai mươi năm, chết sớm một ngày, ngươi chính là bất trung!”
Trịnh Bá Niên khóc như một bó cúc già, khí lực cả người Sở Chính Việt đều như đã dùng hết, hắn đè thấp giọng: “Đi nhìn xem Tề Cẩn và Lục Sương Lăng có thể đi hay không, đừng ở đây nữa.”
“Vậy, vậy Đông Lâm Vương phi thì sao?”
“Đương nhiên không thể ở chỗ này, dù sao như vậy cũng không được... Nàng ấy nhất định phải tiếp nhận hiện thực.” Sở Chính Việt im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói, “Nhất định phải sống tốt!”
Trịnh Bá Niên nghẹn ngào dập đầu, lặng lẽ lui ra.
Sở Chính Việt ngẩn ngơ một lúc, rồi bước trở lại bên giường, nhìn Diệp Ngưng Hoan vẫn mê man bất tỉnh.
Trong giây phút sinh tử, không có quý hèn gì đáng nói. Nhưng mà đặt trên cây cân trong lòng người thì phân rõ nặng nhẹ. Hắn giữ lại tính mạng, tất nhiên có giá trị tồn tại với hắn, bao gồm cả bản thân hắn. Thành như hắn hỏi giá trị Đông Anh trong lòng nàng, hoặc thông minh tháo vát, hoặc trung thành đáng khen. Luôn phải có giá trị.
Nhưng cái người trước mắt này, không có trên danh sách giá trị với hắn, lại là sinh mạng bất luận thế nào hắn cũng không thể buông tha. Nếu có thể, hắn thậm chí sẵn lòng quỳ xuống đau khổ cầu xin, tựa như những kẻ thù từng đau khổ cầu xin hắn tha cho một con đường sống kia, chỉ cầu nàng sống tốt!
Nàng không chịu, như hắn không chịu như trước kia vậy. Nàng không thấy được thúc thúc, cứ muốn đi tìm như vậy. Nếu thật sự tìm được thi hài thúc thúc, nước mắt và sinh mệnh cũng đồng thời tiêu tan.
Dưới đáy nước hắn đã nhìn thấy, nàng không chịu đi lên. Nàng mất đi ý thức vẫn không chịu, đó là mạng của nàng, đó là trái tim của nàng! Phải như thế nào... nàng mới chịu cho mình một con đường sống chứ?
Sở Chính Việt ngồi bên giường, cúi đầu nhìn đôi môi trắng xanh của nàng, chậm rãi nâng ngón tay lên vuốt ve.
Diệp Ngưng Hoan ngửi thấy hương thơm khác thường, ngọt ngào tràn đầy tứ chi bách hài của nàng. Thân thể trở nên nhẹ nhàng mà khô nóng, có một vòng tay ôm ấp gần sát lại đây, thành suối ngọt mát rượi nhất của nàng.
Nàng hoảng hốt mở mắt ra, trước mắt có một gương mặt chập chờn mơ hồ không rõ. Nàng cẩn thận lại gần, chạm phải một đôi ánh mắt sáng rỡ. Màu như đêm tối, thuần túy như sao, nhãn tuyến như tranh vẽ, đuôi mắt như cánh phượng. Hốc mắt khô khốc của nàng thoáng chốc tràn đầy nước mắt: “Nhạn Hành! Ta biết chàng chưa chết...”
Hắn ôm chặt nàng, thì thầm bên môi nàng: “Ta chết rồi, đây chỉ là mộng, ta đến cáo biệt nàng.”
Diệp Ngưng Hoan tuôn nước mắt như mưa, dùng sức bấu chặt cổ hắn: “Chàng đừng nói như vậy, xin chàng đừng nói như vậy...” Nói xong, nàng ra sức tiến lên muốn hôn môi hắn, một lòng muốn ngăn chặn những lời khiến nội tâm nàng đau nhói.
“Ngưng Hoan, nàng hãy nghe ta nói.” Hắn thì thầm rất nhỏ, như đang chịu đựng khó khăn, “Ta chết rồi... Nhưng nàng còn sống, Ngưng Hoan, đừng tìm ta nữa...”
“Không!” Diệp Ngưng Hoan giương đôi mắt to mù sương, vừa nước vừa lửa nổi lên, “Đã nói là chàng đi đâu ta đi theo đó, bây giờ sao chàng có thể bỏ ta lại.”
“Ta sẽ vẫn dõi theo nàng, phù hộ nàng.”
“Không cần. Ta mặc kệ, chàng dẫn ta đi đi!” Nàng khóc lớn, ra sức ôm hắn quấn lấy hắn, dùng sức hôn hắn, “Ta xin chàng, chúng ta cùng đi có được không? Để ta theo chàng có được hay không? Ta xin chàng.”
Lệ dâng lên như trân châu, cuồn cuộn như suối, không sao ngừng được. Hắn vồ lấy môi của nàng dây dưa với miệng lưỡi nàng. Cơn nóng từ đó bùng lên, như si mê như điên cuồng!
Đáy mắt hắn là ngọn lửa suồng sã dần dần thổi bùng lên, lâu lắm mới buông được miệng lưỡi nàng ra. Nàng ngột ngạt mặt căng đỏ bừng, đôi mắt càng thêm mê ly, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Sở Chính Việt đè xuống cơn kích động tiếp tục hôn, nhìn kỹ từng chút biến hóa của nàng, quả thật như là nhìn con thú nhỏ dưới nanh vuốt, dưới sự chuyên chú và nhẫn nại, là sự điên cuồng và sôi sục muốn nhập nàng vào trong xương tủy. Hắn cũng biết, dính thuốc mê nàng sẽ nhìn thấy thúc thúc, nàng cũng chỉ muốn nhìn thấy thúc thúc!
Hắn ôm sát nàng, vuốt ve tóc nàng, trong mắt nhòe lệ: “Ta không thể mang nàng đi, nàng cũng không cần đi với ta.”
Nàng lắc đầu như đánh trống chầu, khóc tèm lem mặt. Hắn nhẹ nhàng giữ mặt nàng lại, nhìn ánh mắt mông lung đắm chìm trong hư vô không thể tự thoát khỏi: “Nàng đi với ta, ai thay ta báo thù đây? Nàng phải báo thù cho ta, Ngưng Hoan, phải sống báo thù cho ta mới được!”
“Không... Ta rất khổ sở, Nhạn Hành, ta không chịu nổi.”
“Nàng không yêu ta sao? Nàng không hận kẻ giết ta sao?”
“Hận... Ta hận...”
“Đồng ý với ta, phải sống thật tốt.”
Nàng khóc nức nở, nàng cũng không có cách nào từ chối yêu cầu của hắn, bất luận Sở Hạo nói gì nàng đều sẽ nghe theo. Hắn lại hôn môi nàng lần nữa, rồi hôn lên nước mắt nàng, tìm tới môi nàng, ôm chặt cơ thể nàng.
Trái tim hắn sớm đã trầm luân, sự hư vô này quá tốt đẹp, hãm nàng lại, hắn dường như cũng rơi vào, lại không muốn tỉnh táo!
Trong phòng yên tĩnh một mảnh, ngọn đèn tỏa lờ mờ, là cảnh kiều diễm ngổn ngang trong phòng.
Tóc dài rũ xuống dây dưa với nàng, mười ngón đan xen khóa nàng lại. Ánh mắt phóng đại ở trước mắt, rã rời và mê muội cùng nhau đong đưa.
“Hãy nói nàng sẽ sống tốt.” Sở Chính Việt buông môi nàng ra, nhìn gương mặt đỏ bừng cùng với đôi mắt mê ly của nàng.
Diệp Ngưng Hoan khàn giọng nói: “Ta sẽ báo thù cho chàng.”
“Sau đó thì sao?” Hắn cắn vào cổ nàng, như muốn uống máu của nàng. Nàng ngưỡng cổ lên như là dê con chờ cúng tế, lửa đốt toàn thân, chỉ muốn triền miên với Nhạn Hành đến chết.
Trong đầu không thể tự hỏi, hắn nói cái gì nàng đều nghe theo, chỉ nguyện không phân ly nữa!
“Sau đó đi tìm chàng!”
“Không được, nàng không nghe lời ta nói, ta chết cũng không thể an tâm.”
Nàng nghẹn ngào không thể hô hấp, hắn hôn nàng truyền hơi thở cho nàng, tinh thần kích động lý trí cũng đều bị phá hủy. Mang theo đau đớn, mang theo vui mừng, mang theo cố chấp! Lửa đốt sạch hết tất cả, cũng thiêu đốt luôn cả nàng. Hắn ôm lấy nàng, huyết mạch sôi sục, là sự cuồng nhiệt trước giờ chưa từng có. Động tác lại dịu dàng, là sự quý trọng trước giờ chưa từng có.
Một đêm này, khắc nàng vào trong xương tủy. Đó là đau đớn và khuây khỏa như gần chết, truyền lại tương tư và cô quạnh.
Cho dù đê hèn, hắn cũng không hối hận! Nàng là sinh mệnh hắn không thể buông tha, là tinh hoa dưới hùng tâm của hắn.
Diệp Ngưng Hoan mơ một giấc mộng ôn tồn cực hạn lại đau khổ cực hạn. Ở trong mộng, Sở Hạo lại trở về bên cạnh nàng! Thà chết triền miên, lại là đến cáo biệt.
Dưới ngọn đèn, thần sắc Sở Chính Việt yên ả mà quyến rũ, hắn đặt nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng mơn trớn gò má và cổ của nàng, cầm quần áo lên từng món từng món mặc vào cho nàng. Động tác từ tốn mà quen thuộc, tựa như hắn là người biết hầu hạ.
Sở Chính Việt ôm chặt eo nàng, tuy gầy, nhưng mềm mại ôm rất tốt, tựa như nắm một nắm lông vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, khắp nơi đều là tra tấn đối với hắn. Hắn liếc nhìn cái hộp nhỏ bên cạnh bàn, bên trong là viên thuốc nhỏ màu trắng.
Là Lặc Man Ni phối ra, tên là Hợp Hợp Tán, có thể thôi thúc động tình, còn có thể khiến người ta nảy sinh ảo giác, sung sướng vô cùng! Chỉ là thứ này uống nhiều sẽ nghiện, không phải thứ tốt gì, thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao. Tỷ như, mang cho nàng uống thử để nàng sống tiếp cõi mộng!
Trịnh Bá Niên sớm biết bên bờ sông có tử chiến, cũng sợ hắn tức giận đánh mất lý trí. Không chỉ mang theo Lặc Man Ni chữa trị cho mọi người, cũng đích thân đến nhận tội khuyên giải.
Trên dưới Bắc Hải, đều mong hắn trở thành quân vương. Người của hắn bán đứng thúc thúc, chẳng khác nào hắn bán đứng thúc thúc. Hắn chưa mất hết lý trí, đến nước này, hắn chỉ có thể đi tiếp!
Tình nghĩa của hắn với thúc thúc, không có cách nào đến nơi đến chốn!
Hiện giờ, hắn không chỉ phản bội thúc thúc, thậm chí còn dâm loạn với thẩm thẩm của hắn, hắn là nam nhân đê hèn nhất trong thiên hạ!
Dù vậy, hắn vẫn không hối hận.
Diệp Ngưng Hoan vẫn gục đầu ngủ mê man, chỉ là lệ càng không ngừng ứa ra. Cũng không phải là nàng dễ tin vào quỷ thần, mà giấc mộng này với nàng mà nói, chẳng khác nào đập nát sự lừa mình dối người của nàng.
Nàng biết rõ, một người không thể nào chìm dưới đáy nước mấy ngày không nổi lên còn có thể sống được, hơn nữa hạ lưu ven bờ cũng tìm rồi, cũng không thấy dấu vết lên bờ. Nàng không nhìn thấy là không chấp nhận! Sở Hạo đến báo mộng, nàng có muốn lừa bản thân cũng lừa không nổi nữa.
Sở Hạo muốn nàng tiếp tục sống, muốn nàng báo thù, nàng có đau khổ thế nào đi nữa cũng sẽ nghe theo. Nhưng đau đớn quá, nàng vẫn chưa tỉnh lại cũng không muốn tỉnh, nhưng vẫn đang khóc.
Hắn nâng mặt nàng lên, lại hôn lên. Nếm thử mà thành nghiện, lại không thể thả ra! Hắn đùa giỡn đầu lưỡi của nàng, dây dưa không chịu buông ra, ngọn lửa đè nén dưới đáy lòng lại nổi cuồng phong lần nữa. Hắn kìm cơn dục vọng, nhẹ giọng nói: “Hiện giờ thúc thúc báo mộng cho nàng, nàng phải nghe lời của hắn, có biết hay không?”
Nàng nhắm mắt, vẫn đắm chìm trong trong giấc mộng bi thương, nước mắt không ngừng ứa ra từ trong khóe mắt. Trong mắt Sở Chính Việt cũng rơm rớm, hắn ôm chặt nàng không nói gì nữa. Khóc đi, có thể khóc cũng tốt!
Mười hai tháng năm, Sở Chính Việt mang theo Diệp Ngưng Hoan và đám người còn lại đi kinh thành, trong thời gian đó, để Lục Sương Lăng phát tin tức ra, liên hệ với những người khác ở bên ngoài. Sở Hạo chạy trốn, tất sẽ có phương thức liên lạc riêng biệt. Không cần Sở Chính Việt nói, Lục Sương Lăng cũng muốn báo thù cho Sở Hạo.
Sở Lan có thể xuống tay với Sở Hạo, chứng minh ông ta vứt bỏ ý đồ ngang nhiên luận tội Vương thị. Nhưng mùng ba tháng năm, Thục phi sinh hạ Hoàng trưởng tử, Sở Lan mừng như điên, ban tên Chính Dĩ cũng chiếu cáo thiên hạ. Bảng cáo thị trải rộng khắp nơi.
Vì Hoàng trưởng tử, Trình gia nhất định sẽ giật dây Hoàng thượng tiếp tục đả kích Vương thị. Mà Hoàng thượng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, nếu không thể ngang nhiên luận tội, vậy thì thầm đối phó như với Sở Hạo!
Hai mươi chín tháng năm là sinh nhật Thái hậu, con cháu Vương thị biết được Sở Hạo trốn đi nơi khác nhất định sẽ lơ là cảnh giác. Đến lúc đó toàn bộ những ai vào kinh đều sẽ bị chặn trong Cửu Môn, một khi tiệc sinh nhật bắt đầu, mọi người nhập cung chúc mừng, đến lúc đó cả thành đều là pháo hoa, Hoàng thượng muốn giết thế nào thì giết thế đó!
Muốn nhanh hơn Hoàng thượng thì phải có được sự giúp đỡ của Vương gia, phải lấy được thiên hạ! Hiện giờ, không phải Sở Lan chết, thì chính là Sở Chính Việt hắn vong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.