Ngược Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 5:




Mây đen che phủ, không thấy mặt trời.
Thời tiết hôm nay hình như đồng tâm tình với người.
Tối hôm qua cả một đêm mơ ác mộng, Diệp Phương Diêu mở hai mắt gấu mèo cực độ buồn bực bò lên giường.
Tuy rằng tin là đạo Thiên Chúa, nhưng cậu thật sự rất muốn tìm gian miếu cầu thần hỏi quẻ, hỏi một chút xem gần đây rốt cuộc mình đã đắc tội cái gì, vì sao luôn cùng tên đại ma đầu *** dật kia dây dưa không rõ.
Cốc cốc ————
“Thiếu chủ cậu rời giường chưa?”
Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến cắt ngang hối hận của Diệp Phương Diêu, không muốn bị nhìn rác manh mối, cậu thẳng thắt lưng hắng giọng trả lời, “Vào đi.”
Jim, Willie cùng Gray ba người cười hề hề tiến vào.
“Hắc hắc, Thiếu chủ, hôm nay khí sắc của cậu thoạt nhìn rất tốt.”
“Đúng vậy, so với thường ngày thoạt nhìn lại càng anh tuấn đẹp trai.”
“Thiếu chủ của chúng ta vốn chính là vương tử trời sinh, cái tên vương tử William mà gặp được Thiếu chủ nhà chúng ta cũng chỉ có thể đứng sang một bên.”
“Đủ rồi. Vừa thấy bộ dáng ba đầu trâu mặt ngựa, xảo ngôn lệnh mầu của các ngươi là biết không có chuyện tốt, nói đi, các ngươi rốt cuộc tìm đến bổn thiếu gia làm gì?”
“Hắc hắc, cũng không có gì, chỉ là chúng tôi nghe nói hôm nay Thiếu chủ phải đi hoàn thành một nhiệm vụ thần thánh quang vinh, mới đến để cổ vũ tinh thần.” Jim cười có vẻ vô cùng thành khẩn.
“Đúng vậy, lần trước Thiếu chủ vì chúng tôi phí sức lao động, còn trên giường bệnh nằm ba ngày ba đêm, ba người chúng tôi vẫn ghi nhớ trong lòng, rất muốn tìm cơ hội báo đáp đại ân đại đức của Thiếu chủ.” Willie cũng là biểu tình chân thành nói.
“Đúng vậy đúng vậy, Thiếu chủ là thần trong lòng chúng tôi, là điển phạm của chúng tôi trong gia tộc, là mục tiêu sùng bái của chúng tôi!”
“Dừng!” Diệp Phương Diêu chịu không nổi quát to một tiếng, “Toàn bộ câm miệng cho ta! Các ngươi cùng ta lớn lên từ nhỏ, trên mông có mấy cái lông hút, ta chẳng lẽ không biết? Hạn cho các ngươi trong ba giây thành thật nói, bằng không ta liền cho các ngươi đẹp!”
“Ai nha, Thiếu chủ cậu sao có thể oan uổng chúng tôi như vậy, kỳ thật chúng tôi đối với cậu cũng là một lòng trung thành, nghĩ muốn giúp cậu giảm bớt lo âu thôi.”
“Phải không? Hừ,” Diệp Phương Diêu cười lạnh một tiếng, “Nói đến nói đi, các ngươi chính là muốn theo ta đi đến cái câu lạc bộ dụng cụ sao muốn làm tử ngươi kia, đúng không?”
“Thiếu chủ, là câu lạc bộ muốn làm muốn làm.” Gray hảo tâm nhắc nhở cậu.
“Cần ngươi dài dòng!” Diệp Phương Diêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Hắc hắc, Thiếu chủ, cậu đừng tức giận, ngẫm lại xem, lão bản mở kỹ viện nào phải người dễ chọc, huống hồ căn cứ miêu tả của Lisa của ta, lão bản của các nàng là một cao thủ võ công, từ nhỏ đã được sư phụ võ thuật quán người Hoa tại phố Chicago thu làm đệ tử, công phu nhất lưu, một mình cậu đi vào trong đó đơn đả độc đấu, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nếu cậu mang theo mấy người chúng tôi, tốt xấu cũng tráng tráng thanh thế, làm cho đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối Thiếu chủ vô lễ.”
Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ tới? Được, vậy kêu mấy đường đệ này đi bảo hộ ta!
Cho dù đơn đả độc đấu ta đánh không lại tên ác ma kia, nhiều người dễ làm sự, trốn cũng thoát được đi?
Chủ ý trước, Diệp Phương Diêu lập tức ra lệnh, “Hôm nay ba người các ngươi sẽ theo bổn thiếu gia đi làm thịt tên sơn dương lạc đường không biết sống chết kia!”
Mặc bào phục linh mục màu đen nhìn như thánh khiết, cầm trong tay thánh kinh, một hàng bốn người Diệp Phương Diêu chậm rãi hướng “Địa tiêu” ở trấn trên xuất phát.
“Hoan nghênh quý khách.”
Vừa tiến vào đại môn, các tiểu thư có huấn luyện lập tức thướt tha nhiều vẻ mặt ra phía trước nghênh đón.
“Ai nha, trời ơi, nguyên lai là mấy vị đẹp trai này.” Ngồi ở trong đại sảnh chờ tiếp khách, Lisa ríu ra ríu rít chạy tới, “Hóa ra các ngài là linh mục a, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dáng các ngài mặc bào phục linh mục đó, thật sự là đẹp trai muốn chết!”
“Ân… Tiểu thư, ta hình như không biết cô đi.” Willie sống chết cùng nàng nháy mắt.
“Willie, đồ nỡm a, lại giả bộ không biết người ta, em là tiểu bảo bối Lisa của anh đây.” Lisa hoàn toàn không có nhìn đến Willie tễ mi lộng nhãn, nhiệt tình ôm cổ hắn.
“Dừng tay cho ta!” Diệp Phương Diêu thấy thế nổi trận lôi đình, “Ở trước công chúng cùng nhân viên thần chức ôm ấp còn thể thống gì? Tiểu thư, mời cô tự trọng, hôm nay chúng ta tới là để thay Chúa Trời gieo hạt giáo lý Phúc Âm, không phải tới tìm hoan mua vui.”
“Ôi, đẹp trai, anh đừng nghiêm túc như thế chứ.” Một cô gái xinh đẹp khác tiến lên kéo lại cánh tay Diệp Phương Diêu, “Các anh có thể ở trên giường vừa cùng chúng em tìm hoan mua vui, vừa giảng giáo lý Phúc Âm a. Em sẽ không ngại nếu Chúa Trời cùng gia nhập cuộc vui của chúng ta.”
“Ha ha ha…” Các cô gái ttrong đại sảnh nghe xong cười không ngừng.
Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
Lão bản loại nào sẽ có cái dạng công nhân kiểu đó. Dưới sự dạy dỗ của cái nơi biến thái này, cũng khó trách các nàng có tính cách như vậy.
“Tốt lắm, không được trêu đùa khách quý của lão bản chúng ta.”
Một nam nhân trên mặt mang ba vết sẹo vừa xuất hiện, các cô gái lập tức ngoan ngoãn không lên tiếng.
“Vị này chắc là Diệp linh mục mà ngày hôm qua linh mục Preece nhắc đến trong điện thoại đi?” Cách Nỉ mặt mang mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, chính là ta.”
Bởi vì dòng họ Alderaan quá mức nổi tiếng, y theo quy củ thông thường, trong lúc học ở thần học viện, thành viên gia tộc Alderaan sử dụng họ mẹ, biết thân phận thật sự của bọn họ chỉ có một ít người trên trấn.
“Lão Đại của chúng ta chờ cậu thật lâu, thỉnh bên này.”
“Được, ba người các ngươi theo ta đi vào.” Diệp Phương Diêu hướng các đường đệ của cậu gật gật đầu.
“Cái này chỉ sợ không tốt lắm, lão Đại chúng ta chỉ thỉnh một mình Diệp linh mục đi vào…” Cách Nỉ có chút khó xử nói.
“Chúng ta là thừa lệnh Chúa Trời đến truyền bá giáo lý Phúc Âm, thỉnh cho phép chúng ta cùng nhau đi vào.”
Bằng không ta sẽ không đi vào! Ngu ngốc mới tự đi chịu chết! Diệp Phương Diêu tức giận nghĩ.
“Được rồi, nếu Diệp linh mục kiên trì như thế. Đến, mời qua bên này.” Trên mặt Cách Nỉ vẫn lộ vẻ tươi cười vô cùng ôn hòa.
“Ân, như thế còn được.”
Diệp Phương Diêu nghênh ngang đi vào, hoàn toàn không phát hiện mấy đường đệ của cậu cùng tiểu thư mắt đi mày lại, làm ra tư thế ám muội.
“Hoan nghênh Diệp linh mục của nhà thờ St.Peter đại giá quang lâm, bản câu lạc bộ thật sự là bồng vách tường sinh huy!” Ngồi ở sau bàn làm việc, Tần Chấn Dương lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn, “Đến, mời ngồi mời ngồi, cứ coi nơi này như nhà mình, không cần khách khí. Diệp linh mục, cậu muốn ăn chút gì không? Còn có các vị linh mục kia, muốn uống cái gì? Whisky hay là Vodka? Rượu cocktail của chúng ta cũng không tồi nga.”
“Thật tốt quá, vậy uống huyết tinh mã lệ đi”
“Tôi muốn trường đảo băng trà.”
“Tôi muốn whisky có đá.”
“Mấy người các ngươi câm mồm cho ta!”
Đám người Jim bị Thiếu chủ hét lớn, sợ tới mức nhanh chóng câm miệng.
“Linh mục không —— uống —— rượu ——.” Mấy từ này cơ hồ là từ kẽ răng của Diệp Phương Diêu đi ra.
“A, thực xin lỗi, ta đã quên.” Tần Chấn Dương thay vẻ tươi cười vô tội. “Vậy uống chén trà xuân đi, Cách Nỉ, mang trà.”
“Vâng, lão Đại.”
Cách Nỉ cầm ấm trà trên bàn rót ra một ly.
“Chờ một chút! Trà xuân là cái gì?” Diệp Phương Diêu cảnh giác hỏi.
“Diệp linh mục, người thật là, “Trà xuân” nghe cũng biết là trà hái vào mùa xuân, đơn giản như vậy người cũng không hiểu?” Cách Nỉ cố ý dùng khẩu khí hèn mọn hỏi.
“Thật là như vậy không?” Diệp Phương Diêu hồ nghi nhìn chăm chăm tên ma đầu kia.
Tần Chấn Dương nhún vai, “Nếu cậu sợ hãi có thể không uống.”
“Nói đùa, bản linh mục sợ sao?” Là người cực sĩ diện, Diệp Phương Diêu sao có thể yếu thế trước mặt mấy đường đệ, “Đến, ta uống cho các ngươi xem!”
Cậu ừng ực một hơi liền uống hết “Trà xuân” trong chén.
“Thật tốt quá, Diệp linh mục thật sự là hảo “Trà” lượng.” Cách Nỉ mạnh mẽ khen ngợi.
Tuy rằng cảm thấy cái vỗ mông ngựa này có điểm kỳ quái, Diệp Phương Diêu vẫn là cảm thấy được thực hưởng thụ.
“Tốt lắm, hiện tại trà cũng uống, Tần tiên sinh, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện chính sự.” Diệp linh mục nghiêm trang nói.
“Đúng vậy, hẳn là lúc nói đến chuyện chính sự. Đầu tiên, ta sẽ đối với sự quan tâm của nhà thờ St.Peter với câu lạc bộ chúng ta, tỏ vẻ chân thành cảm tạ.”
“Ngươi quá khách khí. Chúa Trời là nhân từ, người quan tâm mỗi một con dân.”
“Sau đó, tôi muốn cảm tạ linh mục của giáo đường các cậu. Hai ngày trước ta đến giáo đường của các cậu tiến hành xưng tội, tâm linh chiếm được giải phóng thật lớn. Ta cảm thấy vô cùng hữu dụng, bởi vậy nghĩ muốn lại tiến hành một lần xưng tội. Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu được không?” Tần Chấn Dương một bộ dược dược dục thí (nóng lòng muốn thử).
“Chờ một chút!” Trên mặt Diệp Phương Diêu chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, “Xưng tội cần tiến hành ở nơi tuyệt đối ẩn mật, hơn nữa có nhiều người ở đây như vậy không thích hợp. Tần tiên sinh, ta thấy ngươi vẫn là để hôm nào lại xưng tội đi.”
“A, được rồi, ta đây hôm nào lại đi giáo đường các cậu xưng tội. Không biết lần này ta sẽ gặp gỡ linh mục nào? Thật sự là chờ mong a.”
“Tần tiên sinh nếu đến đây, khẳng định muốn tìm linh mục Preece của chúng ta, người khác tốt nhất, người nhất định có thể thành tâm nghe xưng tội của ngươi.” Willie cực lực đề cử.
A a a! Đại sự không ổn! Nếu ma đầu này thật sự đi tìm linh mục Preece xưng tội, một đời anh minh của ta đây liền hoàn toàn bị hủy!
“Ta đến ta đến! Bản linh mục cho ngươi tiến hành nghi thức xưng tội là được. Các ngươi toàn bộ đều đi ra ngoài.”
“Chính là Thiếu chủ,” Willie ghé vào lỗ tai cậu vừa hát vừa nói, “Chúng tôi không thể rời đi a, tôi sợ đợi đến lúc chúng tôi không ở trong này, tên cao thủ võ công này sẽ gây khó dễ cho cậu. Chúng tôi phải lưu lại bảo hộ cậu.”
Willie cứ việc mê, vẫn rất có trách nhiệm.
“Ta bảo các ngươi đi ra ngoài thì đi ra, lằng nhằng cái gì?” Diệp Phương Diêu sợ hãi tên biến thái kia nói ra cái gì không nên nói, quả thực gấp đến độ giơ chân, hận không thể lập tức đưa bọn họ một cước đá ra.
“Được được, chúng tôi đi là được, cậu đừng tức giận.” Willie lôi kéo hai người kia chán nản chạy.
“Nếu Diệp đại linh mục của chúng ta nói xưng tội phải tuyệt đối bí ẩn, Cách Nỉ, cậu cũng đi ra ngoài đi.” Tần Chấn Dương xấu xa cười cười.
“Đúng vậy, lão Đại, chúc ngài có một sáng sớm khoái trá.” Cách Nỉ cũng đáp lại một cái cười tà ác.
Đợi đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Diệp Phương Diêu đột nhiên cảm thấy cả không gian không khí loãng, tràn ngập cảm giác áp bách trí mạng.
“Ta cảnh cáo ngươi a, ngươi không được chạm vào ta một chút.” Diệp Phương Diêu đem thánh giá xuyến xuyến nắm ở trước ngực đối hắn nói.
“Cậu cho ta là quỷ hút máu a? Lấy cái thánh giá đã nghĩ làm ta sợ?” Tần Chấn Dương thiếu chút nữa bật cười. “Còn có, tiểu linh mục dễ quên của ta, để ta nhắc nhở cậu, trên thánh giá của cậu còn dính đầy dịch thể của bổn đại gia! Ha ha ha…”
“A a a a! Ngươi nói bậy! Ta đã đem thánh giá này rửa sạch tám trăm lần, tuyệt đối không có!” Diệp Phương Diêu phát điên kêu to.
Nghĩ đến ngày đó cậu là như thế nào nuốt nước mắt, chịu nhục đem bảo bối thánh giá đáng thương dính đầy dịch thể của tên ác ma này, dùng nước tẩy, trộm tẩy trừ tám trăm lần, cậu liền hận chết tên siêu cấp biến thái nên hạ mười tám tầng địa ngục này!
“Được đượcu, đừng kích động, rống lên lâu như vậy, hẳn là khát nước đi? Muốn uống nước không?” Tần Chấn Dương thuận tay rót chén nước cho cậu.
“Hừ, ta khát nước, nhưng ngươi đừng nghĩ gạt ta, ngu ngốc mới có thể uống nước ngươi đưa, ta muốn uống trà vừa rồi.” Diệp Phương Diêu tự cho là thông minh rót cho mình một ly “Trà xuân”, uống một hơi cạn sạch.
“Trung Quốc có một câu nói như này, “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”“
“Ngươi khoe khoang cái gì thành ngữ, ai là quân tử a? Ngươi sao? Ha ha ha, đừng cười rụng răng hàm của ta.” Diệp Phương Diêu khoa trương cười to ba tiếng.
“Vốn nghĩ muốn đưa cậu chén nước hòa tan dược tính, cậu cố tình không cảm kích. Hiện tại tốt lắm, dược tính ngược lại tăng gấp bội, lỗ tai của cậu có cảm giác ngứa không?
“Kỳ quái, lổ tai ta ngứa ngươi như thế nào biết?” Diệp Phương Diêu nghe vậy kinh hãi.
“Bởi vì cậu vừa uống “Trà xuân” do câu lạc bộ muốn làm muốn làm chúng ta mới chế ra, cho nên ta đương nhiên biết bệnh trạng, hắc hắc…” Tần Chấn Dương cười có đủ tà a.
“Trà xuân không phải là trà hái vào mùa xuân sao? Vì cái gì uống lổ tai lại ngứa?”
“Đúng là trà hái vào mùa xuân a, chẳng qua chúng ta còn bỏ thêm xuân dược mà thôi, ha ha ha…”
“Đại hỗn đản! Ngươi lại gạt ta!”
Ô… Làm sao bây giờ, hiện tại toàn thân đều ngứa…
Ai nha, ngứa quá a, cái lổ tai ngứa, ngực ngứa, tiểu kê kê ngứa, nhất là… Mông càng ngứa!
Diệp Phương Diêu cả người ngứa ngáy khó nhịn lung tung xoa nắn các bộ vị bị ngứa trên cơ thể.
“Ngươi cái tên hạ lưu đại biến thái này! Mau giao giải dược ra đây!” Toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, Diệp Phương Diêu thống khổ kêu to.
“Tiểu linh mục đáng thương của ta, đừng lo lắng, chỉ cần cậu kí tên vào đây, ta lập tức dâng giải dược.” Tần Chấn Dương phe phẩy trang giấy trên tay, cười cười nói.
“Ngươi đừng mơ, ta cái gì cũng không ký!” Diệp Phương Diêu sẽ không ngốc đến mức ký vào cái mà ác ma này đưa.”
“Vậy được rồi, bổn đại gia cũng chỉ đành ngồi nơi này thưởng thức Diệp đại linh mục của chúng ta múa thoát y.”Tần Chấn Dương thoải mái ngồi ở trên ghế thưởng thức.
Tần Chấn Dương nói đúng vậy.
Diệp Phương Diêu đã ngứa đến mức không chịu nổi, bắt đầu cởi quần áo gãi ngứa.
“A a… Không được… Ngứa chết ta … A a…”
Nước mắt từ khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phương Diêu chảy xuống, bào phụ linh mục bị xả lung tung rốt cuộc không che được thân thể mê người đỏ rực do nhiệt.
“Muốn giải không?”
“Ta… Ta…”
“Không nghĩ muốn, ta đành vứt đi.”
“Muốn, cho ta, van cầu ngươi cho ta!” Diệp Phương Diêu khó chịu trên mặt đất lăn lộn, bị ngứa ngáy xâm nhập cốt tủy làm cho chịu không nổi rốt cuộc kêu to.
“Vậy ký tên đi.” Tần Chấn Dương đem bút đưa đến trước mặt cậu, tuyệt không đỏ mặt do nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Chính là… Chính là…”
“Nhanh lên!”
“Được, ta ký ta ký!”
Diệp Phương Diêu hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngay cả xem cũng không xem đã đặt bút lung tung ký tên mình.
“Cái quỷ gì mà như vẽ bùa? Cậu sẽ không loạn ký để lừa ta chứ?” Tần Chấn Dương nhìn đi nhìn lại cũng nhìn không ra cậu ký cái gì.
“Thật sự! Thật là chữ kí của ta! Van cầu ngươi mau đưa giải dược cho ta đi!” Diệp Phương Diêu khóc kêu.
“Được rồi, ta liền tạm thời tin tưởng cậu. Tiểu nô lệ của ta, đến, đến chỗ chủ nhân lấy giải dược.” Tần Chấn Dương dùng tiếng nói mị hoặc ra lệnh.
Hai chân Diệp Phương Diêu mềm đến đứng cũng không đứng dậy nổi, rốt cuộc chảy nước mắt, cùng sử dụng tứ chi, giãy dụa đi tới trước mặt nam nhân.
“Giải dược đâu? Giải dược ở nơi nào?”
“Giải dược ở trong này!”
Tần Chấn Dương trong mắt hiện lên một tia quang mang điên cuồng, xuất ra roi da phía sau không lưu tình chút nào đánh một đường đi xuống ——
“Ô a a a ——” Diệp Phương Diêu bị roi đánh lăn lộn trên mặt đất phát ra tiếng khóc kêu thê lương.
“Muốn ta dừng không? Tiểu nô lệ của ta.” Tần Chấn Dương tiếp tục vung roi da đặc chế trên tay.
“Không ——! Đừng có ngừng! Dùng sức chút, lại dùng lực đánh ta!”
Bào phụ linh mục thánh khiết bị đánh cho tàn phá không chịu nổi, một vết máu tinh tế xuất hiện ở trên da thịt trắng noãn của Diệp Phương Diêu.
Nhưng cậu chẳng những không có cảm giác đau đớn, ngược lại mỗi lần roi thật mạnh dừng ở trên người, nguyên bản cảm giác ngứa ngáy sẽ biến thành khoái cảm khó có thể hình dung.
Diệp Phương Diêu giống như một con rắn mê người trên mặt đất quay cuồng vặn vẹo, vô cùng cơ khát nghênh đón nam nhân mỗi một lần điên cuồng quất!
“Chỉ biết cậu sẽ thích, “ Tần Chấn Dương ngồi xổm xuống tay dùng roi chà xát xoa nắn đầu nhũ ngứa đến sưng đỏ của cậu, làm cho thiếu niên dưới thân phát ra tiếng khóc vui sướng, ““Trà xuân” tên đầy đủ là “Phát trà xuân”, chính là xuân dược ta đặc biệt phát minh để thành lập câu lạc bộ SM, chuyên môn chuẩn bị cho loại tiểu nô lệ *** đãng như cậu. Mà cái roi làm cho cậu thích đến chết đi sống lại này…”
Tay Tần Chấn Dương lại đùa một đầu nhũ khác đồng dạng khát vọng bị chà đạp. “Tên là “Khai xuân tiên”. Cũng là đạo cụ dạy dỗ vì thành lập câu lạc bộ SM mà đặc biệt phát minh, chuyên môn cho chủ nhân ta được tiểu nô lệ chuẩn bị. Thế nào, có thích chủ nhân dùng đạo cụ này làm nhục cậu hay không a?”
Tần Chấn Dương nói xong đứng dậy, lại là một roi hung hăng đi xuống ——
“A a a —— thích, rất thích!”
Cung khởi thắt lưng, vặn vẹo thân thể, thân thể ngứa ngáy của Diệp Phương Diêu dưới sự chà đạp của nam nhân la lên không hề che dấu khoái cảm.
“Nói ta là chủ nhân của cậu, nói!”
“Ô… Không… Ta không thể nói…” Mặc kệ là linh mục của nhà thờ St.Peter, vẫn là người thừa kế của gia tộc Alderaan, Diệp Phương Diêu cũng không có thể nói ra.
“Có thể, thân thể *** đãng này của cậu đã sớm thừa nhận ta là chủ nhân, đến đây đi, nói ra ta sẽ cho cậu có được khoái cảm lớn hơn nữa!”
“Không… Không được… Thật sự không được…”
“Không nói phải không?” Tần Chấn Dương cười lạnh một tiếng, một roi vụt qua, đỉnh roi da chuẩn xa dừng trên côn th*t đang nhếch cao của Diệp Phương Diêu!
“Ô a a a ——” bị một roi đánh trúng yếu hại, Diệp Phương Diêu giống như bị cường đại điện lưu xuyên qua, hạ phúc một trận co rút dồn dập, mắt thấy sẽ đem dịch thể tràn đầy trong túi phun trào ra ——
“Ngươi đừng mơ!” Nam nhân một cước dẫm nát lên phân thân đang run không ngừng của cậu, “Không nói lời ta muốn nghe, ngươi đừng mơ có thể thống khoái mà bắn ra!”
Tư thái từ trên cao nhìn xuống của nam nhân tràn ngập khí thế không gì sánh kịp, Diệp Phương Diêu không hiểu vì sao cậu bị lăng nhục tàn khốc như thế, lại cảm thấy say mê cùng khoái hoạt trước nay chưa từng có?
Xuyên qua hai mắt đẫm lệ tràn đầy ***, nhìn lên khuôn mặt dã tính của nam nhân, Diệp Phương Diêu nói ra lời nói điên cuồng mà sau khi thanh tỉnh có thể làm cho cậu thống khổ ——
“… Chủ nhân… Ngươi là chủ nhân của ta…”
“Tốt lắm, nhìn vào ánh mắt của ta, nói cậu là nô lệ của ta, cả đời này đều là nô lệ của ta!”
“Ta… Ta là nô lệ của ngươi… Cả đời này… Cả đời này đều là nô lệ của ngươi!”
Nghe được thiếu niên vừa khóc vừa công nhận, trong lòng Tần Chấn Dương trào ra một cảm giác thỏa mãn khó có thể hình dung cùng… dục vọng làm nhục.
“Từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của chủ nhân ta, cậu không bao giờ … có thể tự do bắn tinh! Hiện tại, tiểu nô lệ của ta, chủ nhân cho phép cậu bắn!”
Mệnh lệnh của chủ nhân giống như là cò súng, Diệp Phương Diêu khóc lóc bắt được chân hắn, phân thân dùng tốc độ nhanh nhất kịch liệt ma xát giày chủ nhân, cuồng loạn bắn tinh ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.