Cốc —— cốc ——
“Lão Đại, ngài tỉnh chưa?”
Sáng sớm, bởi vì một sự kiện khẩn cấp, Cách Nỉ đành phải dày mặt tiến đến gõ cửa.
Hắn biết Lão Đại nhất định không thích bị đánh thức, bởi căn cứ vào tin tức tin cậy, tiểu linh mục đáng thương được Lão Đại coi trọng giờ này vẫn còn nằm trên giường Lão Đại.
“Vào đi.”
“Vâng.”
Thanh âm của Lão Đại nghe ra tâm tình không tồi, mình chắc không đến mức bị đá ra ngoài đâu.
“Tốt nhất cậu nên có lý do thật chính đáng mới đánh thức ta vào sáng sớm, bằng không cậu sẽ biết tay. Còn có, ánh mắt của cậu nhìn cái gì? Để ý tròng mắt của cậu.”
Thấy được ý tứ mười phần cảnh cáo của Lão Đại khi nhìn hắn, giữa đôi tay tràn ngập ý độc chiếm lộ ra cái đầu nho nhỏ màu đen, Cách Nỉ liền cảm thấy buồn cười.
“Làm ơn, Lão Đại, hai người chúng ta cũng đã chơi qua 3P, 4P đến không muốn chơi nữa, lần này cho tôi xem thì có sao đâu a?”
“Ta nói không được là không được, nhìn hay xem cũng không được.”
“Thật sự không thể thương lượng?” Cách Nỉ cố ý giả bộ mê đắm.
“Nếu muốn chết cậu có thể tiếp tục nhìn.”
“Được được, không nhìn thì không nhìn” Cách Nỉ bướng bỉnh lấy mắt kính ra đeo vào. “Như vậy được không?”
“Tới địa ngục đi! Rốt cuộc có chuyện gì?”
“A, thiếu chút nữa quên mất.” Cách Nỉ vỗ vỗ cái trán, “Sáng sớm hôm nay, trước cửa câu lạc bộ của chúng ta xuất hiện một cái gói kỳ quái.”
“Kỳ quái như thế nào?”
“Bên trong có hai viên đạn.”
“Cách Nỉ, không phải cậu càng già càng sợ chết chứ? Hai viên đạn cũng phải làm cho cậu sáng sớm đánh thức ta? Ngày trước chúng ta ở Chicago cậu đều quên hết sao?”
“Lão Đại, tôi không quên. Cái tôi lo lắng không phải viên đạn, mà là tờ giấy này.” Cách Nỉ lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho hắn. “Nó được đặt trong bao cùng với viên đạn.”
Tần Chấn Dương cầm lấy tờ giấy, vừa mở ra nhìn, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Có tra ra ai đưa tới không?”
“Không có. Trong câu lạc bộ không ai thấy.”
“Đi thăm dò. Ngay lập tức.”
“Biết, tôi đã phái người từ Chicago đến đây.”
“Tốt lắm. Ở lâu chút, ta nghĩ gần nhất sẽ không bình yên.”
“Lão Đại cũng nên tự để ý mình. Ta xem mục tiêu chính lần này chính là ngài.”
“Hừ, dám đấu với Tần Chấn Dương ta. Lão tử sẽ chờ hắn!”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, Diệp Phương Diêu trộm mở mắt.
Ha ha, hiên tại đúng là thời cơ tốt, thời điểm ác ma kia tắm rửa, ta nhất định phải nhìn tờ giấy kia.
Cục cưng Diệp Phương Diêu trời sinh tính tò mò, rón ra rón rén rời giường.
Nguyên lai thời điểm bọn họ thảo luận về cái bọc kia, Diệp Phương Diêu cũng vừa vặn tỉnh lại, bởi vậy nghe được chuyện về tờ giấy kia.
Kỳ quái, vì cái gì đưa hai viên đạn cái tên kia không sợ, mà một tờ giấy ngược lại khiến hắn khẩn trương như thế?
Trong tờ giấy này rốt cuộc viết chuyện khủng bố gì a?
Chẳng lẽ là tố cáo tội ác của hắn?
Hay là hắn có bí mật không thể cho ai biết?
Chúa Trời a, không phải con không có đạo đức nhìn lén riêng tư của người khác, thật sự là tờ giấy này khiến kẻ khác rất tò mò!
Người nhân từ thì cho phép con xem trộm một chút đi, A-men.
Diệp Phương Diêu vừa cầu nguyện, vừa nhẹ nhàng lấy ra tờ giấy đặt ở trong túi áo khoác của nam nhân.
Rốt cuộc viết cái gì? Rất thần bí, rất kích thích a!
Tim Diệp Phương Diêu đập thình thịch mở tờ giấy.
Trên tờ giấy trắng, không có loạt chữ tràng giang đại hải, thậm chỉ ngay cả một câu đầy đủ cũng không có.
Chỉ có một cái tên dùng máy tính đánh ——
Alice.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào mái ngói lưu ly cổ xưa.
Trong nhà ăn của thần học viện, có ba con chuột líu ríu ngồi ở một bên khe khẽ nói nhỏ.
“Mấy ngày hôm nay thiếu chủ ăn thật sự ít a, tôi đã phải lừa mấy linh mục trông coi, trộm đem cơm đổ đi.”
“Đúng vậy, mấy ngày hôm nay thiếu chủ thất hồn lạc phách, tôi phát hiện có mấy lần lúc viện trưởng giảng đạo, thiếu chủ đều không chú ý.”
“Buổi tối hôm trước tôi trèo lên giường sau khi đi WC, nhưng lại phát hiện thiếu chủ không ngủ ngồi thẫn thờ ở hành lang, ngày hôm sau tôi có hỏi chuyện này, thế nhưng cậu ấy không thừa nhận, còn nói tôi nằm mơ.”
“Loại dấu hiệu này biểu hiện…” Jim, Willie cùng Gray cùng quay mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói, “Thiếu chủ yêu rồi!”
“Thảm! Rốt cuộc chúng ta nên vì thiếu chủ cao hứng hay khổ sở a?”
“Đương nhiên là cao hứng a, đây xem như là mối tình đầu của thiếu chủ. Ta nhớ trước kia có một đống nữ nhân truy thiếu chủ, cậu luôn nói nên vì Chúa Trời thủ thân, chưa bao giờ động tâm, hiện tại thì tốt rồi, thiếu chủ cuối cùng cũng thông suốt, biết tư vị mĩ nhân, như vậy mới giống một nam nhân chân chính.”
“Đồ ngu ngốc nhà cậu! Cậu ngẫm lại xem, từ nửa năm trước chúng ta đi vào thần học viện, thiếu chủ chưa bao giờ một mình cùng nữ nhân tiếp xúc, sẽ có đối tượng yêu đương sao? Nhưng từ lúc cái “câu lạc bộ muốn làm muốn làm” kia mở cửa, thiếu chủ bắt đầu cơm nước không màng, chẳng lẽ các cậu còn không nhìn rác manh mối?”
“Ý của cậu à… người thiếu chủ coi trọng chính là một tiểu thư trong “câu lạc bộ Muốn làm Muốn làm”?”
“Chúa Trời của ta a… không thể nào, cậu không nên làm tôi sợ, thiếu chủ chắc chỉ thấy mới mẻ, nên mới chơi đùa mà thôi, cậu ấy chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Alderaan tôn quý chúng ta, làm sao có thể nghiêm túc với người ở tầng lớp dưới?”
“Tốt nhất là không có, vạn nhất bất hạnh là thật… các cậu có thể tưởng tượng nếu chuyện này bị ông nội biết…”
Ba người vừa nhắc đến ông nội, liền thấy lạnh cả người, sợ đến mức bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
“Thiếu chủ a, cậu cần phải thông minh một chút, ngàn vạn lần không nên hại chúng tôi a….”
Đại thiếu gia Aderaan hoàn toàn không biết mình đang được ánh mắt cầu xin dùng sức nhìn chăm chú, chỉ cúi đầu lơ đãng ngồi gảy thức ăn trên bàn.
Đã liên tục vài ngày, Diệp Phương Diêu đều không nhận được tin tức của tên ác ma kia.
Cậu đáng lẽ phải vui vẻ nổ pháo chúc mừng, lại ngoài ý muốn không chút nào cao hứng.
Dám chỉ nói một câu gọi thiếu gia đến thì đến, đuổi đi thì đi?
Cái đồ tự đại điên cuồng! Hắn nghĩ mình là ai a?!
Đáng giận, hắn đối ta mất hứng thú, là bởi nữ nhân kia sao?
Nữ nhân tên Aice kia?
Hình như có cái gì nghẹn ở cổ họng, làm cho người ta phun không ra lại nuốt không được.
Lần đầu tiên trong đời Diệp Phương Diêu có cảm giác muốn giết người.
“Uy, mấy người các ngươi,” Diệp Phương Diêu làm bộ không chút để ý hỏi, “Có nghe qua cái câu lạc bộ kia có một nữ nhân kêu Alice không?”
“Alice?” Ba người quay lại nhìn nhau.
Chẳng lẽ người thiếu chủ coi trọng chính là nàng?
Trời ạ, như vậy sao được?
Jim nhảy ra đầu tiên hảo ngôn khuyên bảo, “Thiếu chủ, Alice chính là đại hồng bài của câu lạc bộ, bộ dáng *** đãng, cá tính lại lẳng lơ, dính vào nàng vô cùng nguy hiểm.”
“Đúng vậy, thiếu chủ, cổ tay nữ nhân kia khá lợi hại, nghe nói công phu trên giường phi thường cao, nam nhân ở trên giường đều bị nàng ép làm.”
Đáng giận, quả nhiên nồi nào úp vung nấy (chém chém chém)(đúng mà, chém cái gì, ngoáy ngoáy), cái đồ đại biến thái cũng chỉ xứng với cái loại đại *** đãng!
“Thiếu chủ, cậu ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc Alice kia a”
“Đúng vậy, thiếu chủ, cậu ngàn vạn lần đừng đi chịu chết, bị nàng để ý thì sẽ bị ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.”
“Các ngươi có chịu để yên không? Ta nói ta có hứng thú với loại nữ nhân này khi nào?” Diệp Phương Diêu tức giận nói.
“Không có hứng thú? Không hứng thú vậy thiếu chủ hỏi nàng làm gì a?” Jim hoài nghi hỏi.
“Ta… Ta… Đừng nhiều lời! Bổn thiếu gia phụng mệnh linh mục Preece đi khai đạo cho các nàng, đương nhiên phải hiểu biết một chút. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, các ngươi hiểu hay không a?”
“Thật là như vậy?”
Nhìn đến ánh mắt hồ nghi của ba đường đệ, Diệp Phương Diêu tức đến không thể không xả.
Cậu cười cười đứng dậy, binh một tiếng, trực tiếp đem bàn ăn ném lên trên đầu bọn họ.
Đêm đen gió lớn.
Ba con chuột ban ngày lại tề tụ cùng nhau.
“Jim, chúng ta làm như vậy có được không? Vạn nhất bị thiếu chủ phát hiện chúng ta đi “Câu lạc bộ Muốn làm Muốn làm”, chúng ta nhất định sẽ chết. Willie có chút do dự nói.
“Yên tâm, hôm nay chúng ta không đi bắn, chỉ là muốn đi hỏi thăm thiếu chủ cùng cái cô Alice kia rốt cuộc có quan hệ gì thôi, lập tức sẽ trở lại, thiếu chủ sẽ không phát hiện.”
“A? Không bắn a, vậy không thú vị.” Gray vừa nghe lập tức có vẻ chán nản.
“Ngu ngốc! Không thời gian bắn, không có nói là không được liếc mắt đưa tình a.” Jim trộm cười hề hề nói.
“Ha, vẫn là Jim thông minh.” Gray vui vẻ nói.
“Tôi không đủ gian trá, các cậu còn không được chơi đâu. Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi, cần phải trở về trước khi thiếu chủ dự hội nghị xong.” Jim vừa mặc áo khoác, vừa đi ra ngoài.
“Được, chúng ta vẫn nên từ chỗ cũ trộm đi!”
Ba người cao hứng phấn chấn rời đi.
Không nghĩ tới người định không bằng trời định, nguyên bản hội nghị cần tham dự bất ngờ bị hủy bỏ, Diệp Phương Diêu về tới ký túc xá đầu tiên.
“Jim, tư liệu linh mục Louis yêu cầu vào ngày mai ngươi đã sửa lại chưa?”
Vừa mở cửa phòng lại phát hiện trong phòng rỗng tuếch.
Lúc này, mấy đường đệ đáng lẽ phải ngồi trước bàn học lại không thấy đâu.
Diệp Phương Diêu nhíu mày, đầu óc cậu hơi xoay chuyển, lập tức hướng về ký túc xá ở cách vách xem xét.
Đáng giận! Quả nhiên là lại cùng nhau trộm ra ngoài!
Mấy tên sắc lang không biết sống chết này!
Diệp Phương Diêu hổn hển ở trong phòng Willie đi tới đi lui.
Nên đi bắt bọn họ không? Hay là ở chỗ này chờ bọn họ trở về?
Nếu đi, nói không chừng có thể nhìn thấy “người kia”…
Phi, ta không thèm nghĩ nhìn thấy cái tên ác ma kia đâu!
Ta chính là muốn đi bắt người. Ai thèm nhìn hắn a?
Hừ, cho dù nhìn thấy tên biến thái kia thì sao, ta muốn đi nơi nào thì đi nơi ấy, trên thế giới này còn có nơi nào đại thiếu gia Alderaan ta không dám đi!
Nói đi là đi!
Diệp Phương Diêu chạy về phòng mình thay y phục hàng ngày, cải trang xong, liền hùng hổ hướng “*** quật” đi đến!
“Câu lạc bộ Muốn làm Muốn làm” đêm nay vẫn huy hoàng sáng rực, hàng đêm ca hát.
Diệp Phương Diêu đội mũ cùng kính mắt, mặc y phục hàng ngày, rất tin tưởng mình sẽ không bị người nhận ra, nghênh ngang từ đại môn tiến vào.
“Hello, anh giai, hôm nay lần đầu tiên tới sao?”
“Đúng vậy, đem đại hồng bài Alice của các người kêu ra cho ta.”
“Alice hiện đang tiếp khách, em có thể giúp anh giới thiệu một vị tiểu thư khác cũng mĩ lệ như thế nga.”
“Ta không có hứng thú. Ta muốn Alice, hiện tại, lập tức! Mặc kệ bao nhiêu tiền đều được.”
“Chính là cô ấy vừa được ba vị tiên sinh cùng nhau bao, em xem nhất thời sẽ không rảnh, anh liền đổi thành vị tiểu thư khác được không?”
“Từ từ, cô nói cái gì? Ba vị tiên sinh? Có phải một người gầy, một người cao và một người béo?”
“Đúng đúng, chính là bọn họ. Tiên sinh nếu quen thì đừng đoạt Alice cùng bọn họ, vẫn nên gọi một mỹ nữ khác của câu lạc bộ chúng em đi, đảm bảo anh vừa lòng!”
Đáng giận, mấy con sắc lang kia quả nhiên ở nơi này. Hơn nữa càng ngày càng quá đáng, lần này còn muốn chơi 4P, xem hôm nay bổn thiếu gia xử các ngươi như thế nào!
“Như vậy đi, ta theo chân mấy người bọn họ là được, ta cho cô thêm tiền, cô dẫn ta đi gia nhập với bọn họ.”
“Chính là câu lạc bộ chúng ta quy định mỗi tiểu thư một lần tiếp khách không thể vượt quá ba khách, cho nên thật xin lỗi tiên sinh, chỉ sợ em không thể đáp ứng anh.”
“Có cái gì không thể đáp ứng, ta thêm hai lần tiền là được, hiện tại lập tức mang ta đi. Bọn họ ở nơi nào? Phía sau sao?” Diệp Phương Diêu khẩn cấp đi nhanh đến phòng phía sau.
“Từ từ, tiên sinh, anh không thể đi vào a!” Tiểu thư tiếp đãi vừa giữ chặt cậu, vừa hướng quầy xin giúp đỡ, “Mau gọi quản lý đến.”
“A, được.” Tiểu thư ở quầy vội vàng cầm lấy điện thoại.
Tên hỗn đản này!
Trong phòng theo dõi trên lầu hai, nhìn qua hình ảnh giám thị, Tần Chấn Dương liếc mắt một cái liền nhận ra ngụy trang của Diệp Phương Diêu.
Tiểu nô lệ không biết sống chết này, mấy hôm nay câu lạc bộ phát sinh chuyện rắc rối, vì tránh nguy hiểm, không có gọi cậu đến hầu hạ chủ nhân, chẳng lẽ là cậu rất nhàn? Thế nên trốn lão tử chạy đi chơi gái?
Muốn chết!
Trong phòng theo dõi ở lầu hai, Tần Chấn Dương nổi giận đùng đùng nhấc điện thoại. “Cái gì cũng không cần nói, chú ý cậu ta cho ta, ta lập tức xuống.”
Lúc này Diệp Phương Diêu còn không biết mình sắp gặp tai vạ đến nơi, đang liều mạng thoát khỏi kiềm giữ của nhân viên, “Buông, ta đã nói là trả tiền, cô vì cái gì không cho ta đi?”
“Muốn chết thì cậu cứ đi.”
Sau lưng truyền đến thanh âm uy nghiêm quen thuộc, Diệp Phương Diêu ngẩn người, trái tim bắt đầu đập bang bang ngày càng nhanh.
“Lại đây cho ta.”
“Ta việc gì phải qua?”
Nghĩ muốn đối Diệp linh mục ta hô thì đến, đuổi thì đi, ngươi nằm mơ!
“Tốt, vài ngày không dạy dỗ cậu, cậu liền quên toàn bộ quy củ.” Tần Chấn Dương giận dữ, bàn tay to duỗi ra bắt lấy cậu bước đi, “Theo ta quay về văn phòng.”
“Ngươi buông! Bắt cóc! Đây là bắt cóc! Tiểu thư, ngươi nhanh đi báo cảnh sát!”
“Tốt, cho cô ta đi báo,” Tần Chấn Dương lạnh lùng cười, “Nói cho cảnh sát, có một linh mục mang theo ba linh mục nữa đến đây chơi gái, gọi bọn họ mau tới xử lý.”
A a a a a! Ác ma này lại uy hiếp ta!
Diệp Phương Diêu tâm không cam lòng không nguyện bị tha về văn phòng hung tợn trừng mắt nhìn nam nhân.
“Còn dám trừng ta? Cậu có biết đã phạm vào lỗi gì không?”
“Bổn thiếu gia có cái gì sai?” Diệp Phương Diêu vẫn còn phẫn hận nhìn hắn.
“Điều thứ sáu trong quy định nô lệ: hết thảy khoái hoạt của nô lệ, bao gồm cả tinh thần lẫn thân thể, đều do chủ nhân ban ân.” Tần Chấn Dương từng chữ từng chữ nhắc nhở cho tiểu nô lệ dễ quên của hắn, “Cậu không được chủ nhân cho phép đã chạy tới chơi gái, chính là vi phạm khế ước.”
“Khế ước chết tiệt tới địa ngục đi! Ngươi không phải đã sớm đem nó quên không còn một mảnh sao?” Diệp Phương Diêu một chút cũng không phát hiện mình đang oán giận làm nũng.
“Ai nói ta quên —— cẩn thận!”
Đột nhiên một tiếng súng lớn nổ, văn phòng lọt vào một trận súng máy bắn phá điên cuồng!
Tần Chấn Dương phi thân, đem toàn bộ thiếu niên đang bị dọa ngốc ôm chặt vào trong lòng ngực, thân thể hai người nấp vào mặt sau sô pha ——
“Có bị thương không?” Động tác của Tần Chấn Dương nhanh chóng kiểm tra thân thể của thiếu niên.
Tuy rằng nam nhân không có lộ ra biểu tình kích động, nhưng Diệp Phương Diêu vẫn nhận ra một tia kinh hoảng trong mắt hắn.
Hòn đá nghẹn trong cổ họng cùng trong lòng mấy ngày trước đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
“Tránh ra! Ngươi ôm ta chặt quá!” Có đánh chết Diệp Phương Diêu cũng không thừa nhận cậu có chút cảm động.
“Ngu ngốc! Đó là ta bảo hộ cậu.”
“Ai cần ngươi bảo hộ!”
“Bảo hộ nô lệ… là… là trách nhiệm… của chủ nhân…” Tần Chấn Dương đột nhiên cắn nhanh môi dưới, mặt nhăn mày nhíu.
“Kẻ lừa đảo, ngươi không phải đã sớm quên ta. Dù sao ngươi chỉ chơi đùa với ta thôi, đúng hay không?”
“Không đúng… Ta… Ta không… Hừ ân…”
“Này, này, ngươi bị sao vậy?” Diệp Phương Diêu phát hiện thanh âm của nam nhân đột nhiên càng lúc càng mỏng, vội vàng kích động ôm lấy hắn.
“Đi mau!” Tầm mắt Tần Chấn Dương càng lúc càng mơ hồ nhìn tiểu nô lệ đáng yêu của mình, “Đi mau ——”
“Ngươi bảo ta đi, ta phải đi a? Ta không đi!”
Không rõ mình vì cái gì mà kiên trì như vậy, nhưng Diệp Phương Diêu biết cậu tuyệt đối sẽ không rời đi hắn vào lúc này.
“Ngươi… Ngươi lại… Không nghe lời, đây… đây là mệnh lệnh của… chủ ——” Tần Chấn Dương còn chưa nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nam nhân đột nhiên ngất đi, chưa từng trải qua trường hợp này, Diệp Phương Diêu sợ tới mức toàn thân lạnh như băng, nước mắt đột nhiên tí tách rơi xuống, “Ô… Ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh mau!”
Lay vài cái, nam nhân vẫn không hề có phản ứng.
Làm sao bây giờ? Không, đây không phải là lúc rơi nước mắt.
Vì sao quần áo của hắn toàn là máu? Nhất định là trúng đạn rồi.
Diệp Phương Diêu dùng hai tay run không ngừng đem nam nhân đặt trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra.
Quả nhiên vừa mở áo khoác của hắn, Diệp Phương Diêu liền phát hiện miệng vết thương do đạn bắn trên vai.
Thật đáng sợ… Thật nhiều máu… Hắn có thể chết không?
Bình tĩnh, ta nhất định phải bình tĩnh!
Diệp Phương Diêu cởi áo sơ mi của mình xé thành mảnh nhỏ, sau đó cột chặt vào miệng vết thương của hắn để cầm máu.
Máu cuối cùng cũng ngừng, kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Đáng chết! Vì cái gì vẫn không có người đến cứu hắn? Mọi người trong câu lạc bộ này chết hết rồi sao?!
Không được, ta không thể để hắn nằm ở đây, ta phải đi điện thoại gọi xe cứu thương!
Diệp Phương Diêu vừa mới đứng lên chạy hai bước, một viên đạn xăng đang cháy đột nhiên từ cửa sổ bay vào, nhất thời văn phòng biến thành một biển lửa…
“Không —— chủ nhân ——”
Không phát hiện mình đang kêu cái gì, Diệp Phương Diêu xoay người lao đến trên người nam nhân ——