Đến cuối cùng, Đồng Phó Ngôn nắm tay Giản Ninh, chậm rãi đi dọc theo con đường sỏi trở về. Vốn có thể đón xe trở về, nhưng Đồng Phó Ngôn vô cùng hiểu tình thú lựa chọn tản bộ để trở về khách sạn.
Đại khái là anh cảm thấy, đến khi trở về nước bọn họ sẽ có quá nhiều điều cố kỵ, sợ là không thể lại có những khoảnh khắc nhẹ nhõm tự tại như bây giờ, cho nên anh âm thầm nghĩ, nhân dịp bây giờ có cơ hội anh muốn bù đắp thời gian ở bên cạnh Giản Ninh.
Giản Ninh nhìn lên những cánh chim chao lượn trên bầu trời xanh thẳm, không khỏi nắm chặt tay anh: "Đồng Phó Ngôn, hiện tại em rất muốn làm một chuyện."
"Chuyện gì."
"Nghe có vẻ ngu xuẩn, nhưng em đặc biệt muốn làm việc này." Giản Ninh nghiêng đầu nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt thâm thúy: "Đó là hủy bỏ vé máy bay ngày mai về nước, sau đó lại gia hạn phòng khách sạn thêm mấy tháng, em muốn mỗi ngày giữa trưa anh đều cùng em đi tản bộ trong công viên, mỗi lúc trời tối làm những chuyện mà một đôi tình nhân vẫn làm, rồi sáng sớm em sẽ tỉnh lại trong lồng ngực anh, chờ anh hôn em nồng nhiệt."
Đồng Phó Ngôn cúi đầu cười: "Nếu như em thích như vậy, sau khi về nước anh cũng có thể cùng em tản bộ, cùng em làm tình, ôm em trong lòng, rồi hôn em."
Giản Ninh cười gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, dọc theo con đường đá chậm rãi đi về.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, có lẽ là bởi vì nghĩ tới cái "thành phố tội lỗi" này trong mắt người khác, quả thực cuộc tình của mình và Đồng Phó Ngôn là ước hẹn nơi thành thị tấp nập.
Cô từ từ hồi tưởng, nhớ cách anh ngồi trên ghế sô pha khi nghỉ ngơi, và cách anh khẽ nhíu mày nhưng gương mặt vẫn sáng sủa khi cô hôn anh.
Thậm chí dưới làn đạn, anh chưa từng nao núng dù chỉ nửa bước, quyết đặt trách nhiệm của nghề nghiệp lên hàng đầu để bảo vệ những chính khách.
Chậm rãi tản bộ, hai người cuối cùng cũng đến khách sạn. Giản Ninh về phòng phòng tắm rửa, lúc Đồng Phó Ngôn mở cửa phòng, điện thoại trong túi áo khoác bỗng rung động.
Anh đặt thẻ phòng lên bàn, nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam: "Khi nào thì cậu trở về? Cục trưởng hiện tại đang cần cậu về gấp, cho cậu thời hạn 3 ngày, tranh thủ mà trở về lẹ đi!"
Đồng Phó Ngôn trên tay cầm ly nước lọc, sau đó hững hờ ngồi trên ghế sofa. Anh lẳng lặng nghe Tống Yến đang lèm bèm đầu bên kia điện thoại.
Đợi đến khi anh ta nói hết lời, Đồng Phó Ngôn mới chậm rãi mở miệng: "Sao vậy?"
"Đám kia đoán chừng đúng thật là bị chúng ta bức đến điên rồi, khuya ngày hôm trước cục trưởng Ngụy bị bọn chúng theo dõi rồi chặn xe, nếu không phải lẫn tránh cấp tốc, hiện tại chắc hẳn đã tử vong rồi. Hôm qua ông ấy phải vào bệnh viện cấp cứu, hôm nay cuối cùng cũng cứu được mạng về."
Tay của Đồng Phó Ngôn đang cầm ly thủy tinh đột nhiên nắm chặt, mắt anh cũng trở nên lạnh lùng: "Có tra được tin tức khác của bọn chúng chưa?"
Câu hỏi của anh khiến Tống Yến đột nhiên bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Đội trưởng an bài mấy nội ứng thâm nhập vào hang ổ của bọn chúng, thế nhưng lần nào cũng bị phát hiện rồi đem ra xử quyết, xem ra cục công an chúng ta không giỏi nhúng tay vào mấy trò bẩn thỉu như bọn chúng."
Nói đến đây, Tống Yến không khỏi thở dài: "Nếu như không phải là bởi vì cậu đã từng trải qua những chuyện kia, có lẽ mình sẽ an bài cậu thâm nhập vào tổ chức của bọn chúng."
Đồng Phó Ngôn đặt ly thủy tinh lên bàn, ngữ khí nhẹ nhàng: "Mình đã đặt vé máy bay ngày mai, dự tính là đến chiều có thể sẽ đáp cánh. Mình sẽ tranh thủ thời gian về cục một chuyến, cậu đem những tư liệu liên quan giao lại cho mình."
"Ngày mai cậu trở về?" Tống Yến lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ là sự kiện kia vừa xảy ra thì anh đã gấp rút trở về: "Vậy Giản Ninh có cùng cậu về không?"
Giản Ninh lúc trước đã từng hỏi qua Tống Yến về những chuyện liên quan đến Đồng Phó Ngôn, cho nên Tống Yến cũng biết Giản Ninh có tâm tư với anh.
Nếu như theo lời Đồng Phó Ngôn ngày mai sẽ phải về nước, vậy một người phụ nữ một thân một mình như Giản Ninh ở lại đất khách quê người, chẳng phải là quá cô độc sao.
Đồng Phó Ngôn từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng hiểu ý của Tống Yến muốn hỏi chuyện gì. Anh chỉ lười biếng "Ừ" một tiếng. Ngữ khí bình thản mà căn bản chẳng ai có thể hiểu trong đầu anh đang suy nghĩ chuyện gì
Tống Yến tưởng Đồng Phó Ngôn đang phủ nhận. Lại nghĩ đến Giản Ninh nhiều năm rồi mới thích được một người đàn ông, huống hồ người đàn ông này còn là người anh em quen biết nhiều năm của anh ta, anh ta cũng muốn tác hợp cho bọn họ: "À nói này, mình muốn bàn luận chuyện này với cậu!"
"Nói." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt.
"Cậu thấy đấy, tiểu thư Giản Ninh ở một mình ở đất Mỹ cũng không dễ dàng, nếu không cậu cứ ở thêm mấy ngày, chờ khi nào cô ấy muốn về thì cậu lại quay về?" Tống Yến đề nghị Đồng Phó Ngôn ở thêm mấy ngày, rồi đến khi nào cúp điện thoại anh ta sẽ gọi cho Giản Ninh nói chuyện này với cô, cô cũng là người thông minh chắc chắn chỉ cần nói mấy câu là hiểu.
"Không cần." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn cự tuyệt: "Ngày mai mình liền trở lại, sẽ không chậm trễ nữa."
"Vì sao!" Tống Yến lại gấp: "Xử lý văn kiện cũng đâu cần gấp, cục công an có mình điều động, cậu không cần vội vã làm gì! Giản Ninh đối với cậu tốt như vậy, làm sao mà cậu còn chưa hiểu tâm tư người ta nữa vậy, bây giờ việc cấp bách của cậu chính là thu thập yêu tinh kia!"
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười ra tiếng, hàng lông mày tuấn lãng đột nhiên giãn ra, khuôn mặt tuấn nhã bỗng trở nên xán lạn tựa ánh ban mai. Nụ cười của anh khiến Tống Yến phân vân không hiểu vì sao, đầu bên kia điện thoại chợt trở nên trầm mặc.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Đồng Phó Ngôn mới vang đến đầu kia điện thoại: "Mình biết.”
Tống Yến bị anh dọa cho hồ đồ rồi: "Cho nên?"
Đồng Phó Ngôn nói cho anh biết: "Cho nên chúng mình ngày mai cùng nhau về nước, sau đó chờ đến khi mình xử lý xong vụ án này nhanh một chút, liền sẽ dẫn cô ấy đến cục dân chính."
"..." Tống Yến lập tức nghẹn lời, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: "Đồng Phó Ngôn, cậu nha, cuối cùng cũng thua trên tay phụ nữ!"
Đồng Phó Ngôn lại nói thêm mấy chuyện khác, một hồi mới cúp điện thoại. Đang bước đến kệ bếp của phòng khách sạn nấu một ly nước, anh liền nghe được cửa phòng có người nhẹ nhàng gõ lên. Bên trong ánh mắt anh cơ hồ chợt lóe lên cảnh giác cùng sát ý, nhưng cũng tức thời hạ xuống, bên trong đôi mặt lạnh lùng của anh cũng chậm rãi biến mất sát khí.
Anh mở cửa phòng, đứng ngoài cửa là Giản Ninh trong chiếc váy mỏng manh. Do vừa mới tắm xong, trên người cô tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm, tóc cô còn ẩm ướt có mấy giọt nước chảy trên cần cổ đang ngượng ngùng cúi nhẹ.
“Làm sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi, cởi áo khoác màu nâu sẫm khoác lên người Giản Ninh.
“Không sao, chỉ là em rất nhớ anh.” Giản Ninh trông thật đáng thương, giang hai cánh tay ra trực tiếp ôm chặt lấy vòng eo của Đồng Phó Ngôn. Đầu hơi tựa trên lồng ngực hào phóng của anh, nhưng sau câu nói đó, cô không tiếp tục nói gì nữa.
Đồng Phó Ngôn nhạy bén phát giác ra cảm xúc bất thường của cô, liền bồng ngang cô lên, rồi quay người nhấc chân, dùng sức đẩy cánh cửa phòng sau đó khép lại.
Anh đặt Giản Ninh ngồi vững chãi trên ghế sa lon, rồi chăm chú ngồi bên cạnh cô. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.”
Giản Ninh khẽ cụp mắt xuống, nghe thấy Đồng Phó Ngôn đang thấp giọng hỏi mình. Cô trầm mặc một hồi, mới chậm rãi lắc đầu: "Vừa rồi nghĩ đến mấy chuyện đáng sợ, đột nhiên liền muốn gặp anh."
Bên trong đôi mắt của Đồng Phó Ngôn biến sắc đến thâm trầm, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô. Nhưng sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, môi mỏng mím thật chặt.
"Em như vậy, có phải rất già mồm hay không?" Giọng nói của Giản Ninh hơi run rẩy hỏi anh.
Đồng Phó Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đôi mắt trong veo có chút hoang mang. Điều này khiến cho trong lòng anh cảm thấy thật bất an, nhưng sau một lúc im lặng, Đồng Phó Ngôn cũng chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô: "Giản Ninh."
Anh còn chưa có nói xong, Giản Ninh đã trực tiếp hôn lên môi anh, mà hai cánh tay cô cũng rất nhanh ôm lấy cổ anh, tư thế này càng khiến cho cơ thể hai người sát lại gần hơn.
Bởi vì vừa rồi có uống nước, lúc Giản Ninh hôn anh, có thể cảm nhận được đầu lưỡi anh có vị mát lạnh nhàn nhạt. Đồng Phó Ngôn hình như bị cô đốt lên dục vọng trong lòng, rất nhanh liền đảo khách thành chủ, nhấc tay vịn chặt ót của cô, càng làm cho nụ hôn của họ trở nên cuồng nhiệt.
Sau đó chậm rãi đưa tay cởi chiếc đầm ngủ mỏng manh duy nhất trên người cô ra, sau đó nhẹ nhàng đè cô dưới thân...
Giản Ninh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự dịu dàng của Đồng Phó Ngôn. Nhưng trong đầu cô liền hiện ra cuộc điện thoại vừa rồi mới nhận được.
Đó là cuộc gọi mà cô nhận được sau khi tắm xong. Cô không biết ai đang gọi cuộc gọi này, cả địa chỉ lạ và số máy lạ đều khiến cô bối rối. Nhưng giọng nói thô bạo và hung dữ ở đầu kia điện thoại khiến Giản Ninh đoán chắc đó không phải là điều gì tốt lành.
"Giản tiểu thư đúng chứ?"
"Là tôi, có gì không?" Giản Ninh lời ít mà ý nhiều nói với hắn.
"Tôi chỉ là muốn hỏi cô chuyện này, sau khi nhận được bàn tay bị chặt đứt thì cô cảm thấy thế nào!" Người đàn ông kia tựa hồ đang dương dương đắc ý cười, phát ra tiếng cười chế nhạo rất thô lỗ: “Cánh tay đó là của một tên cảnh sát chìm, hắn si tâm vọng tưởng muốn lấy được những thông tin mà hắn đáng lẽ không nên biết, sau đó thì bị tôi trực tiếp xử lý."
Giản Ninh hơi choáng váng trước mô tả đẫm máu kia, nhưng vẫn trấn định hỏi hắn: "Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Tôi nhớ được tôi là làm thông dịch viên, dường như chẳng hề liên quan gì đến các ông?"
"Mày có chắc là mày không liên quan gì đến tụi tao. Mày chính là con đàn bà của thằng khốn nạn Đồng Phó Ngôn!" Đầu bên kia điện thoại tựa hồ đã bị chọc giận, ngữ khí đột nhiên trở nên thô bạo: "Đcm, tao nói cho tụi mày biết, đừng tưởng rằng trốn ra nước ngoài, ông đây sẽ không tìm được tụi mày. Ông đây nếu muốn tìm chúng mày, thì không chỉ tùy tiện gọi một cú điện thoại này đâu!"
"Tìm tới chúng tôi, rồi sau đó thì sao?" Ngữ khí của Giản Ninh cũng lạnh nhạt, không e ngại.
"Hồ sơ thông tin về mày, ông đây đã biết. Mày nếu còn muốn sống an nhàn qua ngày, mày phải nghe theo chúng tao, còn nếu tự tìm đường chết, vậy cũng tùy mày."
"Hồ sơ thông tin của tôi cũng không phải chỉ có mấy người mới biết, tôi và Đồng Phó Ngôn muốn làm gì thì làm, ông thích đi theo thì xin mời cứ tùy tiện." Mặc dù giọng điệu của Giản Ninh rất thờ ơ, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo mấy phần ngoan cường: "Nhưng tốt nhất là chớ đi theo chúng tôi, đừng có làm tốn thời gian của người khác. Cảnh sát cũng không phải ăn không ngồi rồi mà suốt ngày đi truy bắt mấy người, trước khi làm gì cũng nên cân nhắc một chút đi."
Cô nói xong lời nói này, căn bản liền không đợi đầu bên kia điện thoại nói thêm gì nữa, quả quyết cúp điện thoại. Vừa rồi cô cố giả bộ ra vẻ mình không sợ hãi, nhưng ngay khi vừa cúp điện thoại, tất cả những bức tường giả tạo kia cũng sụp đổ.
Cô quỳ xuống dưới đất, hai cánh tay bụp mặt lại thật chặt, cô muốn đem tất cả những sợ hãi cùng lo lắng đều ép về đáy lòng. Nhưng những cảm xúc lo lắng như thác đổ này cứ cuồn cuộn trào dâng không ngừng nghỉ trong lòng cô.
Từ giọng điệu của người đàn ông kia, Giản Ninh có thể biết được hắn không hề nói giỡn, và cũng không hề dễ đối phó. Cho nên cô sợ hãi, cô sợ Đồng Phó Ngôn sẽ giống như viên cảnh sát kia bị bọn chúng chặt đứt một bàn tay. Trong nháy mắt cô lại sợ mình sẽ liên lụy đến Đồng Phó Ngôn, lại sợ có một ngày nào đó mình sẽ bị những loại đe dọa này làm cho sợ hãi rồi chán ghét mà vứt bỏ Đồng Phó Ngôn.
Cô cảm thấy nội tâm mình bối rối như gặp phải ma, bây giờ cô chỉ muốn gặp Đồng Phó Ngôn, nhưng cũng không biết phải kể chuyện này như thế nào cho Đồng Phó Ngôn, để anh không bị phân tâm phiền não.
Giản Ninh lo lắng Đồng Phó Ngôn sẽ nhìn ra tâm trạng chập chờn của cô, nên trước hết đi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, để đôi mắt sưng đỏ của mình tiêu giảm phần nào trước khi gặp anh. Sau một hồi tịnh tâm, cô mới dám gõ cửa phòng của Đồng Phó Ngôn, rồi lẳng lặng chờ anh.
===
Kết thúc xong trận hoan ái này, Giản Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Đồng Phó Ngôn đang nhẹ vuốt ve dọc theo chiếc cổ thanh tú của mình.
Môi anh rơi trên môi cô, rất nhẹ nhưng mang theo cảm giác an ủi. Bàn tay trái của anh đặt trên đầu của Giản Ninh, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
"Em đang sợ chuyện gì, anh đều biết."
Giọng nói lạnh lùng và mê hoặc của anh vang lên bên tai cô, khàn khàn quyến rũ, hơi nóng anh thở ra do nói chuyện phả vào vành tai cô, trêu cho Giản Ninh xấu hổ đến độ cổ cô đỏ ửng như là nhiễm ráng chiều.
Giọng nói của Đồng Phó Ngôn có thể xoa dịu cảm xúc của Giản Ninh: "Anh đã nói, em ở bên anh, anh sẽ dùng mạng của mình để bảo vệ em."
Giản Ninh lắc đầu liên tục: "Đồng Phó Ngôn, em không cho phép. Em hiểu được tín ngưỡng trong lòng anh, cho nên em không cho phép."
Giản Ninh biết trong tâm anh không chỉ có nhi nữ tình trường, cho nên cô không hi vọng anh bị liên lụy từ những tình cảm này.
Đồng Phó Ngôn sững sờ: "Đối với anh của hiện tại mà nói, em cũng quan trọng không thua gì so với tín ngưỡng trong lòng anh."