Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em

Chương 20:




Sau khi hết thảy mọi chuyện đều kết thúc, Đồng Phó Ngôn ôm Giản Ninh vào phòng tắm. Dòng nước ấm dịu dàng bao lấy toàn thân Giản Ninh thật thoải mái, khiến cho nội tâm cô dấy lên một cơn buồn ngủ thật mạnh mẽ.
Đồng Phó Ngôn giúp cô lau đi mồ hôi trên người, một lát sau, Đồng Phó Ngôn liền ôm Giản Ninh, nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Giản Ninh cũng nằm an ổn trong lồng ngực vững chãi của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Bởi vì có Đồng Phó Ngôn ở bên cạnh bầu bạn, cô ngủ rất say. Lúc cô tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Bên người trống rỗng, không còn bóng dáng của Đồng Phó Ngôn, thế là Giản Ninh rất nhanh liền rời giường, trong phòng khách thấy được thân ảnh thẳng tắp mà thon dài của anh.
Anh đang đứng trước bàn, trên tay còn cầm một ly sữa bò, nghe được tiếng động, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giản Ninh: "Nhanh đi rửa mặt, anh chuẩn bị xong điểm tâm rồi."
Giản Ninh rất nghe lời anh, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, ngẫu nhiên có thể nghe được giọng Đồng Phó Ngôn đang nói chuyện điện thoại cùng người nào đó. Thanh âm của anh đã hạ rất thấp, nhưng bởi vì căn phòng nhỏ hẹp, cho nên cũng mơ hồ có thể nghe được giọng của anh.
Hình như là đang cùng người khác nói về chuyện trở về lúc nào, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng cười trầm thấp đặc biệt dụ hoặc của anh.
Khi Giản Ninh từ trong phòng vệ sinh đi ra, Đồng Phó Ngôn đã cúp điện thoại, chuẩn bị ngồi xuống. Nhìn thấy Giản Ninh mặc áo ngủ lụa màu trắng rũ trên dáng người mỹ lệ của cô, mái tóc uốn gợn sóng xõa ngang vai, đôi mắt cười đang híp lại nhìn anh.
Thần sắc của anh đạm mạc như nước, nhưng lúc cúi đầu, khóe miệng đã bất động thanh sắc giương lên độ cong. Giản Ninh rất nhanh liền phát giác được điểm này, cười híp mắt ngồi bên cạnh Đồng Phó Ngôn.
"Hôm qua thật dễ chịu." Miệng của Giản Ninh đang cắn một mẩu bánh mì, chậm rãi nhai lấy, sau khi ăn hết tất cả, mới nói chuyện với Đồng Phó Ngôn: “Ý em là ngày hôm qua anh dẫn em đến quán cháo Trung Quốc quan sát phong cảnh mỹ diệu, thưởng thức những món ăn mỹ vị. Còn đến công viên quảng trường náo nhiệt, anh nắm tay của em, xuyên qua biển người. Với lại anh còn nắm tay em, dạy em làm sao cho bồ câu ăn."
Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, bên trong con người đen nhánh tràn ngập ý cười như hoa đào: “As your man, of course.”
Anh nói, dưới tư cách là người đàn ông của em, nên những việc đó là lẽ đương nhiên.
Giản Ninh bị anh làm cho buồn cười, Đồng Phó Ngôn nói tiếng Anh thuần thục giống hệt 5 năm trước. Âm sắc của anh thật thanh lãnh lại ngẫu nhiên mang theo chút lười biếng khàn khàn, lúc nói ra những lời tâm tình đầy cám dỗ kia khá là quyến rũ, lại có mấy phần không giống như tác phong của anh.
"Of course." Ngữ điệu của Giản Ninh cũng hơi cao lên, mang theo ý vị trêu chọc: "Rất dễ chịu, bao gồm cả việc tối hôm qua chúng ta tiếp xúc thân mật cả linh hồn và thể xác khiến em rất hưởng thụ."
Đồng Phó Ngôn gắp trái trứng mới luộc nước sôi còn nóng hôi hổi vào chén cho Giản Ninh, nhẹ nhàng nói: "Nếu như em thích như vậy, về sau còn rất nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ nghiên cứu thảo luận."
Anh nói rất nghiêm túc, trên mặt cũng không có vẻ trêu chọc, trong ánh mắt đen nhánh loáng thoáng giống như cười mà không phải cười, nghiễm nhiên như một viên sĩ quan cứng nhắc trầm mặc. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng anh lại giống như được nói bởi một người đàn ông phong trần giàu kinh nghiệm tình trường chuyên dụ dỗ phụ nữ.
Bữa sáng này bỗng nhiên trở nên thật dễ chịu, trong lúc Giản Ninh ăn bữa sáng, Đồng Phó Ngôn thỉnh thoảng còn châm thêm cà phê nóng hổi cho cô, hoặc liên tục gắp cho cô hết món này đến món khác để bồi bổ.
Cho đến khi bữa sáng kết thúc, hai người bắt đầu dọn dẹp hành lý, chờ đến khi nhân viên phục vụ tới cửa dọn dẹp bàn ăn, Đồng Phó Ngôn liền dẫn Giản Ninh rời khỏi khách sạn.
Họ ngồi taxi đến sân bay, trong xe Giản Ninh dựa đầu vào Đồng Phó Ngôn, đôi mắt cô hơi híp lại ngắm nhìn khung cảnh xẹt qua cửa sổ. Đồng Phó Ngôn ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp, không nhúc nhích để Giản Ninh dựa vào, ngẫu nhiên còn có thể cùng cô đáp lời.
Bởi vì khách sạn cách sân bay cũng không xa, cho nên hai người rất nhanh liền tới nơi. Toàn bộ hành trình, Đồng Phó Ngôn đều xử lý các thủ tục cần làm hoặc kiểm tra hành lý. Sau đó nắm tay Giản Ninh, chậm rãi đi đến boarding gate (xin lỗi mình cũng không biết boarding gate gọi là gì trong tiếng Việt).
Hành trình trên máy bay dài dằng dặc và cũng thật trầm tĩnh, Giản Ninh ngồi vào vị trí, lẳng lặng mà đọc sách liên quan tới phiên dịch. Còn Đồng Phó Ngôn cũng tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực mang theo một loại cảnh giác, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mặt trời đã thối lui chậm rãi ở đằng tây, đồng thời mặt trăng cũng chậm rãi xuất hiện từ đằng đông. Trong buồng máy bay ánh đèn yếu ớt dần lộ ra, có hành khách đã ngủ, phát ra tiếng hít thở nặng nề, tiếp viên hàng không cố gắng kiềm chế bước chân nhẹ nhất có thể, đi ngang qua các hàng ghế, phục vụ đồ uống lạnh cho những hành khách có nhu cầu.
Giản Ninh ngồi đọc sách một lúc lâu, đôi mắt cảm thấy ê ẩm đau nhức, thế là cô nhẹ nhàng khép lại sách, nhìn ra ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ. Lúc này, khoảng không vô tận phía dưới thu nhỏ thành một mảnh vải đỏ, xanh, vàng phản chiếu lẫn nhau, ngẫu nhiên có tầng mây lơ lửng ở bên cạnh cabin, càng lộ ra tính nghệ thuật trong "tấm vải" kia.
"Còn hơn ba tiếng mới đáp cánh, em đọc sách lâu như vậy, mắt cần nghỉ ngơi." Đồng Phó Ngôn vẫn duy trì dáng ngồi ban nãy. Nhưng làn môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, bởi vì không muốn gây phiền nhiễu những người xung quanh, thanh âm của anh đã hạ thấp nhất có thể, tạo ra tiếng sột soạt cùng âm điệu không chút dao động, nhẹ nhàng bay lượn trong cabin yên tĩnh.
"Em biết." Giản Ninh gật đầu, nhưng là cũng không muốn tựa lưng vào ghế ngồi, bởi vì nhiều năm cúi đầu biên dịch sách, cô có chút bệnh nghề nghiệp, cổ luôn dễ bị đau nhức. Hiện tại tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác cực kì khó chịu.
Đồng Phó Ngôn mở to mắt, khóe mắt rũ xuống đột nhiên rơi trên người Giản Ninh, sau đó ánh mắt lại yên tĩnh quay về, chậm rãi nhắm mắt.
Trầm mặc một hồi, giọng nói của Đồng Phó Ngôn lại vang lên lần nữa: "Nếu em không quen nghỉ ngơi như vầy." Anh buông hai cánh tay đang khoanh trước ngực ra: "Em có thể dựa vào vai của anh nghỉ ngơi.
Giản Ninh còn không thèm đáp ứng, đã tựa trên bờ vai ôn hoà hiền hậu của anh, thỏa mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bởi vì máy bay thỉnh thoảng sẽ có chấn động, Đồng Phó Ngôn lo lắng Giản Ninh sẽ trượt xuống từ trên vai của mình, liền giơ tay phải lên, vịn thật nhẹ cánh tay mảnh khảnh của cô, rồi nắm thật chặt vào bờ vai của cô.
Dùng phương thức như vậy, âm thầm bảo vệ cô.
Máy bay rốt cục cũng đáp xuống Bắc Kinh, Giản Ninh liền thấy Triệu Mật đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông, còn cầm thêm tấm bảng đón khách cười hì hì trông rất ngốc nghếch. Đứng bên cạnh cô là Tống Yến đẹp trai cao ráo, hai cánh tay vòng ra sau nắm lại, lười biếng nhìn chăm chú Triệu Mật.
Đồng Phó Ngôn cũng không đưa Giản Ninh về chung cư, bởi vì anh còn phải đến cục công an xử lý công chuyện, cho nên anh chỉ theo thói quen kiểm tra xe một vòng có thứ gì kỳ quái hay không, sau đó lại cất tất cả hành lý ở cốp sau, rồi dặn dò Giản Ninh vài câu, mới cùng Tống Yến trở về cục cảnh sát.
Triệu Mật đứng ngoài quan sát âm thầm cười gian xảo, nhưng cũng không vội mà trêu ghẹo, chỉ lái xe rời khỏi sân bay. Vì máy bay đáp cánh trễ so với lịch trình, Giản Ninh cảm thấy thân thể rã rời và mệt mỏi vô cùng, trên mặt có chút tiều tụy.
Cô mở cửa sổ xe, cánh tay hơi tựa trên bệ cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh êm ái vuốt sóng mũi. Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói nhè nhẹ của Triệu Mật: "Giản Ninh, cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ nhé, nếu không phải Tống Yến nói cho mình biết, mình thậm chí còn chẳng biết cậu và Đồng Phó Ngôn đã phát triển đến cái quan hệ này rồi đấy."
Giản Ninh nhấp một hớp nước làm trơn cổ họng: "Mình căn bản không hề có ý định che dấu gì hết, mình và Đồng Phó Ngôn đúng là đang ở bên nhau."
Đôi mắt Triệu Mật nhìn chằm chằm phía trước, lại vẫn không nhịn được hỏi cô: "Nói cho mình nghe coi cậu và Đồng Phó Ngôn phát triển đến giai đoạn nào rồi."
"Tất cả những giai đoạn mà một đôi tình nhân cần phải trải qua thì mình và anh ấy đều đã trải qua và hưởng thụ rồi." Nói xong, Giản Ninh đậy nắp chai nước suối gấp, sau đó đem chai nước đặt trong hộc bên cạnh, rất tỉnh táo trả lời cô bạn mình.
Triệu Mật kinh ngạc nhíu mày: "Chuyện mà một cặp tình nhân cần làm đều đã làm rồi? Giản Ninh, mình nhớ được trước đây cậu đâu có như vậy, xem ra quả nhiên Đồng Phó Ngôn chính là điểm yếu của cậu, vậy cho nên mới có thể phá vỡ nguyên tắc của cậu."
"Cái nguyên tắc kia chỉ áp dụng cho những đối tượng mà mình không muốn gần gũi, còn Đồng Phó Ngôn vừa vặn là người đàn ông mà mình muốn gần gũi, cho nên cái nguyên tắc kia không thể áp dụng cho anh ấy." Giản Ninh nói: "Triệu Mật, trước đây chẳng phải cậu là người nói cho mình biết sao, yêu là phải biết tranh thủ."
Triệu Mật trái ngược với dáng vẻ không tim không phổi trước kia, dừng xe chậm rãi sát bên đường, lúc này mới nghiêm túc nhìn Giản Ninh: "Cậu đã nghĩ kỹ muốn ở bên Đồng Phó Ngôn sao?"
"Tại sao lại không?" Giản Ninh miễn cưỡng nhíu lông mày, hỏi lại cô.
Triệu Mật tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, nặng nề mở miệng: "Giản Ninh, mình kỳ thật rất không hi vọng cậu và anh ta thành một đôi. Mình biết suy nghĩ của mình có phần nhẫn tâm, nhưng mình cũng rất sợ hãi."
Giản Ninh bỗng nhiên trầm mặc, đôi mắt trong suốt bình tĩnh dường như không có bất kỳ loại cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Triệu Mật.
Cô rõ ràng hiểu vì sao Triệu Mật lại nói như thế, cũng chính là bởi vì cô hiểu, cho nên cô cũng không thể tức giận được.
"Giản Ninh, cậu bị người khác theo dõi, chẳng lẽ bản thân cậu còn không rõ sao?" Triệu Mật nghiêng người nhìn chăm chú sắc mặt của Giản Ninh, hai tay nhẹ nhàng rơi trên vai của cô, mang theo sự an ủi: "Mình không biết cậu bị ai theo dõi, nhưng cái bàn tay bị chặt đứt gửi đến căn hộ của cậu hôm đó, và trong lúc cậu đến New York, trong căn hộ kiểu gì cũng sẽ nhận được mấy lá thư đe dọa..."
Triệu Mật không tiếp tục nói nữa để giảm bớt sự nặng nề đang bủa vây trong không gian chật hẹp này, một lúc sau cô mới tiếp tục nói tiếp: "Mặc dù mình ở bên Tống Yến hơn ba năm, nhưng kỳ thật có đôi khi mình thật sự muốn từ bỏ."
Giản Ninh lạnh lùng hỏi cô: "Bởi vì nghề nghiệp của anh ta?"
Triệu Mật gật đầu, thừa nhận sự thật này: "Công việc của anh ấy có đôi khi cả nửa tháng cũng không có hành tung, còn những lúc mình yếu đuối muốn anh ấy ở bên che chở, anh ấy lại đang làm việc tại những nơi cực kỳ nguy hiểm. Sau đó mình cũng không kịp mà bùng nổ ra hết những cảm xúc cá nhân, trong đầu mình lúc đó chỉ có thể không ngừng lo lắng, không biết Tống Yến có bị thương không....."
"Triệu Mật." Giản Ninh thấp giọng gọi tên cô, sau đó ánh mắt tỉnh táo, nói: "Tâm tình của cậu cùng những lo lắng trong lòng cậu, mình hoàn toàn có thể hiểu được. Cậu không biết mình đã cố gắng thế nào để khống chế bản thân không lâm vào bầu không khí an tĩnh trong 5 năm mình mất liên lạc với Đồng Phó Ngôn đâu."
Ánh mắt u buồn của Triệu Mật có chút tươi sáng hơn, nhìn qua Giản Ninh, cảm thấy được trên gương mặt tinh xảo của cô xuất hiện một nụ cười chân thành. Đây là nụ cười thuần khiết nhất, một nụ cười hạnh phúc từ trong ra ngoài đầu tiên sau khi Giản Ninh gặp lại Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh nói tiếp: "Bởi vì mình sợ mình một khi không có chuyện gì làm, sẽ suy nghĩ lung tung. Mình sẽ nhớ đến khoảng thời gian yên bình mình sống cùng Đồng Phó Ngôn tại Afghanistan. Có đôi khi nhìn thấy trên báo có mấy tin tức liên quan tới bộ đội hoặc là về Afghanistan, mình luôn rất lo lắng không biết anh có gặp phải chuyện gì hay không....."
"5 năm, khoảng thời gian cách xa 5 năm lâu như vậy, cách hơn một nửa vòng trái đất, mình và anh ấy còn có thể trùng phùng, mình tin đây là cơ hội mà Thượng Đế ban tặng cho mình." Giản Ninh rất tỉnh táo, ngoài cửa sổ có gió thổi vào, khiến tóc của cô có chút bay lên, khiến mặt của cô lộ ra vẻ thanh tịnh trong suốt, bên trong đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và không sợ hãi.
Triệu Mật nghe được lời cô nói, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi lộ ra nét mặt tươi cười nói: "Mình đây cũng chỉ là thiện ý muốn nhắc nhở cậu thôi, Giản Ninh, nếu như cậu thật sự hi vọng ở bên cạnh anh ta, mình nhất định sẽ ủng hộ cậu hết thảy. Nhưng nếu có ngày nào đó mà tên Đồng Phó Ngôn kia khiến cậu thương tâm, cứ nói với mình, mình sẽ dùng búa của Thiên Lôi đánh cho anh ta bay xa vạn dặm."
"....." Giản Ninh không biết nói gì trước câu nói của cô bạn mình: "Đủ rồi đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.