Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em

Chương 22:




Hai người lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh đèn. Sau đó, Đồng Phó Ngôn nhẹ giọng cười một tiếng, nắm lấy tay Giản Ninh, chậm rãi trở về căn hộ.
Đồng Phó Ngôn dặn Giản Ninh về phòng khách nghỉ ngơi trước, còn mình thì vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn mới mua ra, dùng nước rửa sạch đặt trên bàn, động tác chậm rãi, không nóng vội không rề rà.
Giản Ninh đã sớm hoàn thành công tác phiên dịch, bây giờ ngược lại trở nên nhàn rỗi. Lại vô hình muốn xem một bộ phim tiêu khiển một chút. Cô vào thư phòng tìm mấy chồng CD cũ. Một nửa số CD trong tủ liên quan tới phòng chống khủng bố, còn có một nửa là các thể loại phim khác.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Giản Ninh chậm rãi lướt qua những chiếc đĩa CD, do dự muốn chọn ra một bộ phim. Lại bỗng nhiên nghĩ còn một tháng nữa, mình phải đến Afghanistan xa xôi, để hoàn thành cho xong công tác phiên dịch. Cho nên cuối cùng cô chọn bộ phim "Fire Over Afghanistan".
Cô nằm trên ghế sofa, đóng rèm cửa và tắt đèn trần trong phòng khách. Ngoại trừ tiếng ồn ào thỉnh thoảng vang lên trong bếp, tất cả những gì Giản Ninh nghe được đều là âm thanh trong phim. Trên màn ảnh thường có những cảnh đẫm máu, và cô dần bị phân tâm bởi những cảnh như vậy.
Đồng Phó Ngôn làm cơm tối xong, đưa tay mở đèn trong phòng khách, phát hiện Giản Ninh đang nằm trên ghế sa lon có chút buồn ngủ. Anh hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bước tới, đắp chăn cho cô.
"Em chưa ngủ." Giản Ninh từ trên ghế sô pha ngồi dậy trước: “Vừa rồi em đang suy nghĩ một số chuyện gì đó, nên nhắm mắt lại.”
Đồng Phó Ngôn nặng nề "Ừ" một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Giản Ninh. Bởi vì vừa rồi mới nằm trên ghế, nên tóc tai của cô hơi lộn xộn, phối hợp cùng ánh mắt lười biếng, càng khiến cô thêm phần gợi cảm.
"Ăn cơm sao?" Giản Ninh duỗi tay, chậm rãi bám vào cổ tay Đồng Phó Ngôn: "Thế nhưng em còn chưa xem xong phim."
Giọng nói của cô mang theo sự nũng nịu, yết hầu của Đồng Phó Ngôn bất động thanh sắc di chuyển lên xuống, sau đó anh vỗ nhẹ đầu Giản Ninh: "Tạm thời dừng phim một xíu, đến khi nào chúng ta ăn cơm xong, anh cùng em xem phim, được không."
Giản Ninh chính là mong đợi câu nói này của anh, bây giờ đã đạt được, nhanh chóng đứng lên từ trên ghế sofa, đến bàn ăn mà Đồng Phó Ngôn đã bày biện đủ loại món ăn.
Đồng Phó Ngôn rất biết cách bày trí món ăn nên trông chúng thật ngon miệng, còn hương vị khi nếm thì lại càng tuyệt vời hơn hẳn. Giản Ninh thích anh nấu ăn cho mình, nên liên tục khích lệ anh, Đồng Phó Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt cười, từ từ ăn cơm.
Bữa cơm tối cũng kết thúc, Đồng Phó Ngôn lại một tay nhận nhiệm vụ rửa chén. Giản Ninh đau lòng muốn lo liệu việc dọn dẹp giúp Đồng Phó Ngôn, nên cô giành việc rửa chén về phần mình, nhưng Đồng Phó Ngôn trực tiếp cự tuyệt.
Cô không trở về xem phim, mà chỉ yên lặng đứng sau lưng Đồng Phó Ngôn. Đồng Phó Ngôn mặc dù thân hình cao ráo săn chắc, nhưng đứng ở sau lưng anh, vẫn có thể cảm thụ thật rõ một nguồn năng lượng cường thế của anh.
Bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp khiến Giản Ninh có cảm giác an toàn, cô trầm mặc một hồi, sau đó liền trực tiếp ôm lấy vòng eo thon của Đồng Phó Ngôn: "Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn....."
Cô cứ kêu tên anh hết lần này đến lần khác, Đồng Phó Ngôn dừng một chút, vẫn tốt tính đáp lại cô hết lần này đến lần khác.
Bát đũa đã sạch sẽ, Đồng Phó Ngôn dùng khăn tay bên cạnh lau khô tay, sau đó mới chậm rãi xoay người, anh cũng không vội hỏi cô có chuyện gì. Hai tay anh vòng ra sau ôm lấy cô, đặt cằm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu Giản Ninh, bàn tay thon dài rơi vào ót Giản Ninh, lúc này mới lên tiếng hỏi cô: "Thế nào?"
"Chúng ta đi xem phim."
"Được."
"« Chiến loạn tại Afghanistan »." Giản Ninh trầm mặc, lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa: "« Fire Over Afghanistan »."
Đồng Phó Ngôn cảm thấy thích thú với hành động của cô, bế cô lên rồi đi thẳng đến ghế sô pha, đặt cô lên ghế sofa như một đứa bé. Ngay sau đó anh mới chậm rãi ngồi bên cạnh Giản Ninh, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp như cũ. Ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu rọi lên thân ảnh của bọn họ, như thể đang làm dịu đi những đường nét quanh thân thể bọn họ.
Đoạn phim vừa rồi vẫn tiếp tục, Giản Ninh dựa vào vai Đồng Phó Ngôn xem cảnh mưa bom bão đạn trên màn hình, cô chọc chọc lên đùi của người bên cạnh.
Đồng Phó Ngôn cảm nhận được hành động của cô, cúi đầu nhìn cô: "Thế nào?"
"Đồng Phó Ngôn, em muốn nghe chuyện quá khứ."
"Chuyện quá khứ nào?"
Giản Ninh mỉm cười, chăm chú nói cho anh biết: "Chuyện quá khứ của anh."
Đồng Phó Ngôn nghe vậy nặng nề cười một tiếng, bên trong đồng tử đen nhánh trở nên thâm thúy nhìn không thấu tâm tư của anh.
Anh cứ dùng ánh mắt lãnh đạm như thế nhìn chằm chằm Giản Ninh, sau đó mới nói cho cô: "Năm anh 23 tuổi thông qua tuyển chọn để thực hiện nghĩ vụ tại Afghanistan, trước khi đi, cái tên Tống Yến này, đặc biệt ráo riết tề tựu một nhóm huynh đệ, rồi bao trọn một phòng tiệc trong khách sạn Four Seasons."
Giản Ninh rất tỉnh táo nhìn anh, cô biết Đồng Phó Ngôn đang cố ý né tránh câu hỏi của mình. Cô cũng không chấp nhất, lấy một loại tư thái ỷ lại tựa trên bờ vai Đồng Phó Ngôn.
Sau đó bàn tay lành lạnh của cô xuyên vào áo sơmi của Đồng Phó Ngôn, chậm rãi sờ lên cơ bụng của anh, cuối cùng dừng tại một nơi phía bên phải ở bụng dưới của anh, vuốt nhè nhẹ.
"Giản Ninh." Đồng Phó Ngôn vô thức liền duỗi tay ngăn lại động tác của Giản Ninh.
Giản Ninh ung dung mà cười: "Vết sẹo ở chỗ này, là do đâu?"
Lúc cô và anh làm tình, Giản Ninh không chỉ một lần chạm đến vết sẹo dữ tợn này, chỉ là lúc trước vẫn chưa có cơ hội hỏi thăm anh, hôm nay nhân lúc an tĩnh, dễ dàng để tâm sự những chuyện cũ trong lòng.
"Trở thành một quân nhân, có sẹo là chuyện không thể tránh khỏi." Đồng Phó Ngôn rút tay của cô từ trong áo ra: "Anh đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường tình thôi. Không bị thương mới là thần thánh, mà thần thánh thì sẽ không giáng lâm ở nơi như thế này."
"Đồng Phó Ngôn, em là bạn gái của anh." Giản Ninh cảm thấy mình có lòng tham không đáy, đã có được Đồng Phó Ngôn, lại vẫn muốn chiếm hữu quá khứ của anh: "Nhưng anh đối em mà nói, chính là một điều bí ẩn. Anh nói cho em biết anh làm vệ sĩ, thế nhưng lại có liên hệ mật thiết cùng cục công an. Em chỉ biết anh đã từng là quân nhân, sau đó đến Vân Nam nhậm chức cảnh sát phòng chống ma túy, hiện tại đang làm vệ sĩ, còn là bạn trai của Giản Ninh em đây. Nhưng trừ những chuyện đó ra, em hoàn toàn không biết gì về anh."
"Em đang sợ?" Đồng Phó Ngôn một câu nói toạc ra tâm tư của cô.
Giản Ninh gật đầu, có chút hối hận vừa rồi đã xem bộ phim này, sớm biết thì đã chọn mấy bộ phim tình yêu, có thể giúp cô và Đồng Phó Ngôn bồi đắp tình cảm.
"Vâng, em đang sợ." Giản Ninh trực tiếp nói cho anh biết: "Thế nhưng chính em cũng không rõ em đang sợ cái gì. Chẳng qua là em cảm thấy anh tựa như con bướm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bay đi....."
Bởi vì cái cảm giác bất an này, và cả cái cảm giác mông lung về anh, cho nên cô vô cùng sợ rằng cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mộng do cô tự tưởng tượng ra.
Lời cô chưa kịp nói hết, Đồng Phó Ngôn liền đưa tay ôm lấy cô: "Thật xin lỗi, anh đã giấu diếm em rất nhiều chuyện. Nhưng bản thân anh cũng biết một khi anh kể những chuyện kia cùng em, chắc chắn chỉ mang đến cho em vô vàn những rắc rối cùng lo lắng mà thôi. Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói cho em biết được."
"Em hiểu." Giản Ninh lắc đầu: "Là em đang cố tình gây sự. Thật xin lỗi."
"Em không có sai." Đồng Phó Ngôn nói: "Làm bạn gái của anh, em có tư cách được biết tất cả mọi chuyện về anh."
Giản Ninh cảm thấy mình chật vật không chịu nổi, qua bao năm lớn lên trong một gia đình có bà mẹ làm qua bao nhiêu chuyện khác người, cùng ông bố lạnh lùng bỏ mặc gia đình, cô cũng đã trải qua rất nhiều chuyện khiến cô tuyệt vọng vô cùng, nhưng cô chưa bao giờ dễ rơi nước mắt như thế này.
Bởi vì Đồng Phó Ngôn, cô lại hết lần này đến lần khác tuỳ tiện rơi nước mắt.
Lòng bàn tay êm ái của Đồng Phó Ngôn rơi trên đôi mắt ướt sũng của cô, nước mắt trong suốt được anh từng chút từng chút lau đi, ngữ khí của anh trước nay chưa từng ôn nhu, mang theo sự ôn nhu cực hạn cùng dụ hoặc như lúc này.
"Chuyện gì cũng có thể sao?" Giản Ninh nhìn anh.
Đồng Phó Ngôn lạnh nhạt gật đầu: "Chuyện gì cũng có thể."
"Vết sẹo của anh làm sao mà có."
“Trong một lần chống khủng bố, bị phần tử khủng bố bắn trúng." Anh kể chuyện như mây trôi nước chảy, thế nhưng điều này khiến người nghe tim đập nhanh không thôi.
Trong những câu chữ tưởng chừng đơn giản, nhưng chúng thuật lại cả một câu chuyện về sinh mệnh của một con người đang bước trên trên bờ vực của sống và chết. Một người phải trải qua những hoàn cảnh tàn khốc thế nào, mới có thể bình tâm kiên định như vậy.
"Tại Afghanistan sao "
Biểu cảm của Đồng Phó Ngôn thật nhạt nhẽo, nói ra: "Ừm."
Giản Ninh trong đầu hiện ra các loại hoàn cảnh trên chiến trường lửa đạn bay tán loạn tại Afghanistan, Đồng Phó Ngôn lao lên như trái bom neutron, trên thân máu me đầm đìa cũng không rên một tiếng, còn có dáng vẻ của các binh sĩ chung quanh bị bom đạn đánh trúng.... Tình cảnh như vậy, khiến trái tim Giản Ninh níu chặt.
Cô không muốn cũng không dám hỏi Đồng Phó Ngôn bất cứ chuyện gì nữa, cô chỉ muốn ôm thật chặt Đồng Phó Ngôn, tựa hồ chỉ muốn đem anh tan vào cốt nhục.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, phim vẫn còn tiếp tục chiếu, còn có tiếng súng ống bắn phá bủa vây trong không gian. Nhưng bọn họ đều không bận tâm, hai người cứ ôm nhau như vậy, mãi cho đến khi Giản Ninh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đồng Phó Ngôn ôm cô trở về trên phòng ngủ, cô mặc áo ngủ lụa màu trắng, chăn mền đắp trên người, Giản Ninh còn đặc biệt thoải mái trở mình.
Đồng Phó Ngôn ngắm nhìn cô, bên trong ánh mắt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Điện thoại trong túi không ngừng rung động, Đồng Phó Ngôn quay người ra khỏi phòng ngủ, lúc rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi mới nghe điện thoại.
"Anh Đông, có người đã phát hiện được tin tức quan trọng!" Giọng của Quách Chí vang lên, chỉ cần nghe thôi cũng biết tâm tình anh ta có bao nhiêu vui sướng cùng hưng phấn, giọng điệu cũng không kiềm chế được nên nghe lớn gấp đôi: "Anh Tống đã điều động nhân viên chuẩn bị xuất phát, anh ấy dặn em báo cáo cho anh, cấp tốc quay về cục công an!"
Sau khi Đồng Phó Ngôn nhận được tin tức này, anh cũng không kịp nghỉ ngơi xíu nào, thậm chí không kịp nói tạm biệt cùng Giản Ninh đang nằm ngủ trên giường, anh trực tiếp đi đến bãi đỗ xe, lái xe nhanh chóng tiến về cục công an.
Tin tốt mà Quách Chí nói là thông tin do bên do thám phát hiện ra trong một quán ăn tại phía đông thành phố, có một nhóm người khá đông mỗi ngày đều hội tập ở nơi đó đánh bạc hút ma túy. Mà trong đó có Vương lão nhị mà bọn họ ngày nhớ đêm mong muốn bắt cho bằng được.
Lúc Đồng Phó Ngôn chạy tới cục công an, cục trưởng Ngụy Đông bị thương đang tổ chức cuộc họp khẩn cấp cùng tổ viên, trao đổi làm sao để bắt được Vương lão nhị.
Đồng Phó Ngôn biết mình đến muộn, rất nhanh liền ngồi vào chỗ của mình, tỉnh táo thảo luận chiến sách cùng Ngụy Đông.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đồng Phó Ngôn mệt mỏi đưa tay bóp sóng mũi, gọng kính mạ vàng bị anh lấy xuống, đặt ở bên tay trái. Chung quanh có người đứng dậy rời đi, cũng có người đang tiến lại gần anh.
Đường Hiểu Ninh mặc bộ đồng phục cảnh sát màu lam nhạt, tư thế cũng thẳng tắp, cầm trong tay một ly cà phê: "Cà phê sắp nguội, nếu như anh không ngại thì có thể uống. Chẳng phải mấy ngày nay anh thức đêm bận bịu sao, thân thể chắc đã mệt mỏi chịu không nổi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thích viết tiểu thuyết chậm nhiệt (^_^) cho nên khả năng có đôi khi kịch bản chỉ làm nền.
Lời editor:
Ủa các bạn có thấy truyện chậm nhiệt không? Mình thì thấy không rồi đó, có nhiều bộ mình đọc hơn nửa quyển truyện cũng thấy tình cảm nam nữ chính chưa đâu vào đâu cả, mà một ví dụ là bộ do mình edit - “Lời tỏ tình không thể chối từ”, nam nữ chính đến cuối cùng mới nói yêu nhau cái hết cmn truyện luôn:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.