"Đây là điều kỳ diệu của tình yêu, thứ có thể khiến hai người không liên quan thu hút lẫn nhau, rồi sẽ ở bên nhau." Giản Ninh hơi nhướng mắt nhìn Triệu Mật: "Tựa như khi đó cậu say mê Tống Yến, không sợ trời không sợ đất, chẳng phải lúc đó cậu đã bị anh ta mê hoặc rồi sao?"
"Nhưng một khi đã bị mê hoặc về sau khó mà thoát thân." Triệu Mật ngồi bên cạnh Giản Ninh, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Nếu Đồng Phó Ngôn khiến cậu tổn thương, cậu lại khó mà thoát thân, thì làm sao bây giờ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Giản Ninh lặp lại hỏi cô một lần nữa.
Sắc mặt của Triệu Mật chậm rãi hiện ra cảm giác áy náy: "Mình không phải cố ý chia rẽ cậu và Đồng Phó Ngôn, nhưng thế giới này luôn biến hóa khôn lường, chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì."
"Mình chọn anh ấy, thì mình nguyện tin tưởng anh ấy sẽ không khiến mình tổn thương." Thần sắc Giản Ninh kiên nghị: "Không có nếu như, chỉ có tương lai."
Triệu Mật nhìn dáng vẻ si tình của Giản Ninh, cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện tại chỉ cảm thấy cô gái lúc trước không tim không phổi cũng có một ngày như vậy, lại bởi vì một người đàn ông mà thay đổi tâm tính, cái này có thể nói là thiên đạo luân hồi hay không?
Sau đó hai người ngồi hàn huyên đủ thứ chuyện khác, rồi xuống bếp ăn cơm trưa, nhìn thời gian mới hơn một giờ. Cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, trực tiếp lái xe cùng đi cục công an.
Triệu Mật từng nhiều lần lấy thân phận người thân tới cục công an, cho nên rất nhiều nhân viên công tác trong cục đều biết cô. Còn Giản Ninh lúc trước tới đó chỉ để ghi khẩu cung, bất quá là có đụng phải mấy người quen mặt mà thôi. Nếu bây giờ đến đó, chắc nhiều người cũng chỉ tưởng cô đi cùng với Triệu Mật.
Bởi vì Tống Yến đi đón Đồng Phó Ngôn, những người khác cũng đều có công chuyện riêng, Triệu Mật và Giản Ninh an vị tại phòng làm việc của Tống Yến. Giản Ninh đưa tay nhìn đồng hồ một chút, thấy mình còn phải đợi tầm mười phút nữa mới có thể gặp Đồng Phó Ngôn.
Cô lẳng lặng chờ mong, nhưng không ngờ rằng người cô gặp đầu tiên lại là Đường Hiểu Ninh.
Cô ấy mặc đồng phục cảnh sát màu lam, đang cầm một tập hồ sơ dày ném cho người khác, lúc liếc qua đằng này, cô ta kinh ngạc phát hiện cách đó không xa có một người đang ngồi, lại là Giản Ninh.
"Cô tới đây làm gì?" Đường Hiểu Ninh tiến lên trước, hai tay khoanh trước ngực, bên trong ánh mắt mang theo sự phòng bị.
Bởi vì chung quanh không có người, Đường Hiểu Ninh lúc này mới thể hiện ngữ khí không nhẫn nhịn: "Không nghĩ tới da mặt cô lại dày vậy đấy, theo đuổi Đồng Phó Ngôn mà còn dí tới tận cục công an. Giản tiểu thư, có đôi khi vẫn nên biết mình biết ta. Dù sao Đồng Phó Ngôn sẽ không thích thứ phụ nữ như cô đâu."
Triệu Mật nghe được có người mở miệng cay nghiệt với Giản Ninh, mở miệng trước một câu: "Đường tiểu thư coi lại mình đi, cô không theo đuổi được Đồng Phó Ngôn, cũng không có nghĩa là người khác không có năng lực như thế."
"Đúng vậy." Trong ánh mắt của Đường Hiểu Ninh ánh lên sự khinh miệt với Giản Ninh. Bởi vì vì lúc trước Giản Ninh quyến rũ Đồng Phó Ngôn bằng mấy cử chỉ buông thả, cho nên cô xem Giản Ninh thật chẳng ra gì: "Nhưng tôi biết người khác cũng không bao gồm Giản tiểu thư, bởi vì tôi hiểu rõ tính cách của Đồng Phó Ngôn sẽ thích gì, tôi hiểu cực kỳ rõ."
Giọng nói của cô tỏ ra khẳng định chắc nịch, nhưng lại nghe được Giản Ninh chỉ ha ha cười lạnh, biểu cảm của Đường Hiểu Ninh trở nên nghi hoặc trước một Giản Ninh chỉ cười chứ không nói.
Giản Ninh có chút nhíu mày, ánh mắt bất động thanh sắc rơi xuống chỗ cổ tay, đồng hồ chỉ đúng hai giờ chiều.
Đồng Phó Ngôn là người cực kỳ đúng giờ, cho nên hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ tới.
Giản Ninh vừa nghĩ như vậy, ngoài cửa cục công an bỗng nhiên liền truyền đến tiếng của đám đông nhốn nháo, còn có mấy người thanh niên cất giọng hô hào: "Anh Đông rốt cục cũng về rồi!" Mọi chuyện cứ ồn ào như thế. Sau đó liền có bảy tám người từ cổng đi từ từ đến, Giản Ninh hơi ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền xác định được Đồng Phó Ngôn.
Anh ấy bước rất nhanh, có lẽ vì đôi chân dài bẩm sinh của anh ấy, luôn nhanh hơn những người xung quanh một bước.
Tống Yến đang nói chuyện với anh em đồng nghiệp, thậm chí có lúc còn nói vài câu bông đùa, khi quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng của Triệu Mật, trong mắt lập tức sáng lên.
Đồng Phó Ngôn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng như thường, có người đang hỏi lần này công tác như thế nào. Còn Đồng Phó Ngôn từ đầu đến cuối chỉ nhàn nhạt đáp lại "Vẫn ổn". Sau đó lúc ngước mắt lên, ánh mắt của anh rất nhanh liền khóa chặt trên người của Giản Ninh, bên trong tròng mắt đen nhánh của anh nhàn nhạt chan chứa niềm hạnh phúc, trong mắt chỉ có hình bóng của Giản Ninh.
Đường Hiểu Ninh cũng là phụ nữ, trực giác tương đối mẫn cảm. Cô trở nên cảnh giác trước cái nhìn khác lạ của Đồng Phó Ngôn, và một ý nghĩ trong lòng cô đã tuôn ra như suối chảy.
Nhưng khi cô còn chưa kịp suy xét cẩn thận, hành động của Đồng Phó Ngôn đã giải thích hết thảy.
Anh bước rất nhanh tới trước mặt Giản Ninh, có chút cúi đầu nhìn chăm chú lên gương mặt Giản Ninh. Sau đó đưa thay vuốt tóc Giản Ninh, giọng nói mang theo vài phần cưng chiều nói với cô: "Em đến lâu chưa?"
Giản Ninh nhất thời không biết mở miệng như thế nào, không phải bởi vì ngượng ngùng, mà là bởi vì câu nói kia của Đồng Phó Ngôn, đã khiến những người chung quanh nhiệt liệt tru tréo ầm ĩ lên.
Tiếng la hét của bọn họ liên tiếp vang lên, khiến Giản Ninh không biết mở miệng làm sao.
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn ôn nhu, lòng bàn tay rộng đang nhẹ nhàng che trên đầu cô, mang theo cảm giác cưng chiều chậm rãi xoa tóc của cô. Bởi vì chung quanh quá mức ồn ào, anh liền giương mắt liếc nhìn đám người đấy, trong ánh mắt ẩn giấu sự cảnh cáo.
Rất nhiều người có mặt đều từng vào sinh ra tử với Đồng Phó Ngôn, cũng có người từng làm việc với anh trong một khoảng thời gian dài. Chắc chắn cũng biết cái vị có ánh mặt cao lĩnh chi hoa (1) trong cục cao ngạo tàn nhẫn thế nào.
(1) Cao lĩnh chi hoa 高岭之花: dùng như một ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể khao khát nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.
Lúc trước có bao nhiêu chị em phụ nữ muốn theo đuổi anh, đều bị cái người đầu óc chậm chạp này cự tuyệt..... Lúc trước bọn họ đều cảm thấy cái vị đại lão này hẳn là tính cả đời phiêu bạc. Không ngờ đến bây giờ, rốt cục còn có một cô yêu tinh có thể thu phục anh.
Bởi vì việc này, người trong cục khó tránh khỏi hưng phấn. Hệt như là chị em bạn dì nhà mình rốt cục cũng đã được gả ra ngoài nên vui sướng phấn khởi, họ lập tức trở nên kích động, lại ồn ào hùa vào bắt hai người hôn nhau đi.
Giản Ninh có chút ho khan một tiếng, tỉnh táo mở miệng, trả lời câu hỏi ban nãy của Đồng Phó Ngôn: "Không lâu lắm."
Cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Đồng Phó Ngôn, dư quang không thể tránh khỏi rơi xuống trên thân Đường Hiểu Ninh đứng cạnh, đôi mắt không khỏi ảm đạm mấy phần.
Sắc mặt của Đường Hiểu Ninh rất khó nhìn, chăm chú cắn môi, lúc này không để bất luận một nét nào không vui bại lộ quá mức rõ ràng.
Giản Ninh biết Đồng Phó Ngôn luôn là người không muốn làm ra những hành động quá đáng bên ngoài, hành động sờ đầu vừa rồi có chút khác với phong cách của anh ấy. Cho nên Giản Ninh cho rằng, đây là Đồng Phó Ngôn cố ý để Đường Hiểu Ninh nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Giản Ninh nhịn không được có phần uất ức. Cô không biết cử chỉ này của Đồng Phó Ngôn có phải đang lấy chính mình làm bia đỡ đạn hay không, có phải anh đang cố gắng tỏ ra thân mật để có thể cắt đứt những suy nghĩ không nên có của Đường Hiểu Ninh?
Cô phát hiện mình từ bao giờ lại trở thành một người phụ nữ hay ghen tuông như thế, nhưng cũng không nguyện để Đồng Phó Ngôn nhìn thấy cảm xúc nhỏ nhen của mình lúc này. Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Giản Ninh đưa tay ôm lấy eo của Đồng Phó Ngôn, giọng nói nhu mì: "Mặc dù không có chờ anh thật lâu, nhưng mà em nhớ anh rất lâu."
Đồng Phó Ngôn bị hành động bất ngờ của Giản Ninh làm cho sửng sốt, sau đó rất nhanh liền mở miệng cười: "Anh cũng thế."
"Anh Đông cuối cùng cũng vùng dậy rồi bà con ơi!"
"Anh Đông sắt đá rốt cuộc cũng bị lửa nung cho tan chảy, chị dâu uy vũ!"
....
Đám đông ồn ào giống như thủy triều đang dạt bờ, cũng nhờ có sự ân cần dịu dàng của Đồng Phó Ngôn ôm Giản Ninh vào trong ngực giúp cô bình tĩnh hơn. Cô chỉ lẳng lặng chôn trong lồng ngực rắn chắc của anh, tay rơi trên lưng anh, có đôi khi sẽ cố ý dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ vào da thịt anh.
Đồng Phó Ngôn cũng không thích những nơi quá ồn ào, rất nhanh liền dẫn Giản Ninh đến chỗ yên tĩnh hơn nghỉ ngơi.
Đám người ồn ào dần dần cũng dịu xuống, nhưng vẫn còn mấy người hào hứng to nhỏ thảo luận. Trong lòng đa số mọi người ai cũng vui mừng như vậy, lại có một người thì đang ủ rũ, chỉ lẳng lặng nhìn về nơi Đồng Phó Ngôn rời đi.
Đồng Phó Ngôn dẫn Giản Ninh vào một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi, anh đặt Giản Ninh ngồi xuống trước, sau đó Đồng Phó Ngôn tự tay pha cà phê cho Giản Ninh, lúc này mới chậm rãi ngồi bên cạnh Giản Ninh.
"Anh pha cà phê hương vị rất đậm, không tệ." Giản Ninh uống một ngụm, nói cho anh biết.
Đồng Phó Ngôn cười nhạt một tiếng: "Nếu như em thích, về sau mỗi tháng anh đều pha cho em."
Giản Ninh nghi vấn: "Tại sao là mỗi tháng, không phải mỗi ngày?"
"Cà phê uống nhiều tóm lại không tốt cho sức khỏe, mỗi tháng uống một hai lần là được rồi." Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối rơi vào Giản Ninh: "Nếu như tháng này đã uống, vậy chúng ta có thể nếm thử cái khác, ví dụ như trà xanh phổ nhị."
Giản Ninh nhìn ly cà phê nóng hổi khói còn bốc lên trong tay, đột nhiên hỏi: "Đồng Phó Ngôn, anh có biết hay không, có đôi khi chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một câu nói của anh cũng đủ cướp đi trái tim của biết bao phụ nữ."
Giọng nói của cô ung dung: "Nói cho em biết, trước em, có phải anh cũng nói như vậy với những cô gái khác, cũng làm qua những chuyện mà chúng ta đã làm hay không?"
Đồng Phó Ngôn hiểu rõ hàm ý sâu xa đằng sau câu nói này của Giản Ninh, nhưng cũng quan tâm đến tâm trạng của Giản Ninh, rất kiên nhẫn trả lời Giản Ninh: "Năm nay anh 28 tuổi, trước đó từng có mấy bạn học nữ, chiến hữu nữ và dĩ nhiên cũng có mấy đồng nghiệp nữ. Nhưng tất cả đều chỉ là quan hệ bạn bè, mà từ trước đến giờ bạn gái của anh chỉ có một mình em."
Giản Ninh cười cười: "Anh ưu tú như vậy, khẳng định có rất nhiều cô gái theo đuổi, chẳng lẽ anh chưa bao giờ động tâm dù chỉ một chút?"
Đồng Phó Ngôn có thể nói mà không chút do dự lắc đầu: "Anh đã từng nói với em rồi, trước đó anh chưa bao giờ có ý định lấy vợ sinh con, bởi vì cảm thấy đây là một loại liên lụy."
"Vậy....."
Đồng Phó Ngôn đưa tay, ngón tay lạnh như băng áp lên môi Giản Ninh: "Nghe anh nói, anh cảm thấy có vợ con, là một loại liên lụy và tổn thương đối với họ. Nhưng bởi vì em, đã khiến anh cảm thấy tương lai không nhất thiết như thế."
"Em hiểu rõ ý của anh." Giản Ninh nắm chặt cổ tay của Đồng Phó Ngôn, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ lòng bàn tay của anh chậm rãi rót vào da thịt cô, khiến gò má cô ấm đỏ: "Đồng Phó Ngôn, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, mặc kệ trải qua chuyện gì, cũng không thể chia rẽ chúng ta. Em cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho anh, giúp anh không có bất kỳ điều gì cố kỵ."
Đồng Phó Ngôn vươn tay ra, ôm Giản Ninh vào trong ngực, bàn tay khoan hậu đặt lên gáy của cô, mang theo ý vị chiếm hữu ôm thật chặt cô. Giản Ninh lẳng lặng nằm trong ngực của anh, nhắm mắt chậm rãi cảm thụ được hơi ấm của anh, trầm mặc cũng không nói lời nào.
"Cho nên nói cho anh biết, chút cảm xúc ban nãy là do đâu?" Ngữ khí của anh nhàn nhạt.
"Anh nhe, đúng là đàn ông bảo thủ, lần đầu tiên trước mặt tất cả mọi người lại đi xoa đầu của em, có phải có chút kỳ quái không?" Giản Ninh nhắm mắt lại, rất nghiêm túc trả lời anh: "Huống hồ bên cạnh còn có một cô gái đang mơ tưởng anh đứng gần đấy, cái này rõ ràng là coi em như bia đỡ đạn mà. "
Đồng Phó Ngôn thấp giọng cười lên, sau đó nói: "Em luôn rất thông minh."
"Em biết." Cô cũng không chút nào khiêm tốn.
"Nhưng tình cảm khiến người ta trở nên mù quáng." Đồng Phó Ngôn cúi đầu, rơi một nụ hôn trên trán Giản Ninh, sau đó cười nói: "Suy nghĩ của cô gái nhỏ nhà mình quả thực không thể hiểu nổi.”
Giản Ninh nghe lời nói có phần trêu chọc của anh, cố ý nói: "Cho nên đội trưởng Đồng có thích Giản tiểu thư ngốc nghếch lại thích suy nghĩ lung tung không?"
Đồng Phó Ngôn thấp giọng cười, chẳng biết tại sao hôm nay mặc dù anh cười lên còn mang theo một loại khắc chế ổn trọng khác, nhưng so với trước đó lại tươi sáng hơn nhiều lần. Thậm chí còn dùng ngón tay nâng cằm của Giản Ninh lên, để Giản Ninh nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của anh, nghe giọng nói dụ hoặc của anh vang bên tai: "Thích."
"Thật?"
"Đúng thế." Anh lời ít mà ý nhiều.
Sau đó Đồng Phó Ngôn liền cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi Giản Ninh, lúc đầu lưỡi chạm nhẹ, anh còn mang theo vài phần công thành đoạt đất cực kỳ bá đạo, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi non mềm của cô. Nụ hôn sâu này khiến Giản Ninh chậm rãi rơi vào sự cuồng nhiệt của anh, trong đầu chỉ còn lại Đồng Phó Ngôn.
"Anh cự tuyệt một cô gái, xưa nay không cần bất kỳ tấm bia đỡ đạn nào."
Sau khi kết thúc nụ hôn say đắm kia, Đồng Phó Ngôn thủ thỉ bên tai cô: "Anh cũng sẽ không để em trở thành bia đỡ đạn."
Anh im lặng một lúc trước khi nói cho cô biết sự thật: "Hành động vừa rồi của anh là vì nhớ em."