Giản Ninh rất thông cảm cho anh, Đồng Phó Ngôn cũng nhìn thấy trong đáy mắt cô, một sự cảm thông cho hoàn cảnh của mình.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh nhuộm màu hạnh phúc, vươn tay đưa lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng đặt lên ót của Giản Ninh, trong lúc cô vẫn còn đang kinh ngạc vội vàng không kịp chuẩn bị, thì Giản Ninh cảm nhận được trên trán mình bỗng trở nên mát lạnh.
Đó là do nụ hôn của Đồng Phó Ngôn, nhẹ nhàng mà hờ hững, thế nhưng tình yêu trong đó lại không hề vơi đi nửa phần.
"Giản Ninh, anh cảm ơn em."
Giản Ninh cười cười, giương mắt không hiểu nhìn anh: "Hửm?"
Đáy mắt của Đồng Phó Ngôn thâm trầm: "Anh cảm ơn em đã luôn thông cảm cho anh, cũng như cảm ơn vì sự chờ đợi và sự tín nhiệm mà em dành cho anh. Chỉ cần đơn giản như thế thôi, nhưng Đồng Phó Ngôn anh lại cảm thấy bản thân mình viên mãn và may mắn biết bao khi có em bên cạnh."
Anh nói tới nói lui, so với những lời tâm tình càng khiến người nghe động tâm.
Giản Ninh trầm thấp cười, đáy mắt cảm thấy ấm áp đến ướt át, nhẹ giọng nói cho anh biết: "Em cũng dành câu này cho anh, một Giản Ninh tồi tệ như em mà có thể được Đồng Phó Ngôn yêu thương, bản thân em cảm thấy mình cực kỳ may mắn."
.....
—— ——
Mấy ngày kế tiếp, cũng như lời Đồng Phó Ngôn nói, do công tác bận rộn, Đồng Phó Ngôn dường như phải đến đêm hôm khuya khoắt mới về nhà, mà mỗi ngày Giản Ninh đều nằm trên ghế sa lon, mặc kệ có trễ bao nhiêu cô cũng phải chờ đến khi anh trở về.
Đồng Phó Ngôn không đành lòng thấy Giản Ninh thức khuya như vậy, rất nhiều lần đều nói cô không cần đợi mình. Thế nhưng Giản Ninh đã quen khi có Đồng Phó Ngôn ở bên, nên cô vẫn kiên trì mỗi ngày đều ngồi chờ anh về.
Về sau vì sao lại nghỉ ngơi sớm như vậy?
Đại khái là một hôm lúc trời tối, anh nhìn thấy Giản Ninh đã buồn ngủ mà vẫn còn ngồi chờ mình, Đồng Phó Ngôn nhận ra, có đôi khi mình phải nhịn đau để cô bạn gái nhỏ của mình chịu một chút thống khổ, mới có thể khiến cô dễ nghe lời hơn.
Cho nên Đồng Phó Ngôn liền chọn vào một hôm lúc trời đã khuya, trực tiếp đem Giản Ninh đang ngồi trên sofa giam dưới thân thể mình, làm một số việc mà mấy cặp đôi hay làm.
Vào buổi tối hôm đó, giọng van nài cầu xin của cô nhỏ nhẹ thút thít cứ mãi bồi hồi bên tai Đồng Phó Ngôn, lúc đó anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành bên tai của cô, còn động tác thân dưới thì vẫn không hề ngừng.
Cũng trong buổi tối đó Giản Ninh mới hiểu được, Đồng Phó Ngôn đúng là thâm bất khả trắc (1), lúc trước mỗi khi làm tình anh ôn hòa như vậy thật ra là do anh ngại sẽ làm mình đau.
(1) Thâm bất khả trắc - 深不可测: một thành ngữ TQ để chỉ một sự việc/sự vật gì đó quá sâu không thể đo lường được, ẩn dụ cho điều gì đó không thể lường trước được.
Cuộc hoan ái từ đêm đến sáng, khiến Giản Ninh cảm giác thân thể mình đã không còn thuộc về mình nữa, kiệt quệ mỏi mệt đến mức phải hoài nghi nhân sinh. Về sau đại khái là cô sợ thật, Giản Ninh lén lút chờ anh, nhưng đến khi anh sắp trở về, mới từ từ trở về phòng ngủ làm bộ nhắm mắt ngủ, chờ anh trở về.
Triệu Mật mặc dù mang thai, nhưng có đôi khi vẫn sẽ đến nhà Giản Ninh chơi. Mà Giản Ninh bởi vì sống chung với Đồng Phó Ngôn, căn hộ của cô đã sớm bỏ trống một khoảng thời gian không ai vào, khó tránh khỏi sẽ dơ dáy bẩn thỉu bám đầy bụi, cho nên trực tiếp gọi Triệu Mật tới căn hộ của Đồng Phó Ngôn.
Triệu Mật lần này tới là muốn nhờ Giản Ninh đi cùng cô đến cục công an. Nguyên lai là bởi vì Tống Yến bề bộn công việc, đã vài ngày không về nhà, gọi điện thoại cũng chỉ là trả lời mấy câu liền cúp máy.
Triệu Mật lo lắng cho Tống Yến, cũng một phần là do mấy ngày nay thường có thư đe dọa gửi tới tận nhà của họ, quấy nhiễu khiến cô ăn ngủ không yên, cho nên liền rủ Giản Ninh cùng cô vào cục công an xem sao.
Vừa đến cục công an, Triệu Mật liền chạy nhanh như chớp đến phòng làm việc của Tống Yến, chẳng giống như phụ nữ có thai gì cả.
Giản Ninh đứng bên đường trả tiền taxi, đang định bước vào cục công an, liền thấy Đường Hiểu Ninh từ trong cục vội vàng đi ra.
Đường Hiểu Ninh dĩ nhiên cũng nhìn thấy Giản Ninh, đáy mắt vẫn cực kỳ tỉnh táo, đến gần nói chuyện với Giản Ninh: "Cục công an là nơi làm việc nghiêm chỉnh, không phải là nơi mà các cô đến nói chuyện yêu đương cùng đàn ông. Giản tiểu thư chẳng lẽ cũng không hiểu điều này sao?"
Giản Ninh lại theo thói quen khoanh tay trước ngực, ngước nhìn đánh giá Đường Hiểu Ninh một vòng: "Tôi hiểu cái gì?"
"Nếu như cô muốn tìm Đồng Phó Ngôn, không nên đến nơi làm việc nghiêm túc trang trọng như ở đây, chỉ để thỏa mãn thứ dục vọng vớ vẩn của cô, chẳng lẽ chuyện này cũng không hiểu sao?"
Giản Ninh lạnh hừ một tiếng: "Ngược lại Đường tiểu thư mới là người nghĩ nhiều. Tôi đến cục công an là để làm việc công, không ngờ là trong mắt Đường tiểu thư, liền trở nên khó ưa như thế."
"Có phải hay không, trong lòng của cô hiểu rõ nhất."
"Tôi biết lòng mình suy nghĩ cực kỳ thấu đáo, nhưng Đường tiểu thư chắc không đâu." Giản Ninh nói: "Tôi nghe nói tâm sinh tướng, suy nghĩ trong lòng có thể đại diện cho bản tính của một người, xem ra tôi cũng hơi hiểu bản chất của Đường tiểu thư rồi."
Đường Hiểu Ninh bị lời của cô chọc giận, nhìn chằm chằm Giản Ninh: "Tôi nói không lại cô, nhưng tôi phải khuyến cáo cô."
"So với cô, tôi tự mình hiểu rõ, không cần cô khuyến cáo."
Ánh mắt không vui của Đường Hiểu Ninh rơi trên người Giản Ninh: "Cô đến cục công an, để người trong cục đều biết cô là bạn gái của Đồng Phó Ngôn, cô cảm thấy như vậy là tốt hay xấu?"
Giản Ninh cũng không thích cái kiểu phô trương khoe cho mọi người cùng biết, cô từ trước đến nay thích sống kín kẽ hơn. Cô cũng hiểu trên đời này có hàng vạn người, cô không thể làm hài lòng tất cả, như vậy không bằng ngay từ đầu không để bọn họ biết.
Cho nên ban đầu khi Đồng Phó Ngôn công bố quan hệ, cũng chỉ nói với mấy anh em trong tổ đội của anh biết. Đại khái cũng có mấy phần tâm tư như thế thôi.
Giản Ninh hiểu rõ ẩn ý mà Đường Hiểu Ninh muốn nói, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Tôi biết tốt xấu thế nào, thành ý của cô tôi đều hiểu rõ. Cảm ơn."
"Cô không hiểu."
"Hả?"
"Ở trong mắt mọi người, bộ công an có lẽ là nơi quang minh chính đại, bên trong mọi người đều phục vụ vì nhân dân." Đường Hiểu Ninh dừng một chút, ngữ khí càng trở nên nghiêm túc: "Nhưng bọn họ đâu biết rằng không phải tất cả cảnh sát đều tốt. Trong cục mỗi năm sẽ nhận rất nhiều cảnh sát mới, chẳng ai biết được trên đường có ai nhét vào ‘Hàng giả’ hay không chứ."
"Cho nên ý của cô là, đừng cho người khác biết quan hệ giữa tôi và Đồng Phó Ngôn, như vậy thì mới bảo vệ được cả tôi và Đồng Phó Ngôn à?"
"Đúng thế. Đồng Phó Ngôn có rất nhiều kẻ thù, nhưng có rất ít tên dám tới cửa trả thù anh ấy, bởi vì bọn họ biết đánh không lại cũng đấu không lại Đồng Phó Ngôn." Hai mắt nghiêm túc của Đường Hiểu Ninh đều trợn trừng, thẳng tắp nhìn Giản Ninh: "Nhưng đây chẳng qua là đối với một Đồng Phó Ngôn không có nhược điểm."
Giản Ninh đi vào trong cục, bởi vì Tống Yến đang xử lý công sự bên ngoài, Triệu Mật phải đi ghi khẩu cung về mấy lá thư đe dọa. Còn Giản Ninh thì ở cạnh chăm sóc Triệu Mật trong suốt lúc đó, nhưng trong đầu ngăn không được những lời ban nãy mà Đường Hiểu Ninh nói.
Đến khi biên bản được ghi chép xong, Giản Ninh liền vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cô cảm giác trong đầu của mình hỗn tạp cực kì, tất cả những thứ đang xoay vòng trong đầu cô đều là chuyện nội gián liên quan tới Đồng Phó Ngôn.
Chờ đến khi dòng nước mát lạnh chậm rãi khô đi, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Trong hành lang đến chỗ quẹo phía bên trái, cô nhạy bén phát hiện ánh đèn lóe lên trong căn phòng lưu trữ hồ sơ tối mù, hành lang tối đen kéo dài đến phòng lưu trữ dường như càng khiến bầu không khí trở nên im ắng hơn.
Giản Ninh cũng không biết nhiều về cục công an cho lắm, nhưng trong giờ giải lao, Đồng Phó Ngôn đi lấy một tập hồ sơ, đã nói với cô: "Phòng hồ sơ đã được xây rất nhiều năm, nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, rất nhiều tư liệu đều được lưu trữ trong hệ thống dữ liệu, cho nên phòng lưu trữ hồ sơ rất ít người sẽ đến đó, dường như là bỏ trống."
Giản Ninh nhớ kỹ mỗi khi Đồng Phó Ngôn cần tra tư liệu, nhất định sẽ đến phòng hồ sơ.
Nghĩ đến điều này, cô cảm thấy người bên trong là Đồng Phó Ngôn. Thế là bước chân liền bắt đầu chuyển động, rón rén đến phòng hồ sơ.
Cánh cửa của phòng hồ sơ lâu ngày đã gỉ sét mở ra là nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cho nên cô cũng chỉ mở hé cửa. Ánh đèn mờ ảo bên trong lóe lên quỷ dị, mà có một thân ảnh của đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng trước tủ đựng hồ sơ, bởi vì ánh đèn mờ ảo, cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái như thế.
Giản Ninh vốn còn định gõ cửa, nhưng xem xét bóng lưng này một hồi cô liền biết không phải là Đồng Phó Ngôn, cho nên liền thu tay trở về. Nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy người đàn ông đứng trong phòng, trong lúc đang tra tư liệu, quanh thân tỏa ra một áp lực của sự căng thẳng, giống như anh ta đang phòng bị cái gì đó, có chút quỷ dị.
Cô cũng không tưởng tượng gì xa vời, nhìn thấy người kia không phải Đồng Phó Ngôn, thế là quay người liền rời đi.
Người đàn ông đang lén lút đổi tập hồ sơ kia, rất nhạy bén nghe được bên ngoài có tiếng động của giày cao gót, thân thể của anh lập tức căng cứng như thể đang phòng ngự địch.
Anh bước nhanh tới cửa, mở cửa phòng hồ sơ ra, cánh cửa gỉ sét phát ra tiếng cót két ọt ẹt trong một không gian yên ắng, càng khuếch đại cho tiếng vang kia thêm phần đinh tai nhức óc.
Ánh mắt anh ta híp lại, sáng tựa ánh mắt diều hâu, hung hăng nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang dài, có bóng lưng đã quay người đi khuất.
Bàn tay đang nắm chặt nắm cửa đột ngột siết chặt, một luồng hơi thở nguy hiểm phả ra khắp người.
Chu Gia từng gửi phần lớn ảnh chụp đến chỗ của mình, mà có một khoảng thời gian, trong mấy tấm ảnh theo dõi đấy, đều xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ. Hoặc là nghiêng người, hoặc là chính diện, hoặc là sau lưng, tất cả đều khiến anh ta khắc sâu ấn tượng.
Nhưng nếu không nhớ lầm, người phụ nữ vừa mới rời đi hình như chính là Giản Ninh, cô bạn gái mà Đồng Phó Ngôn luôn bảo bọc yêu thương từ tận đáy lòng.
Người đàn ông kia bọc lấy tập hồ sơ đã bị tráo vào trong áo khoác, sau đó đánh giá bốn phía có thứ gì bị xê dịch không, sau khi thấy hết thảy mọi thứ đều giống hệt như lúc anh ta mới vào thì mới yên tâm đóng cửa rời đi.
Giản Ninh từ toilet đi ra, liền thấy trong tay Triệu Mật đang cầm ly nước ấm, ngồi thẫn thờ trên băng ghế trong đại sảnh, hai mắt vô thần nhìn xa xăm, hình như đang suy tư chuyện gì rất quan trọng.
Giản Ninh đi qua, ngồi xuống: "Thế nào? Sau khi ghi xong khẩu cung, cảnh sát có nói cái gì không?"
Đôi mắt Triệu Mật thoáng hiện vẻ chát chúa, chớp liên tục. Giọng nói của cô có chút khàn khàn, giống như đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi, đây cũng là biểu hiện mà Giản Ninh phát hiện lúc vừa gặp cô vào buổi sáng.
"Giản Ninh, mình không biết nên làm gì với đứa bé này đây."
Giản Ninh hốt hoảng với lời nói của cô, quay đầu hỏi: "Ngày đó trong bệnh viện, Tống Yến biết cậu mang thai, thái độ anh ta thế nào?"
Triệu Mật từ trước đến nay chính là cô gái cởi mở thích bay nhảy, có đôi khi nghiêm túc nói chuyện cũng sẽ trông giống như một vị tinh anh giỏi giang, nhưng cô chưa bao giờ thấy Triệu Mật nghiêm túc lại còn tiều tụy bất lực như hiện giờ.
"Anh ấy rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cảm xúc tức thời." Triệu Mật dúi đầu vào trong ngực Giản Ninh, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Về sau chúng mình trở về nhà, một mình anh ấy vào trong thư phòng hút thuốc thật lâu. Mình không biết anh ấy cảm thấy thế nào với đứa nhỏ này, cũng không dám tìm hiểu trong nội tâm của anh ấy đang nghĩ gì, chỉ biết trốn tránh trong phòng. Về sau anh ấy rửa mặt sạch sẽ vào phòng, cũng chỉ ôm mình, không hề trao đổi với mình bất kỳ chuyện gì nữa."
Giản Ninh quen biết Tống Yến cũng coi như đã được một quãng thời gian không ngắn, trực giác nói cho cô biết, Tống Yến không phải một tên đàn ông không chịu trách nhiệm.
Như vậy nói cách khác, là do trong lòng anh ta có lo lắng hoặc tâm sự nào đó phiền nhiễu, mới khiến cho anh ta trở nên khác thường như thế.