Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em

Chương 39:




Giản Ninh nhàn nhạt "À" một tiếng.
Triệu Mật cảm thấy phản ứng của cô quá bình thường, lại lặp lại hỏi thêm lần nữa: "Cậu chỉ phản ứng như vậy?"
"Vậy thì sao?" Giản Ninh hỏi lại.
"Người khác mình không biết, nhưng mình biết Đường Hiểu Ninh đã nhớ thương bạn trai của cậu hơn ba năm trời rồi đấy." Giọng của Triệu Mật ở đầu dây bên kia tăng vọt: "Hơn ba năm trời đấy, cậu cảm thấy cô ấy sẽ đột nhiên từ bỏ, trơ mắt chắp tay dâng cải trắng hảo hạng cho cậu à?"
Giản Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Mật, cậu có ý gì đây hả!"
Triệu Mật theo bản năng nhún vai, muốn biểu thị là Giản Ninh suy nghĩ hơi nhiều, mình cũng đâu có nói cô ấy là heo ủi cải trắng (1).
(1) Ở TQ có một thuật ngữ là “好白菜被猪拱了”có nghĩa là cải trắng tốt bị heo ủi, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã. Triệu Mật nói Đồng Phó Ngôn là cải trắng thì dĩ nhiên là ám chỉ Giản Ninh là heo cặn bã 😂
Đáng tiếc hai người đang gọi điện thoại, căn bản Giản Ninh không nhìn thấy động tác của cô, thế là Triệu Mật nói: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Đường Hiểu Ninh nhờ mình chuyển lời cho cậu."
"Cái gì."
"Cô ta nói, có một số việc không phải cậu cho rằng có thể kiên trì, thì kết cục nhất định sẽ mỹ mãn." Triệu Mật thật lòng cũng không hiểu câu này ám chỉ điều gì, dừng một chút mới hỏi: "Đường Hiểu Ninh ám chỉ gì thế?"
Giản Ninh nghe được câu này, trong đầu đã hiểu rõ. Tay phải cầm điện thoại, mà tay trái có chút khó chịu rót cho mình một ly rượu đỏ, lại không vội uống, cũng không vội mà trả lời Triệu Mật, chỉ chậm rãi ung dung xoay ly rượu đỏ.
Những giọt rượu óng ánh được chiếu rọi dưới ánh đèn càng khiến ly rượu đỏ phản xạ ra những màu sắc rực rỡ, Giản Ninh híp mắt nhìn rượu đỏ, lười biếng mở miệng: "Triệu Mật, cậu thấy mình ngon không."
Triệu Mật nghẹn lời, mở miệng: "Làm nhiều quá rồi bạn ơi."
Giản Ninh cười lắc đầu, không phải cơ thể vắng vẻ, mà là trong lòng trống rỗng. Bây giờ cô cảm thấy cuộc sống của mình yên bình thật sự rất hạnh phúc, thế nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Lúc cô ở cùng với Đồng Phó Ngôn, cô từ từ cảm nhận được những lời thì thầm lãng mạn giữa cô và anh như những cặp tình nhân khác, cùng những giao hợp da thịt nóng bỏng giữa hai cơ thể, thế nhưng trong đầu cô luôn cảm thấy giữa cô và anh có một khoảng cách nào đấy.
Hiện tại cô rốt cuộc mới nhận ra, thì ra đó là thời gian. Là thời gian mà cô ở bên Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh ngửa đầu nhấp một hớp rượu đỏ, mới mở miệng nói: "Mình nhớ được có lần mình xem phim cùng anh ấy, lúc đó đã rất muộn, bên ngoài vẫn còn mưa. Anh ấy ôm mình chìm vào giấc ngủ, rất hạnh phúc không phải sao?"
Miệng của Triệu Mật khẽ mở, lời mắc trong miệng cũng không dám nói ra, chỉ định lẳng lặng nghe Giản Ninh nói xong.
"Lúc chúng mình còn đang tán tỉnh nhau, mình đang nói chuyện vui vẻ với anh ấy, thế nhưng bỗng dưng có người gọi điện thoại đến, Đồng Phó Ngôn liền gấp rút thay quần áo, thậm chí cũng không kịp khoác thêm thứ gì bên ngoài, liền trực tiếp rời đi." Giản Ninh nói tiếp: "Còn mình lúc đó vì phải biên dịch bản thảo suốt đêm mà phát sốt, anh ấy cũng phong trần mệt mỏi chạy tới, chăm sóc mình không bao lâu, cũng lại vội vã rời đi....."
Triệu Mật nghe thấy giọng của Giản Ninh cỏ vẻ trầm buồn, nhanh chóng hiểu ý Giản Ninh. Lần này cô không còn nói đùa cùng Giản Ninh nữa, lập tức đem đề tài này ra, nghiêm túc hỏi: "Cho nên cậu đang hối hận, hối hận ở bên Đồng Phó Ngôn sao?"
Giản Ninh quả quyết lắc đầu: "Không phải hối hận, chẳng qua là mình cảm thấy hơi buồn. Mình muốn Đồng Phó Ngôn luôn ở cạnh mình, anh ấy dính lấy mình, mình sẽ sủng ái anh ấy, cùng cãi vã náo loạn các kiểu như bao cặp đôi bình thường khác. Thế nhưng mình cũng biết, cuộc tình của chúng mình không thể trở nên đơn giản bình thường như người khác, vì còn có rất nhiều người cần anh ấy, mình cũng không thể nhẫn tâm trói buộc anh ấy cho riêng mình."
"Đây chính là cá và tay gấu không thể có cả hai đấy." Giọng điệu của Triệu Mật nghiêm túc, giống như một người chị gái đang chầm chậm giảng giải cho Giản Ninh hiểu: "Cậu là người luôn rất thông minh, làm sao đến lúc đụng phải Đồng Phó Ngôn, cậu liền khác trước như vậy."
Triệu Mật thật ra muốn nói, khả năng phán đoán và tư duy của cậu đã bị ăn mất rồi hay sao, cô gái tiêu sái lạnh lùng lúc trước sao bây giờ lại bị biến chất thành như vầy.
Giản Ninh gối đầu lên cánh tay trái của cô, lắc nhẹ cổ tay phải, rượu trong ly phát ra những tia sáng rạng rỡ. Cô híp mắt nhìn ly thủy tinh, cũng lẳng lặng nghe Triệu Mật đang khuyên mình.
Sau đó Giản Ninh liền thấy, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy cổ tay của mình, làn da của bàn tay kia cũng không gọi là trắng nõn, nhưng những ngón tay kia lại thon dài thanh tú.
Giản Ninh căn bản cũng không cần giương mắt, liền biết người kia là Đồng Phó Ngôn. Lòng bàn tay của anh lạnh lẽo, đang cầm cổ tay của cô, đặc biệt khiến cô sảng khoái.
"Thật ra, mình nói cho cậu biết này Giản Ninh."
Bởi vì vừa rồi kinh ngạc, điện thoại từ trong tay Giản Ninh rơi xuống mặt bàn. Mà căn hộ từ trước đến nay rất yên tĩnh, nên bây giờ họ đều có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, mà đầu bên kia điện thoại Triệu Mật còn đang chậm rãi nói.
"Mình thấy cậu nghĩ nhiều như thế, đại khái là do không có cảm giác an toàn. Nếu không ngày nào cậu cứ chuốc say Đồng Phó Ngôn, hai người cứ thế điên cuồng ba ngày ba đêm, rồi chờ ngày nào đó trong bụng cậu có thêm một đứa bé, đoán chừng cũng có thể trị cái tật suy nghĩ nhiều của cậu...."
Sắc mặt của Giản Ninh tối sầm lại khi nghe thấy Triệu Mật đang luyên thuyên bày kế cho mình ở đầu bên kia điện thoại. Cô hơi run rẩy nhấc mắt lên nhìn người trong cuộc Đồng Phó Ngôn, thấy anh hơi cúi thấp đầu, đáy mắt bình tĩnh không lay động, căn bản nhìn không ra trong tâm tư anh có gì.
Cô thật sợ cái con nhỏ Triệu Mật này không biết giới hạn là thế nào, lại nói mấy lời bậy bạ gì nữa, nên cô liền vội vàng đưa tay cúp điện thoại. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đồng Phó Ngôn: "Bữa tối chuẩn bị xong rồi hả anh?"
"Ừm." Đồng Phó Ngôn trầm mặc một lát, tiếp tục nói với Giản Ninh: "Nửa tiếng sau anh phải đi ra ngoài, em không cần chờ anh trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút."
Giản Ninh há hốc mồm biểu cảm hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng liền khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt gật đầu: "Được. Anh ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Đồng Phó Ngôn lấy ly rượu trong tay cô ra: "Về sau không được uống rượu, không được hút thuốc, càng không được uống thuốc ngủ."
"Đồng Phó Ngôn, anh muốn biến em thành người bất tử sao?" (*)
(*) Khúc này mình không biết dịch thành thế nào nữa, bản gốc là “你这是要让我成仙的节奏吗”, bạn nào biết thì comment nhắc mình nhe.
Đồng Phó Ngôn đã ngồi xuống cạnh Giản Ninh, ánh mắt thâm thúy mang theo sức hấp dẫn bức người, đang nhìn chằm chằm Giản Ninh, thanh âm của anh mang theo từ tính mê hoặc, dừng trong tai Giản Ninh, hoàn toàn có thể khiến cô rụng rời xương cốt.
Anh cắn nhẹ ở cần cổ tinh tế của Giản Ninh, ngữ điệu lười biếng lại hấp dẫn đến mê người: "Đồng phu nhân của anh, em có biết đối với em bé trong bụng, những thứ này đều cực kỳ dễ gây ra những ảnh hưởng không tốt không."
Giản Ninh nghe câu này của anh, cảm thấy trái tim chán nản của mình ngay lập tức nóng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn rất tỉnh táo gật đầu: "Gần đây anh đang cai thuốc, có lẽ qua một thời gian ngắn, chúng ta có thể có em bé."
Giản Ninh bị du dỗ bởi lời nói ôn nhu của Đồng Phó Ngôn, sau đó cô ngửa đầu nhiệt tình hôn lên môi Đồng Phó Ngôn.
Để bày tỏ tình yêu của mình dành cho anh.
—— ——
Do Đồng Phó Ngôn có công tác phải ra ngoài ba ngày, cuốn sách điều tra mà Đường Tề Đông nhờ phiên dịch được chuyển bởi Tống Yến.
Giản Ninh vào trong thư phòng, đại khái đọc lướt qua quyển sách một lần, phải nói là để dịch cuốn sách điều tra này vẫn có chút khó khăn. Chủ yếu là phần lớn các từ ngữ trong sách đều liên quan đến những thuật ngữ chuyên môn hoặc liên quan đến những giải thích thuộc chuyên ngành khác, cô cần tìm đọc rất nhiều sách mới có thể biên dịch hoàn chỉnh những đoạn văn mà Đường Tề Đông đã tận lực dùng bút đỏ đánh dấu.
Đồng Phó Ngôn vẫn đi sớm về khuya như cũ, nhưng mấy ngày qua anh phát hiện Giản Ninh có đôi khi đã qua hai giờ sáng mà vẫn còn làm tổ trong thư phòng. Từ trước đến nay anh không bao giờ vào thư phòng quấy rầy Giản Ninh trong lúc cô đang làm việc.
Mãi cho đến một ngày, anh pha ly sữa bò đem vào thư phòng, nhìn thấy một quyển sách điều tra quen thuộc xuất hiện trên bàn. Anh nhớ lại những chuyện đã phát sinh mấy ngày trước, và sau khi xem xét cẩn thận, anh có thể dễ dàng hiểu được chân tướng vụ việc là thế nào.
Khi đó Giản Ninh đang ngồi chăm chú suy nghĩ không biết phải dịch đoạn văn này thế nào cho phải, thì nhìn thấy Đồng Phó Ngôn xuất hiện bên cạnh mình, cũng đờ đẫn không biết nói gì.
"Không cần dịch cái này." Đồng Phó Ngôn đưa tay khép quyển sách lại, quay đầu nhìn Giản Ninh: "Ngày mai anh sẽ cầm quyển sách này về cục."
Trong đầu Đồng Phó Ngôn thật ra không nghĩ như vậy, anh đang dự định cầm quyển sách nặng trịch này nện vào đầu Đường Tề Đông.
Xem ra là mấy tháng nay trong khóa huấn luyện của bọn họ, anh vẫn chưa đủ hung ác, nên lá gan của bọn họ cũng bắt đầu phìng lên, dám đi sai chị dâu của cậu ta phiên dịch quyển sách này, thế này cũng thật phách lối mà.
"Đừng."
"Quyển sách này Đường Tề Đông đã đọc qua từ lâu rồi." Đồng Phó Ngôn cầm quyển sách nặng nề trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ước lượng: "Bây giờ cậu ta dám nhờ em dịch, rõ ràng là đang khi dễ em."
Giản Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó trong đầu liền hiện ra khung cảnh ngày hôm đó Đường Tề Đông và mình đang ở trong một bãi đậu xe hẻo lánh ít người qua lại, anh ta mời mình vào nhà anh ta lấy quyển sách điều tra.
Bây giờ cô mới suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa, những lời anh ta nói bắt đầu lộ ra sơ hở, cùng một thời điểm, nhưng bây giờ những sơ hở này mới dần lộ ra.
“À mà, em nhớ được trước đây anh có nói là anh hoài nghi Đường Tề Đông, thật sao?" Giản Ninh hỏi anh.
Đồng Phó Ngôn trực tiếp đặt quyển sách ở mép bàn, đại khái là không hi vọng Giản Ninh vì lo dịch quyển sách này mà tổn hại thân thể.
Đồng Phó Ngôn gật đầu, nói đến những chuyện như vậy, vẻ mặt của anh không tránh khỏi nghiêm túc và u ám: "Ừ. Lúc trước tụi anh có hoài nghi cậu ta, nhưng tụi anh vẫn không thể tìm ra chứng cứ nào chứng minh nội gián là cậu ta, ngộ nhỡ vu oan cậu ta, cũng sẽ gây nên những hậu quả không tốt."
"Không có chứng cứ, không có nghĩa là cậu ta không phải."
Giản Ninh ngửa đầu nhìn Đồng Phó Ngôn, anh hơi cúi đầu nghênh hợp với cử chỉ của cô, đôi mắt đen nhánh rõ ràng hiện lên ý cười.
Giản Ninh nói tiếp: "Đồng Phó Ngôn, trực giác của em cùng một xíu chứng cứ đều hướng về Đường Tề Đông. Ngày đó em tình cờ chạm mặt anh ta, thêm việc anh ta lén lút vào phòng hồ sơ, có phải rất khả nghi hay không?"
"Rất khả nghi." Đồng Phó Ngôn hạ kết luận, trầm mặc một lát mới nói cùng Giản Ninh: "Quãng thời gian trước anh cũng vào phòng lưu trữ hồ sơ, để tra tư liệu của tất cả mọi người trong cục hòng xác định những mục tiêu. Về sau để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin gì của cậu ta, anh vốn định lấy những hồ sơ chưa xem xong tìm hiểu rõ ràng."
Và sau đó, Giản Ninh liền nhìn thấy Đường Tề Đông lén lút xuất hiện trong phòng hồ sơ, hành tung khả nghi như thế.
Điều này khiến Đồng Phó Ngôn không thể không sinh lòng hoài nghi.
"Anh ta biết hành tung của anh?"
Đồng Phó Ngôn trầm ngâm không nói, dưới cái nhìn của Giản Ninh, anh mới chậm rãi mở miệng: "Hành tung của anh chỉ có một số người biết, có đôi khi thậm chí không có ai biết."
"Vậy tại sao....."
Ánh mắt Đồng Phó Ngôn trở nên nhạt nhẽo: "Phòng lưu trữ hồ sơ trong cục cảnh sát, khó tránh khỏi sẽ bị người khác quan sát theo dõi, có lẽ Đường Tề Đông nhờ vậy mới biết."
"Vậy anh định làm thế nào?" Giản Ninh hỏi thăm anh.
Đồng Phó Ngôn đã chậm rãi đứng thẳng người, bởi vì có ánh sáng chiếu vào, càng khiến anh trông vô cùng lạnh lùng.
"Về Đường Tề Đông, tạm thời anh có thể phái người theo dõi, thế này cũng khiến cậu ta thu liễm hành tung. Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ, là tìm ra tên hung thủ của vụ án giết người liên hoàn, nếu không sẽ càng có thêm nhiều người bị hại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.