Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em

Chương 9:




Đồng Phó Ngôn trong tay còn đang kẹp điếu thuốc, nhàn nhạt nhìn Giản Ninh. Đầu phía bên kia hành lang có ánh đèn sáng chói, chiếu vào bóng hình lạnh lùng của Đồng Phó Ngôn. Anh chậm rãi đứng thẳng người lên, hướng về phía Giản Ninh đi tới.
Giản Ninh có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng vẫn rất tỉnh táo mà nhìn anh khom người dập tàn thuốc, sau đó quẳng vào trong thùng rác, trực tiếp đi thẳng về phía mình.
Thân hình Đồng Phó Ngôn thẳng tắp, đứng trước mặt Giản Ninh, khiến cô cảm thấy loại cảm giác áp bách kia càng mãnh liệt hơn. Ánh đèn rọi vào lưng anh, làm cho phía sau anh mơ hồ như có thêm một quầng sáng ấm áp, bao phủ quanh thân anh. Còn nhìn từ phía chính diện của anh, nửa bả vai thì ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt theo thói quen híp lại, khiến người ta căn bản nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì.
Giản Ninh không chớp mắt quan sát anh, sau đó nghe anh nói: "Thật xin lỗi."
Cô hiểu ý của Đồng Phó Ngôn, vội vàng nói: "Đây không phải lỗi của anh, em biết hộp quà kia không phải là do anh tặng. Cho nên không cần phải xin lỗi em."
Thần sắc Đồng Phó Ngôn nhạt nhẽo mà nhìn cô: "Bọn chúng là bởi vì tôi, mới đưa cái hộp quà kia cho cô. Cho nên tôi rất xin lỗi, đã khiến cô tổn thương."
Giản Ninh gật đầu, đột nhiên hỏi anh: "Anh có thuốc lá không?"
"Nghiện thuốc rồi sao?"
Giản Ninh đặc biệt rã rời gật đầu, lại vô thức giơ tay lên, vuốt mấy cọng tóc mái lưa thưa ngang trán về phía sau, rồi híp mắt nhìn Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn cũng không nhăn nhó, từ trong túi áo móc ra một gói thuốc lá, trực tiếp đưa cả bao cho Giản Ninh. Giản Ninh liền thuận tay nhận lấy, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc. Rồi lại nhìn về phía Đồng Phó Ngôn mượn cái bật lửa.
Khi một ngọn lửa yếu ớt lóe lên từ tàn thuốc, Giản Ninh đột nhiên nghiêng thân, lười biếng dựa vào mặt tường. Tay trái cầm điếu thuốc, không nhanh không chậm hít một hơi, chậm rãi thở ra làn khói trắng. Còn tay kia đã nâng lên, trả cái bật lửa cho Đồng Phó Ngôn.
"Phụ nữ hút thuốc không tốt." Đồng Phó Ngôn tùy ý tiếp nhận cái bật lửa, thả vào trong túi áo.
Giản Ninh nghe được thiện ý nhắc nhở của anh, lại cười, cánh tay cô lúc này có chút rung rẩy, điếu thuốc kia bị chấn động rớt xuống mấy vụn tro trắng. Giản Ninh liền ngẩng đầu nhìn anh: "Đồng Phó Ngôn anh có biết, anh mâu thuẫn như thế nào không. Một mặt thì nhắc nhở em hút thuốc không tốt, một mặt lại đưa thuốc lá cho em hút, thật nực cười."
Biểu cảm của Đồng Phó Ngôn vẫn cực kỳ bình tĩnh, lãnh đạm quan sát cô.
Giản Ninh cảm giác mình thật sự tang thương, trong lòng đã có định từ bỏ việc theo đuổi Đồng Phó Ngôn.
Cô nhớ trong cục công an, cùng anh đối mặt. Ánh mắt của anh không có chút rung động nào, căn bản không có bất kỳ thứ tình cảm nào lọt vào. Còn cô khi đó cứ một mực nhìn anh, chỉ hi vọng anh có thể ban phát cho mình một ánh nhìn an ủi, dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được, giống như 5 năm trước anh đã từng trao cho cô một nụ cười xán lạn ấm áp.
Chỉ một nụ cười như thế, đối với cô, cũng đủ biến trời đông giá rét trong nháy mắt hóa thành mùa xuân ấm áp. Nhưng anh lại thật keo kiệt, không bao giờ nguyện ý cho cô dù chỉ một chút.
Giản Ninh nói tiếp: "Lúc trước anh đối với em tốt như vậy, thậm chí em còn cảm thấy nếu không có anh, cuộc sống của em sau này căn bản không còn cách nào vượt qua. Nhưng bây giờ anh lại lạnh lùng như thế, không nguyện ý tiếp cận bất kỳ người nào, em thậm chí còn chẳng dám đến gần. Anh như thế, mâu thuẫn đến cực điểm."
Đồng Phó Ngôn trầm mặc như trước không nói lời nào.
Giản Ninh lạnh lùng nhìn làn khói tỏa ra từ trong tàn thuốc, đang rút ngắn dần giữa hai ngón tay mình: "Anh biết không, em yêu anh. Trước đó thật lâu em cũng đã nói, Giản Ninh em đây coi trọng anh, muốn anh trở thành người đàn ông của em, cho nên anh trốn cũng không thoát đâu."
"Tôi sẽ không trốn." Đồng Phó Ngôn cảm thấy lời nói của người phụ nữ này quá vô lý, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời cô: "Nhưng tôi cũng sẽ không ở bên cô."
Giản Ninh ha ha cười lạnh, bỗng nhiên hít một ngụm khói, sau đó lại lười biếng đứng thẳng lên, chậm rãi tới cạnh Đồng Phó Ngôn. Khuôn mặt tinh xảo của cô chậm rãi xích lại gần gương mặt vô cảm của Đồng Phó Ngôn, sau đó mới chậm rãi thở ra một làn khói trắng.
Từng sợi khói trắng, chậm rãi lan ra giữa hai gương mặt đang sáp gần nhau, tựa như mây mù che phủ khiến cho người ta cảm thấy một cỗ thần bí cùng dụ hoặc.
“Trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối.” Giản Ninh cười nói, "Chẳng ai biết về sau sẽ có chuyện gì xảy ra."
"Hai người muốn làm gì!"
Cuối hành lang có một người phụ nữ đứng đấy, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp lại hấp dẫn uyển chuyển, trên đầu chỉ cột theo kiểu đuôi ngựa quy củ, Giản Ninh quay đầu tùy ý đánh giá cô gái kia, phát hiện nhan sắc cô ấy cũng không tệ, thanh tú và sạch sẽ.
Trong hành lang bị người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngược lại sẽ rất lúng túng. Giản Ninh bị mùi thuốc lá nồng đậm chậm chạp lôi lại lý trí, nghĩ đến cảnh vừa rồi mình đã làm chuyện gì với Đồng Phó Ngôn, thật sự quá vô liêm sỉ.
Vừa rồi mình hoàn toàn mặc lên bộ dáng cà lơ phất phơ, còn Đồng Phó Ngôn thì chỉ ngoan cố giữ nguyên tư thế đẹp mắt thuần túy kia, giống như anh ta không muốn "đùa giỡn" với người lạ.
Giản Ninh trước đó vẫn luôn muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Đồng Phó Ngôn, như thể cô là một người phụ nữ vừa tài trí, vừa dịu dàng, lại còn nhu thuận, kết quả chỉ vì một điếu thuốc mà bán đứng chính mình, còn tự nắm chặt đuôi cáo, lộ ra nguyên hình cho người ta xem.
Người phụ nữ mặc cảnh phục kia đi tới rất nhanh, mang theo vẻ khinh khỉnh trực tiếp liếc nhìn Giản Ninh, sau đó cô ta ra vẻ trấn định mà nhìn Đồng Phó Ngôn.
"Đội trưởng Đồng, đây là bạn gái anh à?" Đường Hiểu Ninh cười tươi rạng rỡ, thân thiện nhìn Đồng Phó Ngôn: "Từ trước đến giờ em chưa thấy qua bao giờ."
Giản Ninh lúc đầu tưởng người phụ nữ này muốn đi vệ sinh, ngẫu nhiên thấy được một màn này, đơn giản chỉ là người qua đường. Nhưng bây giờ nghe người phụ nữ này từng lời đều ẩn dấu ý tứ thăm dò, cô liền biết, người phụ nữ này cũng có tâm tư với Đồng Phó Ngôn.
Nhưng Giản Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại ánh mắt của cô chỉ cấp bách nhìn Đồng Phó Ngôn, đối với câu hỏi của Đường Hiểu Ninh, Giản Ninh hi vọng anh đừng phá hủy hình ảnh của mình.
"Không phải." Đôi mắt nâu xám của Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt nhìn Giản Ninh: "Chỉ là một người bạn, không phải bạn gái."
"Thì ra là vậy, có thể là em hiểu lầm." Giọng nói của Đường Hiểu Ninh trong tích tắc trở nên nhẹ nhõm và chân thực hơn nhiều, thậm chí còn mang theo một ý vị hả hê trên nỗi đau của người khác: "Vị tiểu thư này cho tôi xin lỗi nhé."
Giản Ninh cảm thấy bởi lời nói này của Đồng Phó Ngôn, trái tim trong nháy mắt như từ trên cao rơi xuống vực thẳm, một sự khó chịu rất khó tả, vừa khó chịu vừa căng đau lại cảm thấy thật bối rối.
Cô đã biết Đồng Phó Ngôn sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn thất vọng vô cùng. Chỉ có điều lòng tự trọng của cô, tuyệt đối không cho phép mình tại lòi ra bộ mặt nhục nhã trước những người phụ nữ khác, Giản Ninh vẫn tươi tỉnh vô tư mỉm cười: "Không cần cảm thấy có lỗi. Chỉ muốn nhắc nhở tiểu thư một câu, đừng có lúc nào cũng nhầm lẫn rồi nhận định lung tung trong bản án hình sự, nếu không thì một câu xin lỗi cũng chẳng giải quyết được gì đâu."
Giản Ninh nói trong sự bình tĩnh, nhưng thật ra là đang ngầm giễu cợt Đường Hiểu Ninh một phen.
Đường Hiểu Ninh căn bản không muốn tốn thời gian cùng cô gái này, cô ta vừa rồi đến là để tìm Đồng Phó Ngôn xử lý công sự, không nghĩ tới sẽ bắt gặp một màn ban nãy. Trực giác của phụ nữ những lúc này thế này rất có tác dụng, cô cảm thấy vừa dè chừng vừa cảnh giác đối với người phụ nữ này.
Mặc dù cô biết Đồng Phó Ngôn sẽ không tìm bạn gái, nhưng chỉ sợ vạn nhất, Đồng Phó Ngôn sẽ vì người phụ nữ này, mà phá quy củ của mình.
"Đội trưởng Đông, phó cục mời anh tới phòng làm việc một chuyến, nhắn là có tin tức rất quan trọng, cần phải họp bàn một chút." Đường Hiểu Ninh xem thường sự trào phúng của Giản Ninh, chỉ quay đầu nói chuyện với Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn đút hai tay trong túi quần, đứng thẳng trông rất kiệt xuất, khiến cho người ta cảm thấy một sự hướng nội khắc chế. Anh nghe tin tức từ Đường Hiểu Ninh, gật đầu tỏ ra hiểu rõ. Sau đó liền nhìn Giản Ninh: "Tôi cần phải đi họp, cô trở về cẩn thận."
Giản Ninh gật đầu: "Em biết rồi, anh về sớm một chút."
Đồng Phó Ngôn đã nghiêng người bước qua vai cô, sau đó đi thẳng một mạch thật xa. Giản Ninh cố ý nói mập mờ như vậy, là muốn Đường Hiểu Ninh nghe được.
Khi Đồng Phó Ngôn đã rời đi, theo thói quen nhẹ nhàng đóng cửa. Cứ như thế trong vòng mấy giây sau, phía hành lang bên này chỉ còn Giản Ninh cùng Đường Hiểu Ninh, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Trong nhà vệ sinh thỉnh thoảng sẽ truyền tiếng nước nhỏ từng giọt tí tách, càng làm cho không gian lúc này thêm mấy phần yên tĩnh.
"Đường tiểu thư đúng không." Giản Ninh híp mắt, tùy ý phủi mắt quét cô ta một vòng: "Cô cố ý để Đồng Phó Ngôn rời đi, tôi biết cô muốn nói gì với tôi. Nhưng trước khi cô nói, hãy để tôi trả lời câu hỏi thứ nhất của cô."
Đường Hiểu Ninh nghi hoặc không hiểu: "Câu hỏi gì."
Giản Ninh miễn cưỡng nhíu mày: "Tôi muốn ‘làm’ với anh ấy, cô hiểu không."
Dù sao Đồng Phó Ngôn đã rời đi, Giản Ninh cũng không cần thu liễm tâm tình của mình. Trực tiếp quả quyết giáng cho tình địch một cái tỉnh táo.
"Đồng Phó Ngôn là người đàn ông nghiêm chỉnh, anh ấy sẽ không thích cô." Đường Hiểu Ninh quan sát cái cô Giản Ninh trước mắt này, cô đang mặc một chiếc váy đen sẫm, với mái tóc đen hơi uốn nhẹ rũ ngang bờ vai, vốn phải trông rất thuần túy. Nhưng Giản Ninh lại đem đến cho người khác một cảm giác lãnh đạm, không giống một người phụ nữ đứng đắn.
Giản Ninh bị lời nói kia làm cho buồn cười: "Tôi không biết Đồng Phó Ngôn có phải đàn ông đứng đắn hay không, nhưng tôi biết cách làm sao tấn công vào trái tim của một người đàn ông, mà cô ắt hẳn sẽ không hiểu."
Đường Hiểu Ninh nói: "Đồng Phó Ngôn mới không phải loại người có thể bị cô tùy ý nắm bắt trong lòng bàn tay."
Giản Ninh trực tiếp cười lành lạnh nói: "Vậy thì cứ thử rồi sẽ rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.