Tầm nhìn dưới nước kém, cũng may đang là ban ngày, Tuyết Tiêu lại còn dùng đạo cụ thị lực zombie, cho nên lúc này cô tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.
Chủ nhân của cánh tay trước mắt là Mai Nhất Xuyên.
Sau khi hai người khiếp sợ trong ngắn ngủi, lại cùng ăn ý đặt trọng điểm về lại rương bảo vật quý hiếm.
Ai rảnh quản cậu ta có thể thấy hay không thấy, trước tiên cứ thu được rương bảo vật quý hiếm rồi nói tiếp!
Hai bên tranh chấp phân cao thấp, cùng là dị năng hệ thủy, sóng nước từ giữa hai người dao động tỏa ra xa, Tuyết Tiêu bỗng nhiên giơ tay chỉ phía sau Mai Nhất Xuyên.
Hành động này khiến Mai Nhất Xuyên cảnh giác, tưởng là zombie, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn, Tuyết Tiêu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay chạm vào rương quý hiếm thu thập thành công.
Đại công cáo thành xong chuồn mất!
Tuyết Tiêu buông Mai Nhất Xuyên ra rồi xoay người muốn chạy, lại thình lình nhìn thấy một bóng người đứng bên chuồng chó trong viện nhìn về phía cửa sổ bên này.
Bóng dáng và bộ đồ lặn quen mắt, vì sao cố tình cứ phải bị Lạc Thanh Phong nhìn thấy chứ!
Nhưng Mai Nhất Xuyên ở bên trong vẫn chưa phát hiện sự hiện diện của Lạc Thanh Phong, lúc biết rõ mình bị lừa thì tức giận đến mức duỗi tay túm cổ áo của Tuyết Tiêu giật ngược về.
Tuyết Tiêu liều mạng giải thích cho Mai Nhất Xuyên rằng trong viện có người, là Lạc Thanh Phong.
Mai Nhất Xuyên cười lạnh, còn cả chiêu này nữa à! Cô đoán xem tôi tin không! Cướp rương bảo vật quý hiếm của ông đây còn muốn trở về!
Hai người thật đúng là không có cách nào nói chuyện lỗ lãi dưới nước.
Mai Nhất Xuyên mới vừa lôi được Tuyết Tiêu qua, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen vọt tới, bắt Tuyết Tiêu trở về.
Lúc cậu đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Lạc Thanh Phong, trong lòng chỉ còn hai từ: Toi rồi.
Cũng may trời không muốn diệt cậu, ngay khi không khí quỷ dị tới cực điểm, con zombie đang ngủ ngay cửa không biết vì sao bỗng nhiên tỉnh dậy, đôi mắt xanh mướt nhìn qua bên cửa sổ.
Tuyết Tiêu lại lần nữa ra hiệu với hai người, ý chỉ con zombie ở cửa.
Lạc Thanh Phong buông cô ra, trước khi zombie bơi tới thì kịp lôi anh em tốt Mai Nhất Xuyên ra ngoài cửa sổ, ba người cùng bơi đi.
Cách thời gian ước định bơi lên cũng đã tới.
-
Lúc Tuyết Tiêu trồi lên mặt nước thì thở phào một hơi, cảm nhận được gió lạnh ập vào trước mặt liền rùng mình một cái, những người trụ lại trên du thuyền đi tới kéo cô lên.
Mấy người Lạc Thanh Phong cũng lục đục đi lên.
Tiêu Ngũ trước hết tích cực báo cáo: "Không tìm thấy, nhưng em thấy rất nhiều zombie đang ngủ say, dọa chết người ta mà."
Nói xong quay đầu lại nhìn những người khác, chờ trao đổi tình báo, lại phát hiện không khí có chút quỷ dị.
Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên vẫn còn mặc áo dù, hai người đang đứng sau đuôi đám người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lạc Thanh Phong dỡ kính lặn xuống, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi sao lại thế?"
Tuy giọng điệu lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên đồng thời quay đầu, trăm miệng một lời nói: "Hiểu lầm!"
Tiêu Ngũ đứng cạnh Lạc Thanh Phong cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ hạ thấp, cậu cảm thấy không ổn, lại bắt đầu trộm lui xuống.
Mai Nhất Xuyên phản ứng rất mau, lập tức cho lời giải thích: "Cô ta gạt mình là có zombie phía sau, mình nhất thời tức giận mới động tay."
Khi Lạc Thanh Phong liếc mắt lạnh nhìn qua, Tuyết Tiêu ngoan ngoãn trả lời: "Em chỉ là chọc cậu ta một chút, nào biết được cậu ta tích cực như vậy."
Hai người phối hợp ăn ý, coi như trong lòng Lạc Thanh Phong còn có chút hoài nghi, cũng bị kỹ thuật diễn hoàn mỹ vô khuyết của hai người tạm thời thuyết phục.
Huống chi hắn biết người anh em Mai Nhất Xuyên vốn chán ghét Tuyết Tiêu, vì chuyện như thế mà động tay cũng không kỳ quái.
Thấy Lạc Thanh Phong bị thuyết phục rồi, Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên kế tiếp từng người an tĩnh lại, thậm chí chạm mắt cũng không, nhưng trong lòng lẫn nhau đã la làng oang oang.
Khó trách nhãi ranh này trước đó chắc chắn cô không dị năng! Thì ra là có chuyện như vậy.
-
Du thuyền đi về hướng một khu vực khác, đám người Tuyết Tiêu lại lần nữa lặn xuống.
Cứ tìm kiếm xong mỗi một khu vực, bọn họ lại tiếp tục đổi.
Thời gian nguyên ngày hôm nay toàn phải vượt qua trong nước.
Người có dị năng hệ thủy còn đỡ, nhưng không phải hệ thủy thì có chút gian nan, cho nên đến buổi chiều, đại đa số thời gian cũng chỉ có Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên xuống nước, để Lạc Thanh Phong và Tiêu Ngũ nghỉ ngơi.
Mùa đông đã đi xa, thời tiết dần dần ấm áp, hơn ba giờ chiều vẫn còn đầy nắng lướt qua tầng mây dày nặng nhìn ngắm nhân gian này.
Khi Tuyết Tiêu lặn xuống, có nói với Lạc Thanh Phong: "Anh để em đi với cậu ta, đến lúc đó cậu ta lại đánh em dưới nước thì làm sao bây giờ?"
Mai Nhất Xuyên thiếu chút nữa nghe mà hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Tiêu.
Lạc Thanh Phong ngồi trên băng ghế nhỏ, nghe vậy chỉ nhìn cô một cái, nói: "Vậy cô đừng có chọc cậu ấy."
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn hắn, thở dài lủi vào trong nước.
Sau khi xuống nước rồi, Mai Nhất Xuyên tức giận quăng cho cô dấu tay cút đi, ý bảo hai người mỗi người tách ra đi.
Tuyết Tiêu lại lôi kéo cậu lắc lắc đầu, giơ tay chỉ về một hướng, tỏ vẻ cùng nhau đi qua bên kia.
Mai Nhất Xuyên ra dấu chấm hỏi, Tuyết Tiêu lần nữa xoè tay bày con số, sáu.
Sáu cái gì mà sáu?
Mai Nhất Xuyên đi theo.
Đường phố trong thành phố đã bị nước biển bao phủ, lúc trước nước biển đổ mạnh tới khiến cho rất nhiều thứ đổ nát, kiến trúc sập sệ, cây cối gãy gục từ từ.
Tuân Nam lúc trước gặp phải đại dịch zombie, theo sau mới là thiên tai buông xuống.
Trên con đường nội thành, từng hàng xe ngã rạp, trong trung tâm ở thành phố có một dãy chung cư cũ đổ nát, từng cái một la liệt trên đường phố.
Mai Nhất Xuyên đi theo Tuyết Tiêu lượn lờ trong trung tâm, hai người lướt qua bên trên toà nhà lớn đổ sập, có thể thấy có không ít zombie đang ngủ say trong chung cư.
Lướt qua toà nhà lớn đi vào con đường phía sau, cửa hàng hai bên đường vẫn còn duy trì trạng thái mở cửa hoạt động, chỉ là cảnh tượng trong tiệm thì lại hỗn loạn.
Siêu thị, quán cơm, tiệm tạp hóa, cửa hàng trang phục đều là một đống hỗn độn.
Nhưng thứ hấp dẫn Mai Nhất Xuyên lại không phải cảnh tượng hoang đường trong thành phố, mà là toàn bộ con đường phủ kín zombie.
Đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn về phía sau phố, trên đường phố rộng lớn đầy kín zombie, cho dù bên ven đường có ba chiếc xe hơi đậu, cũng không còn vẹn nguyên hình dáng và kích cỡ, bởi vì trên xe toàn là zombie, thậm chí có con chui qua cửa sổ bể nát bò vào trong xe ngủ đông.
Ven đường có một cái biển tên còn thẳng thóm, mặt trên viết ba từ "Quận Tân Bắc".
Tuyết Tiêu giơ tay chỉ về một hướng, Mai Nhất Xuyên nhìn theo, phía sau biển tên nghiêng ngả, có một hiệu sách nhỏ rách tan tác, tên là "Lục Đạo".
-
Hơn bốn giờ chiều, Mai Nhất Xuyên bơi lên đưa tin, nói cho bọn Lạc Thanh Phong đã tìm được địa chỉ ông bác sĩ nói.
Tin này cũng truyền cho nhóm người Địch lão đại.
Địch lão đại tự mình lại đây, hai đội người của Tôn Lão Lục và Trần nhị ca cũng qua theo, cùng nhau lặn xuống đến quận Tân Bắc nhìn thử.
Cảnh tượng quỷ dị với đầy zombie, khiến cho bọn họ nhận định nơi này đúng là có khả năng có Dị Khôi.
Nhưng zombie ở xung quanh thật sự là quá nhiều, còn chồng chất trước cửa hiệu sách, các cửa sổ có thể đi vào đều đã sập.
Địa chỉ thì tìm được rồi, nhưng Dị Khôi ở đâu? Muốn bắt thế nào lại thành vấn đề.
Trần nhị ca đề nghị nói: "Zombie chìm vào ngủ say ban ngày, nhưng nếu bị quấy nhiễu vẫn sẽ tỉnh lại, không bằng chờ buổi tối sau khi chúng nó tỉnh lại đi ra ngoài hoạt động, chúng ta lại nhân cơ hội đi vào bên trong nhìn xem."
Lời đề nghị này được đại đa số mọi người tán đồng.
Tôn Lão Lục lại nói: "Buổi tối không phải so với ban ngày càng nguy hiểm? Ban ngày zombie ngủ hết, mới dám không kiêng nể gì xuống nước, đêm nay nếu tỉnh lại, không chừng mới vừa đi xuống đã đụng phải chúng nó."
Nói xong lại chuyển tròng mắt nhìn về phía Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên: "Tôi nghĩ xét cho cùng thì vẫn để người có dị năng hệ thủy đi thì ổn hơn."
Tuyết Tiêu bọc áo khoác không nói chuyện, Mai Nhất Xuyên cười lạnh nói; "Đừng nói như kiểu những người khác đều giống như phế vật vậy, chuyện gì cũng không làm được."
Tôn Lão Lục tức giận đến run cả thái dương: "Con mẹ nó mày mắng ai đó?!"
"Được rồi, ồn cái gì mà ồn." Địch lão đại trầm giọng hỏi, "Tiểu Phong, cậu thấy thế nào?"
Lạc Thanh Phong nhìn mặt nước, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi tán đồng lời nhị ca nói."
Tuyết Tiêu có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
Địch lão đại gật gật đầu, "Được, vậy chờ buổi tối lại đến xem lần nữa, mọi người đã vất vả cả rồi, đi về nghỉ ngơi trước đã."
Đám người Lạc Thanh Phong thu đội hồi thuyền, lưu lại một ít người canh giữ phía trên quận Tân Bắc.
-
Lúc trở lại thuyền lớn, trời đã tối rồi.
Tuyết Tiêu tắm rửa xong thì đi qua chỗ Thịnh Viện nhìn thử.
Hồng Phát và Lục Mao thấy cô an toàn trở về đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Tiêu kể đơn giản hoá chuyện hôm nay, hai người đều có chút kích động: "Má ơi, Dị Khôi á, thật vậy chăng? Chúng ta còn chưa từng gặp thứ đó bao giờ!"
"Cậu sẽ không muốn gặp đâu."
Tuyết Tiêu nói, một bên nhìn Thịnh Viện bọc chăn ngủ, "Chị ấy không sao chứ?"
"Thật vất vả mới dỗ ngủ được." Hồng Phát lau mồ hôi, thổn thức nói, "Ngay cả trong mơ, chị ấy cũng gọi tên người đàn ông đó."
Không bao lâu, Tuyết Tiêu bị gọi đi ăn cơm chung với đám người Địch lão đại.
Bữa tối ở nhà ăn, một bàn lớn thật nhiều người, tâm tình Địch lão đại thoáng nhìn không tồi, bởi vì Tuyết Tiêu phát hiện địa điểm, liền khen rất nhiều lần cô và Lạc Thanh Phong đúng là trai tài gái sắc là trời sinh một đôi.
Những người khác hùa theo phụ họa ca ngợi, Hồng Phát và Lục Mao nghe thấy mà phát run trong lòng. Mai Nhất Xuyên châu đầu với bạn gái cười vui sướng khi có người gặp họa.
Tuy rằng trước mắt thì làm bộ khó chịu lẫn nhau như cũ, nhưng hai người đều tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng.
Cơ hội xuất hiện sau khi ăn xong, Lạc Thanh Phong bị Địch lão đại gọi đi, Tuyết Tiêu cũng tống cổ hai thằng em đi trông Thịnh Viện, bản thân giả vờ phụ giúp thu dọn bếp núc, ngồi lại phía sau kệ bếp.
Phía sau kệ bếp chất đống rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và gạo, vừa đủ phần ăn cho số người trên thuyền.
Hai người ngồi xổm trước chỗ rửa bát, Tuyết Tiêu múc nước dội qua cái mâm đã được Mai Nhất Xuyên chùi đầy bọt xà bông.
Trầm mặc ngắn ngủi, Mai Nhất Xuyên hỏi: "Rương bảo vật có gì?"
Tuyết Tiêu đáp: "Hai mươi phiếu dị năng."
Xem như râu ria.
Tính ra cô có thể thu được y vậy trong rương bảo vật cao cấp.
Mai Nhất Xuyên căm giận nói: "Vậy mà cô còn tranh vài phiếu dị năng ít ỏi với tôi!"
"Tôi nào biết chỉ được ít phiếu dị năng như thế, nếu sớm biết thì tôi đã nhường cho cậu." Tuyết Tiêu vô tội đáp.
Mai Nhất Xuyên đau lòng nói: "Tôi mỗi tháng mới có được một cơ hội sưu tầm rương!"
Tuyết Tiêu im lặng.
Mai Nhất Xuyên lại hỏi: "Cô bao lâu một lần?"
Tuyết Tiêu cười đến càng thêm vô tội: "Mỗi ngày."
Mai Nhất Xuyên tức giận đến thiếu chút nữa ném vỡ cái chén sứ trong tay ngay tại chỗ.
Hai người đều là thành viên liên minh xuyên nhanh, đều biết trước được tiết tấu.
Ở nơi này thấy người một nhà, ít nhiều cũng có vài phần thân thiết.
"Khó trách cậu hỏi tôi có dị năng thật không, trong kịch bản của cậu, nữ phụ Thịnh Tuyết Tiêu khẳng định không có dị năng." Tuyết Tiêu nói: "Tôi cũng không sao đoán được chỗ bug này, với cả tuyến thời gian cũng không cho biết."
"Cô sắm vai nữ phụ ác độc, tôi tuy rằng là nam phụ nhưng lại là bạn tốt chính nghĩa, vì sao cô có thể thu rương mỗi ngày mà tôi lại phải một tháng?" Mai Nhất Xuyên vẫn còn vì vấn đề đó tức giận bất bình.
Tuyết Tiêu hỏi: "Cậu tới đây chừng nào?"
"Sau mạt thế một tháng, tên nhãi này tách khỏi nam chính tìm đường chết, bản thân rơi vào bầy zombie chết ngắc." Mai Nhất Xuyên thở dài, "Anh em tốt của nam chính toi trước, về sau cần cậu ta hỗ trợ cốt truyện thế nào được? Đương nhiên phải để cho dân chuyên nghiệp như chúng ta lên sân khấu thế vai nam phụ."
Tính ra, cậu đã đi theo Lạc Thanh Phong được bốn năm rồi.
"Ngay từ đầu tôi thấy cậu ta thì rất khó chịu." Mai Nhất Xuyên nói, "Cậu ta được giả thiết cái quỷ gì mà, mạnh nhất xã hội người, bày mưu lập kế, phong thái vương giả đúng không? Là tên ma quỷ giết vua zombie Dị Khôi không chớp mắt, cố tình vì một nữ chính Mary Sue muốn chết muốn sống, rối rắm chết đi sống lại, không nói hai lời dâng cho nữ chính giang sơn mà bản thân đánh đổi không tính, sự thâm tình tôi cũng có thể lý giải."
"Vì nữ chủ bị ngược thân ngược tâm, ném hắn cho nữ chính tra tấn báo thù tôi cũng OK, dù sao người bị ngược không phải tôi đúng không, nhưng! Chuyện là! Thằng ngốc này vì sao có thể đáp ứng lời đề nghị của nữ chính sinh hoạt chung với mấy lốp xe dự phòng của cô ta?"
Mai Nhất Xuyên nghẹn thật lâu, gặp được đồng minh, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu mở hội ca thán: "Anh trai thanh mai trúc mã yêu dấu, ông lớn cao lãnh yêu em, thầy thuốc dịu dàng thâm tình, anh trai mưa nào nữ chính cũng dính hết, ai cũng không buông tay, còn nữa, mỗi một người cô đã ngủ hết! Ngủ luôn đấy! Tôi không phải kỳ thị, ngủ thì ngủ thôi, mọi người đều là người trưởng thành, hơn nữa bấy giờ đang là mạt thế, còn cái gì kỳ thị hay không kỳ thị."
"Tôi chỉ cảm thấy, anh em của ông đây quá thảm rồi."
Bất đồng với gương mặt đầy dữ tợn kích động của Mai Nhất Xuyên, Tuyết Tiêu chớp mắt nói: "Dù sao cũng là phong cách ngược luyến ở mạt thế mà."
Mai Nhất Xuyên trừng mắt nhìn qua: "Nhưng cũng không thể chỉ ngược mỗi mình cậu ấy chứ, vì sao không ngược nữ chính?!"
Tuyết Tiêu lại nói: "Dù sao cũng là tiểu thuyết lấy nữ chính làm chủ, ngược nữ chính nào chịu được."
Mai Nhất Xuyên nhìn chằm chằm cô hai giây, theo đó thở dài nói: "Không hổ là dân chuyên thế vai nữ phụ ác độc, cô hình như không có chút nào đồng tình với bạn trai cũ của cô cả."
Tuyết Tiêu lại nói: "Tụi tôi còn chưa chia tay đâu nha."
"Hiện tại không chia thì có ích lợi gì? Chuyện sớm hay muộn, tôi mới vừa kể với cô rằng về sau cậu ấy rồi sẽ triền triền miên miên với nữ chính dây dưa rễ má." Mai Nhất Xuyên hừ nói, "Lúc trước tôi đọc xong kịch bản đúng thực khó chịu."
Tuyết Tiêu hoài nghi nhìn hắn: "Cậu chắc là muốn bỏ lại nam chính rồi tự mình thoát trước?"
"Tôi thật đúng là đã làm vậy." Mai Nhất Xuyên thâm trầm nói. "Đáng tiếc vài lần lật xe, đều được nam chính cứu ngược lại."
Tuyết Tiêu cầm vòi nước chọc chọc mâm, hỏi: "Vậy bây giờ?"
"Bây giờ khẳng định không có loại ý tưởng đó nữa, rốt cuộc ở chung một thời gian thì phát hiện người này thật sự tốt lắm, không ngại làm anh em, nhiệm vụ chính của tôi là phụ tá cậu ấy đạt đỉnh rồi đi cho xong cốt truyện ở thế giới này. Hơn nữa, với tính cách tác phong của cậu ấy, tôi thật sự khó có thể tưởng tượng cậu ấy làm cách nào để yêu nữ chính theo đúng cốt truyện." Mai Nhất Xuyên nói, "Đến lúc đó có thể hủy thì hủy đi, tôi không thể nhìn anh em tôi thảm như vậy!"
Nghe cậu vừa nói như vậy, Tuyết Tiêu không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước.
Nếu Thịnh Tuyết Tiêu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc trước, Lạc Thanh Phong sẽ không bao giờ liên quan đến cô ấy, nếu không phải cô chủ động xông lên, sợ là đến tận mạt thế, Lạc Thanh Phong cũng chưa từng nói được một câu với cô.
Người này ngay từ đầu đã không bám theo cốt truyện rồi.
Tuyết Tiêu vừa nghĩ vậy, bỗng nhiên nghe thấy phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân, một người mở miệng nói trước: "Tôi đã thu phục Lạc Thanh Phong ở bên kia rồi, cô suy xét kĩ đi."
Giọng của Tôn Lão Lục?
Tuyết Tiêu vừa muốn giương mắt nhìn thử, thì bị Mai Nhất Xuyên kéo xuống ngồi xổm bên bệ nước, ra hiệu im lặng với cô.
"Tiêu Văn, tự cô ngẫm kĩ lại đi. Trong lòng Địch lão đại có con trai bảo bối của ông ta, cô chỉ có thể xếp thứ hai, nếu như con của ông ta không tiếp nhận cô, nói không chừng ngày nào đó ông ta sẽ vứt bỏ cô, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ?"
"Cô lại không có dị năng, nếu bị Đằng Long vứt bỏ, thì còn có thể sống sót ở thế giới này nữa không?"
Tiêu Văn mím môi không nói chuyện, nhưng ánh mắt rõ ràng dao động.
"Cô cũng thấy đó, Địch lão đại càng ngày càng tín nhiệm Lạc Thanh Phong, làm gì cũng phải hỏi cậu ta một tiếng, giữa hai người bọn họ nếu có rạn nứt, đến lúc đó bên cạnh Địch lão đại cũng chỉ còn tôi, tôi khẳng định đứng về phe cô." Tôn Lão Lục dụ dỗ, "Hơn nữa, người đàn ông đối với người phụ nữ luôn có dục vọng chiếm hữu, cô không để Địch lão đại có cảm giác nguy cơ một chút, ông ta liền cảm thấy không có cô cũng không sao, lúc này người đàn ông dễ dàng chán ngấy nhất."
"Lạc Thanh Phong đã ngất trong phòng họp rồi, thuốc là Trần Nhị lấy, chỉ cần là đàn ông đều không giữ nổi mình, cô đi qua đó đóng kịch, tôi đưa Địch lão đại đi ngang qua bắt gặp, cho dù quan hệ giữa hai người tốt thế nào, cũng không thể chia sẻ đàn bà cùng được, vấn đề này liên quan đến mặt mũi."
Những câu Tôn Lão Lục nói đúng thật chọc thẳng vào thần kinh của Tiêu Văn, cô ta thở sâu, ánh mắt hơi lóe nói: "Tôi đi. Nhưng ông phải bảo đảm, tinh hạch Dị Khôi lần này, ông nhất định phải cho tôi."
Tôn Lão Lục nhếch miệng cười nói: "Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ cho cô."
-
Chờ hai người ngoài cửa đi rồi, Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên mới từ bệ nước đứng dậy.
Mai Nhất Xuyên cắn răng mắng: "Thằng già gian xảo, đừng hòng!"
Cậu một bên cởi bao tay rửa chén một bên nói: "Tôi đi đón đầu Địch lão đại, cô đi tìm Phong ca, đi đi!"
Vừa nói xong đã mở cửa chạy như bay trước.
Tuyết Tiêu híp mắt nhìn bóng dáng cậu ta, thằng nhãi này có phải quên mất phải không, cô là vai ác, không phải bạn tốt chính nghĩa.
Có thể tưởng tượng ra kế hoạch của Tôn Lão Lục và Tiêu Văn, Tuyết Tiêu yên lặng đóng vòi nước, cởi bao tay rời khỏi cửa bếp.
Trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, một người cũng không thấy, xem ra Tôn Lão Lục sắp đặt rất kĩ càng.
Tuyết Tiêu đi theo Tiêu Văn tới phòng họp, cô ta sau khi tiến vào thì không đóng cửa, chỉ khép hờ, vì đợi lát nữa khi Địch lão đại tới tiện có thể thấy được trò hay.
Đèn trong phòng hội nghị rộng lớn bị Tiêu Văn tắt bớt vài bóng, nên tối hẳn đi, chỉ để lại một bóng hắt sáng ngược chiếu vào Lạc Thanh Phong ngồi trên ghế.
Hắn dựa vào lưng ghế, một tay tùy ý gác trên bàn, nhìn như đã hôn mê, nhưng chỉ là làm bộ suy nghĩ muốn nhìn xem là ai đến và muốn làm gì.
Đợi khi Tiêu Văn đến gần, mũi Lạc Thanh Phong ngửi thấy mùi nước hoa hương hoa nhài, mà trên thuyền chỉ có một người dùng loại nước hoa này.
Vì thế không cần mở mắt, hắn cũng biết người đến là ai.
Tiêu Văn rũ mắt đánh giá Lạc Thanh Phong ngồi trên ghế, khẽ cắn môi dưới, trong ánh mắt có chút kỳ vọng, cô ta cởi áo, thật cẩn thận vươn tay tới gần khuôn mặt hắn.
Ngay khi Lạc Thanh Phong vừa muốn động, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên.
Cửa bị người đóng lại.
"Ê."
Tiêu Văn hoảng sợ quay đầu lại, đối diện với một Tuyết Tiêu kiêu căng, "Cút khỏi bên người bạn trai của tôi ngay."
____________
"Một chương dài hơn 4000 từ, hiuhiu 😢 Có nhiều đoạn edit khó muốn chết, bắt đầu si nghĩ vì sao mình thầu chi rồi tự làm khổ mình. Nhưng..., mình rất muốn chia sẻ với các bạn bộ tr này. 😔 Thật đó, anh tôi và chị tôi yêu nhau mà làm người ta quắn quéo dù ko hôn hít nhiều hay lên giường... Mỗi người mỗi cảm nhận, nhưng nếu đã đọc được đến tận đây, thì đừng keo kiệt một cái vote, một cái comt động viên mình nha nha nha..."
"Mình đứng đây đợi sao từ lúc post tr ó ^^"