Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 55:




Tuyết Tiêu ngơ ngác nằm dưới tàng cây ước nguyện, trợn mắt nhìn không trung màu đen. Trên bầu trời chỉ có con mắt thuộc về Triệu Sinh không thấy mở, bốn phía toàn là sương trắng lạnh lẽo quây chung quanh cô.
Cô tiến vào ảo cảnh đưa Lạc Thanh Phong đi ra ngoài, nhưng Triệu Sinh lại giam cô ở bên trong.
Một nhát dao lún vào trong lòng cô, máu rơi đầy đất, ngay khi hơi thở mong manh, có một ngọn lửa bùng lên, bao phủ cô trong ấm áp.
Triệu Sinh không quản cô, nhận định Tuyết Tiêu đã chết trong ảo cảnh.
Nhưng cô cố tình còn sống.
【 Nhiệm vụ hoàn thành, tui phải tốn chút công phu sửa đoạn ghi hình một xíu, chờ đến mốc thời gian sau này thì nộp lên thẩm tra, qua được thì không còn vấn đề gì nữa. 】
Tuyết Tiêu nói: "Tui đã chết rồi."
【 Không chết được. 】
Giọng điệu Tuyết Tiêu sâu kín: "Nhốt tui ở đây, không thể đi ra ngoài giải thích cho anh ấy, chính là muốn tui chết."
Hệ thống không để ý tới chuyện cô làm ra vẻ, tiếp tục nói:
【 Thời gian thế giới đi tuyến cốt truyện chưa tới, trước khi kết thúc thẩm tra, bà cứ ở trong ảo cảnh là tốt nhất, đừng nhảy nhót bên ngoài rồi bị bọn tuần tra thấy, miễn cho lộ tẩy. 】
"Tui có muốn cũng không được." Tuyết Tiêu cười khổ.
【 Chờ cơ thể bà chữa trị xong, ngọn lửa đang bảo vệ bà, từ đâu ra? 】
Tuyết Tiêu suy yếu cười một cái, không trả lời, mà hỏi: "Chờ đến khi cốt truyện bắt đầu, anh ấy và nữ chính đã ở bên nhau."
【 Không tin anh ta nói thì bây giờ rời đi vẫn kịp. 】
Tuyết Tiêu nhắm mắt, khi mở mắt ra có chút mờ mịt.
"Không phải tui sợ anh ấy và nữ chính ở bên nhau, mà sợ anh ấy thật sự hận tui."
"Lặp lại hơn trăm lần ảo cảnh, biết rõ đó là giả, nhưng anh ấy không chịu giết tui, chỉ nghĩ làm sao để chiến thắng sợ hãi trong lòng chính mình."
"Đâm tui một dao, cũng là vì để ra ngoài ảo cảnh tìm được tui rồi nói chuyện cho đàng hoàng."
Tuyết Tiêu nhẹ giọng nói: "Tui không nghi ngờ tình yêu của anh ấy dành cho tui một chút nào, nhưng qua lần này, anh ấy có bao nhiêu yêu tui, liền hận tui bấy nhiêu."
Hệ thống nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, miễn cưỡng an ủi cô.
【 Nếu anh ta yêu bà, thì sẽ tin tưởng bà mà. 】
Tuyết Tiêu lại cười nói: "Đáng tiếc thời gian quá ngắn. Trải qua chuyện trước đó, anh ấy vốn dĩ đã cảm thấy không chân thật, không có cảm giác an toàn."
"Ít nhất trong lòng anh ấy hiện giờ, sẽ cảm thấy tui phản bội anh ấy mới là kết cục đương nhiên."
Vì thế hệ thống nói:
【 Vậy đi, cuối năm nay vẫn còn có thể đi tới thế giới tiếp theo. 】
Tuyết Tiêu: "......"
"Không đi." Cô có chút dở khóc dở cười, "Bà đừng có xúi giục tui đi nữa!"
【 Nếu anh ta thật sự thích nữ chính thì bà làm sao bây giờ? 】
"Không có khả năng đó." Tuyết Tiêu nghiêm mặt nói, "Anh ấy nói sẽ không thì là sẽ không, còn khiến tui bị thương nặng, khẳng định sẽ tự bế, càng khó tin tưởng người khác, cũng không cho người khác có cơ hội đến gần anh ấy."
"Cho dù nữ chính có hào quang cũng không có khả năng."
【 Anh ta không cho người khác cơ hội, thì cũng không có khả năng cho bà cơ hội. 】
Tuyết Tiêu buồn bã nói: "Đây mới là điều tui lo lắng nhất."
Cô có chút khổ sở, rồi lại vô cùng kiên định: "Cho nên tui không thể đi, tui không thể để anh ấy sống cả đời trong bóng ma tui phản bội anh ấy."
Lạc Thanh Phong vốn là một người mẫn cảm, rất nhiều lúc, hắn sẽ không trách tội người khác, xảy ra chuyện thì chỉ biết tìm nguyên nhân từ trên người mình, ngẫm xem là hắn đã làm tốt chưa hay chưa tốt, có phải đã chọc Tuyết Tiêu không cao hứng chỗ nào hay không, cho mình là phế vật mới không giữ được đối phương.
Mà người hiểu con người của hắn nhất thế giới chính là Tuyết Tiêu.
Thời thiếu niên, Tuyết Tiêu phát hiện tính cách Lạc Thanh Phong khuyết tật, nhưng không nhúng tay quản, bởi vì cô cảm thấy chuyện này nên để lại cho nữ chính của cốt truyện sau này.
Sau đó, cô quyết định đối tốt với Lạc Thanh Phong, nhưng thế giới lại không cho cô thời gian.
Hệ thống là người hiểu Tuyết Tiêu nhất, từ khi đó về sau cũng không thuyết phục cô rời đi nữa.
Cơ thể của Tuyết Tiêu chữa trị rất chậm.
Trong lúc chữa trị, phần nhiều thời gian cô chìm vào hôn mê, lâu lâu tỉnh táo thì tâm sự trò chuyện với hệ thống.
Cứ như vậy đứt quãng qua một năm, cuối cùng cũng khỏe hơn phân nửa.
【 Muốn sống sót ở thế giới này, bà cần phải dung nhập nó, nhưng mặc kệ cơ thể này hay là trước đó hay là sau này của bà, cuối cùng vẫn phải chết. 】
Tuyết Tiêu nằm dưới tàng cây ước nguyện một năm, cuối cùng có thể đứng lên, đánh giá kĩ ngôi đình trên đỉnh núi giữa sương trắng trong đêm tối.
Cô híp mắt nhìn tấm thẻ buộc chỉ hồng treo trên cây, thấp giọng nói: "Tui biết, phải nghĩ biện pháp tiến vào tuyến cốt truyện, cho chính mình một thân phận hợp lý."
【 Chuyện này rất đơn giản, giết Triệu Sinh là được. 】
Tuyết Tiêu: "Tui cũng nghĩ như vậy."
Vì thế hệ thống bỏ đi cơ chế bảo hộ trong ảo cảnh, để Triệu Sinh phát hiện sự tồn tại của cô.
Qua một năm, Triệu Sinh phát hiện người vốn nên chết trong ảo cảnh đang tung tăng nhảy nhót, hoảng hốt hồi lâu.
Tuyết Tiêu lần nữa thấy trên trời đêm, con mắt quen thuộc mở ra.
-
"Cô chưa chết?" Giọng Triệu Sinh lộ ra chút nghi ngờ.
Tuyết Tiêu ngồi trên cây, lật xem những thẻ điều ước của những người khác viết, không nhanh không chậm đáp lời gã: "Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"
Triệu Sinh trầm mặc một hồi.
Khi mở miệng một lần nữa, giọng điệu trở nên lành lạnh: "Vậy thì được gì, không được tôi cho phép, cô không ra ngoài được."
Triệu Sinh cho Tuyết Tiêu một cái ảo cảnh khác.
"Không phải cô sợ cậu ta yêu người khác sao? Tôi cứ phải cho cô xem, dáng vẻ người tình nhỏ của cô cùng người phụ nữ khác thân thân thiết thiết!"
Tuyết Tiêu lại thờ ơ với nó, cô nhìn người trong ảo cảnh nói lời lạnh nhạt với mình, Lạc Thanh Phong che chở cho người khác, lâu lâu còn cười một cái.
Triệu Sinh hỏi cô: "Cô cười cái gì!"
"Cảm ơn, để cho tao được thấy anh ấy." Tuyết Tiêu cảm thán nói, "Cảm giác này rất chân thật, vừa vặn có thể giải được nỗi khổ tương tư của tao."
Triệu Sinh: "......"
Gã phẫn nộ biến đổi các loại ảo cảnh với ý đồ tra tấn cô, nhưng Tuyết Tiêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lâu lâu còn đi tới đùa giỡn Lạc Thanh Phong một chập.
Khiến cho Triệu Sinh phẫn nộ chính là, Lạc Thanh Phong của ảo cảnh còn phản ứng lại.
Triệu Sinh tức giận đến muốn chết, Tuyết Tiêu lại cười đến mức không dựng thẳng nổi eo.
Vì thế Triệu Sinh ném Tuyết Tiêu vào ảo cảnh quái ác khác, khiến cô bị các loại quái vật ác quỷ hung ác đuổi giết, khẩn trương kích thích, nếu thật sự bị đuổi kịp rồi bị giết chết, đó là cái chết thật sự.
Tuyết Tiêu không thể không liều mạng chạy trốn hoặc là chiến đấu.
Nhìn cô mệt chết mệt sống chạy trốn, Triệu Sinh lúc này mới vừa lòng.
Tuyết Tiêu vẫn chưa thể tìm được biện pháp xoá tan ảo cảnh để rời đi, năng lực của vua zombie không thể khinh thường, cũng không thể nắm chắc là giết được Triệu Sinh, đành phải tiếp tục dây dưa với gã.
Thời gian dài, cô phát hiện ra Triệu Sinh có chút lảm nhảm.
Một xấp ảo cảnh quái ác, gã luôn có thể blah blah nói không ngừng, cũng không ngại Tuyết Tiêu không để ý tới gã. Nếu Tuyết Tiêu không để ý tới gã, gã liền gia tăng độ khó cho cô, ném cho cô đông đảo quái vật. Khi Tuyết Tiêu tức giận mắng to gã, Triệu Sinh lại có chuyện nói tiếp.
Tuyết Tiêu rốt cuộc hiểu được vì sao Thịnh Viện có đoạn thời gian cứ che tai lại hung bạo hô to câm miệng.
Đều là bị Triệu Sinh bức.
Chịu không nổi gã.
Kết thúc một hồi gian nan truy đuổi, cả người Tuyết Tiêu toàn là máu nằm ngã trên cỏ thở hổn hển, híp mắt nhìn con mắt trên bầu trời.
"Mày gần đây thường xuyên tới chỗ tao, nói thì nhiều, tính tình thì hung bạo, sao vậy, chị của tao chạy mất?" Cô không sợ chết khiêu khích.
Lời vừa thốt ra, lập tức thấy cặp mắt híp thành một đường chỉ, như ánh mắt rắn rết, lạnh băng.
Triệu Sinh không đáp lời.
Tuyết Tiêu lại cười nói: "Haha, bị tao nói trúng rồi!"
Thời điểm này, Thịnh Viện đã ở bên ngoài phát triển thế lực của chính mình, trở thành lão đại của căn cứ nào đó, được xưng là nữ ma đầu.
Triệu Sinh phẫn nộ ném rất nhiều quái vật lại chỗ cô, Tuyết Tiêu mới nằm xuống nghỉ ngơi không đến một hồi, mắng mỏ đứng dậy chạy trốn.
"Chị của cô thông minh hơn cô nhiều, biết lợi dụng sức mạnh tôi cho cô ấy để đối phó tôi." Triệu Sinh cười lạnh nói, "Cô ấy thoát được nhất thời, nhưng trốn không thoát được một đời, cuối cùng vẫn sẽ bị tôi tìm được."
Tuyết Tiêu vừa chạy vừa nói: "Một hai phải quấn lấy chị của tao, mày có biết xấu hổ hay không!"
"Quấn lấy cô ấy? Cô ấy vốn là người của tôi!" Con mắt trên bầu trời bỗng dưng trợn to, "Cô ấy là vật chứa duy nhất có thể sinh hạ dòng dõi cho tôi! Những zombie hiện giờ ở bên ngoài, đều là thứ phẩm, bọn tôi xoá sạch con người, là vì cho chính mình một thế giới hoàn chỉnh!"
"Một thế giới không có khuyết tật!"
Tuyết Tiêu trốn tránh truy đuổi của đàn quái vật, tâm nặng nề và lo chiến đấu, đồng thời chú ý thông tin trong lời nói của Triệu Sinh.
Thế giới không có khuyết tật? Cô bỗng nhiên nhớ tới, Thịnh Viện đã từng nói, Triệu Sinh là một kẻ mù.
Tuyết Tiêu hỏi: "Mày là kẻ mù thật hả?"
Triệu Sinh cười lạnh, "Thế giới tôi thấy trong mắt, không giống mọi người thấy, nói thẳng ra là, mỗi người ở trong mắt tôi chỉ là mấy đường gạch mơ hồ."
Tuyết Tiêu không nhịn được cười.
Triệu Sinh: "Cô cười cái gì!"
Tuyết Tiêu thành thật trả lời: "Cười mày xứng đáng."
Mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, Tuyết Tiêu không kịp phòng bị lọt xuống, xuống chút nữa rơi vào vựa thẳm sâu vạn trượng, cô phản ứng thần tốc lấy dao găm cắm vào vách đá, kéo mất một đoạn giảm xóc thật dài.
Tuyết Tiêu lơ lửng bên vách đá lung lay sắp đổ sát bên vực thẳm, nhưng không hiện vẻ hoảng loạn, bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn con mắt trên bầu trời đêm, cười nhạo nói: "Mày nói chị của tao là vật chứa, vậy con gái mày là thứ gì?"
"Con bé không có bất cứ khuyết tật gì, có được lực lượng của tôi, ngoại hình giống A Viện, là zombie hoàn mỹ!" Trong mắt Triệu Sinh tràn đầy ý lạnh, "Nhưng bị chị của cô và con người ngu xuẩn hại chết!"
Tuyết Tiêu cảm thấy gã hết thuốc chữa.
Quả nhiên người và zombie không có chân ái.
"Mày cho rằng những người bị cảm nhiễm, đều là thứ phẩm, là zombie có khuyết tật, nên muốn tạo dựng phiên bản hoàn mỹ đúng không?" Tuyết Tiêu bò lên trên, nói có chút gian nan, cô hành động vững vàng, phập phập, mỗi một phần sức lực đều dùng vào việc leo núi, "Thậm chí còn trói người sống đem về làm người kén, nhưng lại tạo ra zombie khó coi giống ếch xanh xấu xí."
Triệu Sinh nói: "Đó đều là hộ vệ của tôi, con cái của tôi và A Viện, sẽ là con dân của tôi."
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn gã: "Tao có thắc mắc này, nếu mày và chị của tao sinh con không thành vấn đề, vậy sao mày không đi theo con đàn bà khác mà sinh? Tao thấy cấp dưới của mày rất nguyện ý ngủ với mày đó."
Triệu Sinh khịt mũi coi thường: "Có A Viện là được."
Tuyết Tiêu: "Mày có bệnh hay gì! Mày cho rằng chị của tao có thể sinh mấy đứa?!"
Triệu Sinh nói: "Tôi có thể thay đổi thể chất cho cô ấy."
"Mày xem chị ấy là vật chứa, chưa từng xem chị ấy là người." Tuyết Tiêu cười lạnh, "Thậm chí còn mặc kệ chị ấy bị gã đàn ông có sẹo trên mặt bắt nạt, mày đúng thật là zombie, không phải người."
"Chị của tao tuy rằng nhìn qua rất chảnh, nhưng thật ra chị ấy là người đã yêu là mất lý trí, đã thích mày thì có thể vì mày làm bất cứ chuyện gì. Mày mà đối với chị ấy có vài phần thật lòng, xem chị ấy là con người, chị ấy sẽ không hận mày đến thế. Cho dù mày là zombie, chị ấy cũng chịu cùng mày ở bên nhau, chịu bị mày thuyết phục."
Giọng điệu Triệu Sinh lạnh lẽo: "Cô ấy muốn tôi yêu cô ấy, tôi cũng đã cho cô ấy thứ tình yêu đó."
Tuyết Tiêu gian nan bò lên trên vực thẳm, nằm ngã trên mặt đất, nghe xong lời này chỉ khinh miệt mà cười một cái, lười cãi lại.
Triệu Sinh không buông tha cho cô, nhưng có một đoạn thời gian thật dài không tới.
Tuyết Tiêu kiên nhẫn chuẩn bị trong ảo cảnh.
Một năm trôi qua, lại thêm một năm nữa.
Trong lúc hốt hoảng, bốn năm cứ như vậy lướt qua.
Hệ thống bắt đầu nộp đoạn ghi hình nhiệm vụ chờ đợi thẩm tra, Tuyết Tiêu cũng nhớ thương việc này.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Sinh đã trở lại, giọng gã nghe có hơi khàn, nhưng vẫn nói nhiều giống như trước.
Tuyết Tiêu từ lời nói của Triệu Sinh ý thức được, gã bị thương.
Cô hỏi Triệu Sinh: "Nhốt tao ở chỗ này bốn năm để làm gì?"
Triệu Sinh cười cô: "Cô vậy mà biết thời gian bên ngoài đã qua bao lâu."
Tuyết Tiêu: "Không khó đoán."
Triệu Sinh nói: "Có đôi khi thật sự cảm thấy không đoán được cô, mấy lần cho tôi ngạc nhiên, khiến cho tôi không đành lòng giết cô."
Tuyết Tiêu nói: "Không đành lòng thì đừng giết."
"Cô cho rằng tôi nuôi cô bốn năm là vì cái gì?" Triệu Sinh hỏi lại.
"Mày gọi đây là nuôi? Có mà ngược đãi!" Tuyết Tiêu mới vừa trào phúng xong, lại sửng sốt, nhíu mày.
Một từ "nuôi" nói mượt đến vậy.
Trên bầu trời truyền đến tiếng cười ma quỷ, Triệu Sinh kiêu ngạo nói: "Cô ở trong ảo cảnh, ngày qua ngày bị tra tấn, lực tinh thần so với lúc trước nâng cao mấy chục lần."
"Người như cô đối với tôi mà nói, là đồ bổ cực tốt."
Cho nên cô bị xem như đồ ăn nuôi bốn năm, là vì để sau khi Triệu Sinh bị thương, có thể nhanh chóng khôi phục.
Tuyết Tiêu cúi đầu, cô đang đứng cạnh vực thẳm trước đó, phía dưới lượn lờ sương trắng, nhìn không thấy đáy.
Buổi tối hôm nay, hệ thống nói cho cô, thẩm tra đã được thông qua, liên minh xác định cô tử vong.
Tuyết Tiêu lúc này mới cười.
【 Nhiệm vụ kết thúc, tui phải rời khỏi thế giới này. 】
"Cảm ơn bà."
【 Vật phẩm kiếm được để lại cho bà hết. 】
Tuyết Tiêu có hơi kinh ngạc lại vừa cảm động: "Thật sự cảm ơn."
【 Tính phí chỉnh sửa ghi hình chết giả và phí làm giả chứng cứ, bà tổng cộng thiếu tui 8 tỷ. 】
Tuyết Tiêu: "......"
Cô thở sâu, "Đồ &@#@¥¥%#——"
Hệ thống vô cùng bình tĩnh, bổ sung nói:
【 Số tiền này bà phải trả. 】
Tuyết Tiêu quả thực muốn nhảy xuống vách núi!
【 Có thể dùng đồ vật ở thế giới này trao đổi đồng giá, tiền thông thường cũng có thể, từ từ trả, đừng nóng nảy, chết rồi mà vẫn chưa trả xong thì có thể để cho con cháu bà tiếp tục, tui có thể giúp bà trông bọn chúng. 】
Tuyết Tiêu: "Bà đi tìm chết đi!"
【 Liên minh cho bà một món tiền tử vong kếch xù và tiền anh dũng hy sinh. 】
"Anh dũng hy sinh?!"
【 Vì nhiệm vụ hy sinh bản thân. 】
"Bọn họ có bệnh hay gì!"
【 Cục liên minh tỏ vẻ cực kỳ thương tiếc chuyện bà tử vong, tổng quản lý của cục khổ sở khóc một ngày một đêm, ngày hôm sau đi làm mà hai mắt hồng hết. 】
"Loại chuyện ma quỷ này mà bà cũng tin? Ông ấy cùng lắm là bởi vì thức đêm thẩm tra tư liệu nhiệm vụ của tui, cái không ngủ đủ nên mới đỏ mắt thì có!"
【 Tổ trưởng quản lý nữ phụ đòi tổ chức lễ tang cho bà bị tui cản lại. 】
"...... Có thể cho tui tiền viếng tang lễ không?"
【 Bà ấy nói vì không để cho những người khác gặp chuyện ngoài ý muốn giống bà, đem số tiền đó mở quỹ cho tổ nữ phụ của hệ thống, vì Tuyết Tiêu đặt tên là Cơ chế bảo hộ. 】
"...... Cảm ơn, tuy có thể nhưng không cần thiết, thật sự không cần thiết!"
【 Người ở cục an toàn tỏ vẻ khổ sở đối với chuyện bà gặp phải, đồng thời tổ trưởng Tiêu nguyện ý tới đây báo thù cho bà, đánh tơi bời nam chính một trận. 】
Tuyết Tiêu quỳ xuống đất, vỗ mặt đất nói: "Bảo ông ấy cút!!!"
Nhân duyên của cô ở cục liên minh xuyên nhanh không tồi, sau khi xác nhận tử vong, cấp trên lấy chuyện của cô làm gương, thông báo cho toàn thể thành viên, nếu ai đi viếng bạn, cũng nên chú ý an toàn.
【 Bây giờ đã biết việc này có bao nhiêu nghiêm trọng chưa? Chuyện bà còn sống tuyệt đối không thể bị phát hiện. 】
【 Ít nhất trước khi chết ở thế giới này thì không thể bị phát hiện. 】
Tuyết Tiêu cắn răng: "Đừng nói sang chuyện khác, món tiền tử vong kếch xù của tui đâu?"
【 Trong tài khoản của bà, yên tâm, tui sẽ không động tới, nhưng trên thực tế, người giám hộ của bà là tui, số tiền này cũng chỉ có tui có khả năng động vào. 】
Tuyết Tiêu: "......"
So sánh 8 tỷ và Lạc Thanh Phong thì ai quan trọng hơn?
Đương nhiên là Lạc Thanh Phong quan trọng!
Rốt cuộc, bây giờ cô không có quyền hối hận.
Tuyết Tiêu sức cùng lực kiệt đứng dậy, con mắt trên trời đêm mở ra, Triệu Sinh đã tới.
【 Tui phải đi rồi. 】
Tuyết Tiêu tức giận nói: "Mau mau cút."
【 Cốt truyện bên ngoài đã bắt đầu, nam nữ chính cũng đã gặp nhau, đừng hỏi tui hai người bọn họ thế nào, tui chỉ biết được nhiêu đó. 】
Tuyết Tiêu giơ tay xoa xoa mắt, "Đã biết, đi đi."
【 Đường truyền liên lạc vẫn luôn giữ lại cho bà, có việc gì cần tìm thì điện thoại cho tui, tuy rằng không nhất định có thể bắt máy. 】
【 Có cần giúp bà giải quyết Triệu Sinh trước khi đi không? 】
"Tui không muốn gánh thêm món nợ một trăm triệu trên vai nữa đâu, tui có thể giải quyết."
Vì thế hệ thống rời khỏi thế giới này.
Tuyết Tiêu nhìn con mắt ẩn trong trời đêm, loé ánh sáng xanh lục, trông rất dọa người.
Triệu Sinh nói: "Đến lúc rồi."
Gã không thể trông thấy sắc thái hoảng loạn hoặc là sốt ruột trên mặt Tuyết Tiêu, cặp mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy trào phúng: "Mày cần phải cẩn thận một chút, muốn cắn nuốt lực tinh thần của tao không phải chuyện dễ dàng như vậy."
"Tao là chủ của thế giới này, là chúa tể của lực tinh thần." Triệu Sinh cười lạnh, con mắt trên bầu trời dí sát vào cô, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
Tuyết Tiêu cười nói: "Vậy mày tới đây đi."
Triệu Sinh phát động công kích với cô trong nháy mắt, nhưng lại bị thế giới trước mắt khiến cho người ta sợ hãi cắn nuốt.
Quá nhiều thông tin nhảy vào trong đầu gã, vốn là gã muốn cắn nuốt Tuyết Tiêu, ngược lại bị lực lượng mạnh bạo giết ngược!
Triệu Sinh hoảng sợ phát hiện, gã vậy mà không thể tiếp nhận lực tinh thần của Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu duỗi tay xuyên qua con mắt trên trời đêm, nghe thấy Triệu Sinh hét thảm thiết, túm lấy gã từ trong hư không ra ngoài, dây leo hóa thành bàn tay năm ngón xuyên thấu qua trái tim gã, bắt được viên tinh hạch thuộc về vua zombie.
Triệu Sinh đổ máu tươi ngã vào vực thẳm bên cạnh, trừng mắt không thể tin nhìn cô.
"Mày...... Làm sao...... Khụ......" Triệu Sinh cảm nhận được sinh mệnh dần xói mòn, đôi mắt gã đang dần mất đi ánh sáng, vật chứng kiến trong mắt càng thêm mơ hồ.
Tuyết Tiêu rũ mắt đánh giá tinh hạch trong tay, thấy có vài vết trầy xước, xem ra Triệu Sinh bị thương không hề nhẹ.
"Mấy năm nay, tao vẫn luôn đợi mày dùng chiêu này với tao." Tuyết Tiêu đứng dậy, rốt cuộc đến lượt cô nhìn xuống Triệu Sinh, "Muốn hỏi vì sao không, bởi vì tao đã đi qua các thế giới so với mày nhiều hơn, trải qua trắc trở cũng nhiều hơn mày, nói một cách khác, lực tinh thần của tao, so với mày thì mạnh hơn."
Cô không có phiếu dị năng hệ tinh thần, cho nên chỉ có thể chờ Triệu Sinh ra tay với cô mới có thể mượn cơ hội lật ngược.
Triệu Sinh cảm giác được ánh sáng trong mắt mình càng thêm thiếu thốn, bắt đầu khủng hoảng: "Đôi mắt của tao......"
Gã mất đi lực lượng, biến thành một kẻ mù thật sự.
"Mày còn nhớ rõ con gái mày tên là gì không?" Tuyết Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh gã hỏi.
Trong miệng Triệu Sinh chảy máu, há miệng thở dốc, trên mặt một nét mờ mịt, hiển nhiên không nhớ rõ.
Tuyết Tiêu lại hỏi: "Chị của tao đâu?"
Triệu Sinh gian nan nói: "A...... Viện......"
Tuyết Tiêu đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, nói: "Nhớ kỹ cái tên này, sau đó, xuống địa ngục đi thôi."
______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.