Lạc Thanh Phong không ngủ một đêm.
Tuyết Tiêu lại hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành.
Có thể buông xuống cảnh giác lâu nay, không cần lo lắng lúc nào thì mặt đất bỗng sụt lún hay trên trời giáng quái vật kín khắp chỗ đuổi giết cô.
Đặc biệt là khi đã gặp được người tâm tâm niệm niệm, càng thêm an tâm.
Tuyết Tiêu ngủ một giấc đến hừng đông.
Lạc Thanh Phong không đánh thức cô.
Chờ đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, thình lình thấy người kia vẫn còn đứng bên cạnh bàn, Tuyết Tiêu tỉnh ngủ trong nháy mắt, hơi hơi mở to mắt.
"Anh ơi?" Cô có hơi nghi ngờ, giọng mới vừa tỉnh ngủ có hơi khàn, có cả vẻ ngây thơ.
Tầm mắt lạc lõng đâu đó trước lúc cô tỉnh lại đến lúc này mới thu mắt trở về, Lạc Thanh Phong lãnh đạm nhìn cô một hồi, rồi nói: "Dậy rồi à.".
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Tuyết Tiêu một bên đi xuống một bên hỏi: "Anh đừng nói là không ngủ đó nha?"
Lạc Thanh Phong không đáp.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn hắn, Lạc Thanh Phong nói: "Sửa soạn xong thì đi ra ngoài."
"Không ngủ thật à?" Cô lại hỏi.
Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn cô.
Tuyết Tiêu không hỏi nữa, đi rửa mặt.
Hiếm khi được cảm nhận giường đệm ấm áp, Tuyết Tiêu cảm thán trong lòng, tận thế gì gì đó cút đi, nhanh chóng giết hết vua zombie rồi kiến tạo lại thế giới, khôi phục dáng vẻ trước kia thật tốt.
Lạc Thanh Phong dẫn cô đi ra ngoài, mới ra khỏi ký túc xá đã thấy Mai Nhất Xuyên và Thịnh Viện.
Thịnh Viện đặc biệt tới đây chờ cô, lúc nhìn thấy Lạc Thanh Phong liền tức giận trợn trắng mắt.
"Đi, chị dẫn em đi ăn cơm, tối hôm qua có phải thằng nhãi này không cho em ăn cơm đúng không!" Thịnh Viện cả giận.
Tuyết Tiêu liên tục xua tay: "Em ăn rồi."
Thịnh Viện chỉ một giây đã vạch trần cô: "Ăn cái gì mà ăn! Chị đã hỏi qua nhà ăn, bên đó không thấy hai đứa ghé!"
Tuyết Tiêu nói: "Chị, chị quên hả, không gian của em có rất nhiều đồ ăn, không cần xuống nhà ăn."
Thịnh Viện: "......"
Đứa em gái ngu ngơ này.
Thịnh Viện trừng mắt nhìn cô còn liếc cho một cái, kéo cô đi đến nhà ăn, đồng thời đề phòng Lạc Thanh Phong bên cạnh.
Lạc Thanh Phong mặc kệ chị, chỉ đi theo phía sau, nghe Mai Nhất Xuyên đi bên cạnh nói chuyện.
"Thành phố Uyển cũng có đường hầm, Triệu Sinh là chuột chũi đầu thai hay gì, cứ thích đào hang dưới đất, người kén toàn dúi ở dưới." Mai Nhất Xuyên nói, "Ngoài trừ bên dưới thành phố, còn có sơn động xung quanh, Tiêu Ngũ đã đi trước dẫn người qua đó."
"Thành phố Uyển có rất nhiều Dị Khôi, chiếm một phần ba, bên dưới cũng nhiều Dị Khôi trông coi, cho nên chờ chúng ta tới mở đường."
Lạc Thanh Phong không chút để ý đáp lời, thỉnh thoảng nhìn Tuyết Tiêu đi đằng trước một cái.
Thịnh Viện nói với Tuyết Tiêu: "Hồng Phát và Lục Mao mượn nhà ăn làm bữa sáng cho em rồi."
Tuyết Tiêu nghe thấy mà hai mắt sáng ngời, cười đặc biệt vui vẻ: "Ui, em thèm muốn chết cơm chiên cà chua của hai đứa nó!"
Lạc Thanh Phong lãnh lãnh đạm đạm nhìn cô một cái, đối với niềm vui của cô tỏ vẻ khinh thường.
-
Người trong nhà ăn rất đông.
Mặt trận chia phe phái rõ ràng hết sức, người nhà ai thì ở cùng người nhà đó.
Băng Phượng và Bách Hằng có Đằng Long cách ở giữa, như một bức tường cao, ngăn trở hai bên như hổ rình mồi. Hồng Phát và Lục Mao hưng phấn vẫy tay với Tuyết Tiêu, ý bảo cô lại đây ngồi.
Những người khác ở bên cạnh có chút hâm mộ nhìn qua.
Nguyên nhân không khó đoán, cơm chiên cà chua trên bàn quá thơm.
Người Băng Phượng nghi ngờ hết sức: "Bọn họ lấy cà chua đâu ra?!"
Không nghĩ tới nơi nơi căn cứ Bách Hằng đều có cà chua bi, được Thịnh Viện chăm sóc liên tục qua mấy năm sai quả bốn mùa, mỗi lần chị đi ra ngoài, sẽ có người luôn hỗ trợ đem theo một ít.
Tuyết Tiêu đói thật sự, cảm động nhìn hai đứa em xong rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Hồng Phát và Lục Mao nào là hầu nước nào là quạt gió, quan tâm dò hỏi cô thấy mặn không nhạt không, có muốn lấy thêm cơm nữa không, phục vụ đúng chỗ mười phần.
Tuyết Tiêu ở một mình trong ảo cảnh mấy năm, lúc này ăn cơm chiên nóng hầm hập, hoảng hốt có cảm giác đã về nhà.
Mai Nhất Xuyên trộm lấy một chén trong tầm tay Hồng Phát cầm đi cho Tiểu Hồng.
Giang Nghị trông mong nhìn, lúc nhìn đồ ăn trong chén không thơm bằng mùi cơm tẻ sát bên, đau lòng tột đỉnh.
Tô Nga ở bên cạnh hối hận nói: "Sớm biết vậy, lúc trước đã đưa theo hai đầu bếp tới đây luôn!"
Hàn Phi dịu dàng nhìn nàng, nói: "Em muốn ăn thì anh có thể học."
Tô Nga tức khắc vui vẻ lên.
Thịnh Viện cố ý nhét đầy người vào bàn có Tuyết Tiêu, không cho Lạc Thanh Phong cơ hội, thành công đuổi người qua bàn bên cạnh ngồi.
Tiểu Hồng ngồi bên tay trái Lạc Thanh Phong, cô nhóc đang bắt bẻ nhặt cà chua trong chén bỏ vào trong chén của hắn.
Cà chua trong chén hắn càng lúc càng nhiều.
Lạc Thanh Phong trầm mặt, lười nhác nhìn lại Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đón tầm mắt hắn chớp mắt.
Hai người không tiếng động đối diện một lát, Lạc Thanh Phong bưng chén lên, không nhanh không chậm đổ cà chua chồng chất trả về hết.
Hắn thờ ơ nói: "Đừng kén ăn."
Tiểu Hồng: "......"
Tuyết Tiêu trùng hợp thấy một màn này, sửng sốt.
Mai Nhất Xuyên bị người khác gọi đi rồi, bằng không Tiểu Hồng cũng sẽ không nhặt cà chua bỏ cho Lạc Thanh Phong. Mai Nhất Xuyên chắc chắn là chiều theo cô nhóc, nói không ăn thì không ăn, đưa tôi ăn giúp cho nhóc, đổi thành Lạc Thanh Phong thì không chiều cô nhóc được vậy.
Toàn căn cứ cũng chỉ có hai người có thể nói chuyện với Tiểu Hồng, hơn nữa trao đổi thành công với cô nhóc.
Tiểu Hồng nhìn cà chua trong chén khó xử hết sức, cầm đũa chọn trái chọn phải, muốn gắp bỏ qua nhưng lại không dám, cuối cùng buông đũa, đi tìm Mai Nhất Xuyên.
Cà chua ơi, anh về ăn cà chua hộ cho tôi đi!
-
Băng Phượng phụ trách dọn dẹp zombie trên mặt đất thành phố Uyển, Lạc Thanh Phong phụ trách mạng nhện và người kén bên dưới.
Thành phố này không bị động đất hoặc tai nạn sóng thần gây ảnh hưởng, bởi vậy tìm được cửa động vào đường hầm rất thuận lợi.
Tuyết Tiêu đi theo Lạc Thanh Phong đi ra ngoài ngoại ô, vài đội người lục tục đồng tâm hiệp lực mở cửa động. Lạc Thanh Phong đi đầu mở đường, đi theo người của nhóm hắn rất có cảm giác an toàn.
Bên trong khô ráo mười phần, đèn treo chợt sáng chợt tối, có vẻ như điện không đủ mạnh.
Kết cấu không khác lắm so với hầm trú ẩn dưới nước năm đó, đi không quá một đoạn đường đã gặp phải zombie người nhái tập kích, những người khác còn chưa kịp ra tay, đã bị một cái búng tay vang dội của Tuyết Tiêu tự bốc cháy chết đi.
Mai Nhất Xuyên: "......"
Cậu quay đầu lại nhìn Tuyết Tiêu, bật ngón cái: "Trâu bò."
Tuyết Tiêu khiêm tốn tỏ vẻ: "Nào có nào có, chiêu này chỉ có dụng với zombie người nhái à."
Dựa vào năng lực của cô, tìm được mạng nhện cứu những cô gái bị nhốt là một chuyện hết sức thuận lợi.
"Dựa theo nghiên cứu của chúng ta với mạng nhện, sau khi Triệu Sinh chết, mạng nhện không thể hấp thụ lực lượng từ tinh hạch của gã, dẫn đến không sinh nở được zombie người nhái, những người bị bắt tới đây nếu không bị cắn nuốt thì vẫn có thể sống." Mai Nhất Xuyên vừa đi vừa giải thích cho cô.
Tuyết Tiêu hỏi: "Thu phục thành phố được mấy phần rồi?"
"Được một nửa rồi." Mai Nhất Xuyên nói, "Vài nơi trong thành phố không bị ảnh hưởng đến, vẫn hoạt động ổn lắm, thành phố sau khi thu phục thì khôi phục cũng rất nhanh. Dị Khôi xuất hiện nhiều hơn, bởi vì hiện giờ toàn dân ai cũng có dị năng."
"Căn cứ quy nạp các loại năng lực dị năng khác nhau, khôi phục nguồn sống của thành phố không phải chuyện gì khó. Nhưng nếu có đàn Dị Khôi với quy mô lớn tiến công, hủy diệt chỉ là chuyện trong nháy mắt." Mai Nhất Xuyên nhún vai nói, "Càng miễn bàn tới chuyện vua zombie tự mình ra tay."
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn nhìn đèn gắn trên tường chập choạng, hỏi: "Lần trước Triệu Sinh bị thương, là các cậu làm?"
"Gã nổi điên đi huỷ hoại một tòa thành, bị Thanh Phong và Tô Nga phối hợp đánh lùi." Mai Nhất Xuyên nói xong, thấy Tuyết Tiêu cau mày, không khỏi đè thấp giọng nói, "Hai người bọn họ thật ra không có gì hết."
Tuyết Tiêu giương mắt nhìn lại, "Tớ đương nhiên tin tưởng hai người bọn họ không có gì, nhưng mà tớ thấy lạ, ngày hôm qua lúc ở phòng họp, thấy Trần nhị ca ở bên Băng Phượng?"
Lạc Thanh Phong đi ngay đằng trước hai người, có thể nghe thấy hết cuộc nói chuyện.
"Ghê, cậu có chú ý tới à? Tô Nga tuy rằng có năng lực rất mạnh, còn có một tấm lòng cứu vớt thế giới, cũng vì vậy mà không lay chuyển được, nhưng con người cô ta thật sự là...... Nói dễ nghe một chút thì là thánh mẫu đơn thuần, nhưng nói thẳng ra là ngu xuẩn quá mức." Mai Nhất Xuyên nhịn không được mắng mỏ nữ chính với Tuyết Tiêu, "Tính tình có hơi con nít, cho rằng Trần nhị ca tuy rằng trước kia đã phạm sai lầm giết người, nhưng bây giờ thằng cha đó đã thay đổi, thành lính dưới tay cô ta, nghe theo lệnh của cô ta, rồi cô ta che chở cho thằng cha đó."
"Đơn giản mà nói, coi như trúng hai đích."
Tuyết Tiêu hiểu ra.
Tô Nga che chở Trần nhị ca, Lạc Thanh Phong có thể có cái nhìn tốt với nàng ta mới là lạ.
"Có đôi khi ý kiến không tương đồng cũng thường thường làm nhặng lên, nếu không phải có tổng cục Lục áp chế, phỏng chừng hai bên đánh nhau từ sớm rồi." Mai Nhất Xuyên lắc lắc đầu, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ hài hước.
Hai người này không hề đi theo cốt truyện trong nguyên tác.
Đừng nói người yêu, thiếu chút nữa đã thành kẻ thù.
Tuyết Tiêu biết trọng điểm của thế giới này là tuyến cốt truyện, không phải tuyến tình cảm thì không quá sợ Tô Nga sẽ gây ảnh hưởng gì.
Bọn họ tìm được căn phòng giăng mạng nhện, có Dị Khôi trông coi, bị Lạc Thanh Phong nhẹ nhàng giải quyết.
Mai Nhất Xuyên gọi người hỗ trợ chém đứt mạng nhện, làm người kén rơi xuống, cứu những cô gái bị bao ở bên trong ra ngoài.
Tuyết Tiêu cũng cầm dao hỗ trợ chém đứt mạng nhện.
Tuy rằng ăn tinh hạch của vua zombie, nhưng vẫn không thể giống vua zombie chỉ cần ra lệnh cho toàn bộ zombie chết tức khắc, cũng không thể chế tạo zombie mới, chỉ là kế thừa một phần lực lượng dị năng của vua zombie.
Tuyết Tiêu mới vừa thâu được lực lượng của Triệu Sinh không lâu, có rất nhiều điều còn chưa kịp thăm dò lĩnh hội —— cô mới vừa nghĩ như thế, mạng nhện bị chém đứt vướng vào mu bàn tay của cô, bỗng nhiên sinh trưởng tốt, kéo cả người cô vào bên trong cái kén.
Trong nháy mắt đó, Tuyết Tiêu nghe thấy bên cạnh có người gọi cô, nhưng đã không kịp.
Cô lại bị kéo vào người kén một lần nữa.
Số lượng thông tin khổng lồ cưỡng chế xâm lấn vào ý thức đại não của cô, hình ảnh nhanh chóng bị cắt nhỏ, vô số tiếng nói khe khẽ vang vọng bên tai.
Chỉ với hai ba giây ngắn ngủi, Tuyết Tiêu cảm giác như đã qua vài thập niên.
Chỉ sau mấy giây, Lạc Thanh Phong lôi cô ra khỏi người kén, nhìn dáng vẻ cô mờ mịt đờ đẫn khiến ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.
-
Ngoài động chói chang ánh mặt trời, vùng ngoại ô nơi núi rừng màu xanh lá mạ, ven đường có từng cụm hoa dại nở rộ.
Tuyết Tiêu ngồi dưới đất, ôm một bình nước ấm ấm áp nhìn một bụi hoa dại bên chân phát ngốc.
Những cô gái được cứu ra có người khóc có người cười, Mai Nhất Xuyên sắp xếp cho người đưa các cô gái về, thỉnh thoảng nhìn qua Tuyết Tiêu ngồi bên kia.
Lạc Thanh Phong đứng trước người Tuyết Tiêu, bóng người đổ xuống, vừa vặn che trên người cô.
Tuyết Tiêu vặn nắp bình, uống một ngụm nước ấm nhuận hầu, lúc này mới ngửa đầu nhìn hắn, híp mắt cười nói: "Em thật sự không sao đâu."
Lạc Thanh Phong trầm giọng hỏi: "Cô đã thấy cái gì?"
Ngón tay Tuyết Tiêu nhẹ đáp trên nắp bình, vô tội đáp lại: "Không có gì hết, giống y chang lần trước thôi, là ký ức của Triệu Sinh."
Lạc Thanh Phong: "Có phải cô thật sự cho rằng lúc mình nói dối thì tôi không nghe ra được đúng không?"
Tuyết Tiêu: "......"
"Nếu anh thật sự có thể nghe ra được, vậy em nói em thích anh sao lại cho rằng là xạo?" Cô bất mãn hỏi.
Lạc Thanh Phong bắt bẻ cô thất bại, hắn hơi nghiêng người qua một bên, bóng người chếch đi, ánh mặt trời đổ lên trên người người con gái, cần cổ thon dài và trắng nõn, khiến người nhìn nhịn không được muốn hôn muốn cắn.
Hắn duỗi đầu lưỡi khẽ liếm răng, đáy lòng bỗng dưng nôn nóng,
Tuyết Tiêu không phát hiện ra, cô như có điều suy tư hỏi: "Nếu như em không biết tin tức gì về vua zombie tiếp theo thì sẽ bị gì?"
"Tự cô nghĩ cách." Lạc Thanh Phong nói.
Tuyết Tiêu uống thêm hớp nước ấm nhuận hầu, ánh mắt hiện vẻ bất đắc dĩ: "Em nghe Triệu Sinh nói, mỗi một vua zombie, dựa theo tiêu chuẩn của con người cấu thành, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút tàn tật."
"Như chị nói, Triệu Sinh là kẻ mù."
"Vua zombie anh giết thì không thể đi đứng thẳng thóm."
"Vị Tô Nga giết là người nhưng có đuôi rắn."
"Tuy bọn họ có thể có hình thái của con người, có hệ gien zombie riêng thuộc về chính họ, có thể thao túng, nhưng không nhất định có thể khống chế dòng giống vua zombie khác, vì anh cũng đã ăn tinh hạch của vua zombie rồi, chắc hẳn cũng biết đúng không?"
Cô ngửa đầu nhìn Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong cũng đang nhìn cô.
Lông mi đen như lông quạ đang run rẩy, che lấp cảm xúc nơi sâu hút trong đáy mắt.
"Cô muốn nói gì?" Hắn không để ý lắm hỏi lại.
Tuyết Tiêu nhìn hắn.
Người trước mắt hoàn mỹ, không hề có bất cứ chỗ nào khiếm khuyết.
_______________
"Đến ngược chuỗi 7 ngày quằn quại lần 1 nào!