Những ngày hè ở Thánh Viêm Hướng vẫn khó chịu như trước, ánh mắt trời chói lóa dường như chẳng khi nào ngừng phát ra năng lượng, lại giống như đang cười nhạo thứ gì đó.
Ta nằm trên giường, cuộn mình lại, đưa lưng về phía Liên Thành Chích đang ngồi lặng yên không nói gì ở mép giường ước chừng đã vài canh giờ rồi.
Ta không muốn nhìn thấy hắn, để mặc cho mồ hôi thấm vào băng gạc, ướt đẫm cả trán.
Tiểu Y bất an đứng ở bên cạnh, chậu nước đá trên tay đã tan ra từ lâu đến nỗi không còn lạnh nữa. Nhưng nàng không dám tiến lên, vốn dĩ nàng muốn giúp ta lau mặt nhưng lại bị Liên Thành Chích chiếm chỗ nên chỉ có thể cúi đầu, đứng ngây ra như một khúc gỗ.
Không phải hắn bị thương sao? Vì sao lại không trở về lầu riêng, hưởng thụ mỹ nhân của hắn đi, ở đây làm gì cơ chứ?
Lặng im hồi lâu, dường như hắn không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu thở dài một tiếng, giọng nói hơi kìm nén: "Chẳng lẽ nàng cứ tiếp tục sống với ta như thế này sao? Đối mặt với ta khó đến vậy à? Nàng đừng hy vọng được thả ra nữa, cả đời này cũng không có khả năng đâu, nàng là Vương phi của ta, đây là sự thật chẳng thể nào thay đổi được!"
Ta cắn chặt môi, hai cánh tay để trước ngực không khỏi siết lại, nhắm mắt trầm ngâm không nói gì.
Vốn dĩ những vết thương do roi da quật vào đã đóng vảy, nhưng vừa nãy lại bị ta làm nứt toác lần nữa. Không biết từ lúc nào, khi ta tỉnh lại băng gạc đã được thay, cả thuốc mỡ cũng được bôi lên, giờ đây chỉ thấy hơi đau một chút.
Ngón tay ta khẽ chạm lên mặt, không rõ là cảm giác gì. Không biết lúc này mình đang mang bộ dáng quái quỷ gì đây?
Ta cũng rất để ý tới dung mạo, nếu không phải bất đắc dĩ bị ép buộc, thì làm gì có ai muốn hủy đi nhan sắc của chính mình chứ
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi mặt cho nàng, sẽ không để lại sẹo đâu."
Liên Thành Chích thấy ta sờ tay lên mặt mình, hiểu nhầm rằng ta đang đau khổ vì dung mạo bị hủy, hắn cho rằng ta đây vì vậy mà làm loạn sao? Hay cho rằng ta vẫn để ý đến hắn?
"Nàng cứ nói thẳng ra đi! Đừng đối xử với ta như vậy, ta......"
Lời muốn nói cứ nghẹn lại ở trong họng, hắn nắm chặt hai tay, yếu ớt xoa xoa ngực, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn mới cử động cơ thể đang run run, có chút cô đơn cất lời: "Nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, lúc khác ta lại tới thăm nàng."
Khi phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, rốt cuộc cơ thể cứng đờ của ta mới được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
"Vương phi, thật ra người đâu cần phải làm khó bản thân như vậy? Tiểu Y nhận ra, Vương gia đối với người rất thật lòng, trước kia Tiểu Y chưa từng thấy Vương gia đối xử với ai kiên nhẫn đến thế, ngài ấy...."
"Tiểu Y! Không cần nói đỡ cho hắn!"
Ta cắt ngang lời khuyên nhủ của Tiểu Y, vì nàng ấy chỉ nhìn thấy cái tốt của Liên Thành Chích lúc này thôi, còn trước đó thì sao? Cho dù có thể dễ dàng quên đi mọi thứ, nhưng nếu ở lại trong Vương phủ này thì ta vẫn sẽ tiếp tục bị tổn thương, ta thật sự quá mệt mỏi rồi, thật đáng ghét, thật phiền phức.
Cứ ngẩn ngơ như vậy mấy ngày, sau đó ta và Liên Thành Chích lại tiếp tục đối mặt như trước. Chẳng biết hắn học được tính nhẫn nại từ bao giờ, gần như phần lớn thời gian mỗi ngày đều ngồi yên ở trong Thính Thủy Các nhìn ta, trầm mặc không nói gì.
Đã hơn một tháng kể từ lúc ta bị bắt cóc, vết thương trên người đã lành hơn phân nửa, lúc rửa chúng, trên da thịt chỉ còn những vết sẹo nhạt nổi lên.
Vậy là đủ rồi, mỗi khi vuốt ve gương mặt mình, ta đều nhịn không được mà nở nụ cười nhưng trong đáy lòng lại chua xót, nước mắt trào ra.
Liên Thành Chích quả nhiên là yêu dung mạo kia, dù vết thương của ta đã khép miệng nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm mọi dược liệu tốt nhất trong thiên hạ, đưa tới Thính Thủy Các.
Vốn dĩ ta không muốn dùng, được một vài ngày lại phá hết chỗ dược liệu đó, đổi lại chỉ là cái nhìn lạnh lùng của Liên Thành Chích, hắn nén giận nói: "Nếu nàng cứ tiếp tục thế này, đừng trách ta xử trí nha hoàn của nàng. Nếu cô ta không thể hầu hạ nàng thật tốt, không thể chăm sóc nàng, thì giữ lại có ích gì! Khắp người nàng toàn là vết thương, nếu chúng không lành lại được, thì ta sẽ lấy mạng của cô ta ra để đổi! Nghe rõ rồi chứ?!"
Tiểu Y nghe hắn nói xong vội nức nở quỳ xuống đất, vừa khóc vừa xin tha tội, bởi vì nàng ấy biết Liên Thành Chích nói được là làm được, đám đại phu kia vì không trị khỏi cho ta mà bị xử trí chính là một ví dụ.
"Ngươi nên cầu xin Vương phi đi, mạng của ngươi nằm trong tay nàng chứ không phải bổn vương!"
Hắn cười như không cười, có chút đắc ý nhìn ta, thấy dáng vẻ phẫn nộ siết chặt tay của ta, nụ cười trên mặt hắn lại càng tươi hơn.
Hắn muốn chọc tức ta sao? Hắn biết rõ ta sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Y bị trừng phạt, cho nên mới dùng cách này để ép ta dùng thuốc! Nam nhân này, vẫn ác độc như trước!
Trông thấy Tiểu Y trong bộ dạng đáng thương đang nhìn mình, ta cười bi ai, chẳng lẽ ta phải khuất phục trước hắn như cũ? Thật không cam lòng, nhưng biết làm thế nào đây?
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn xử phạt Tiểu Y? Ta không đủ tuyệt tình để làm chuyện đó! Chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn dùng thuốc, cười mỉa mai bản thân mình đã chịu thua.
Hơn một tháng nay ở Thính Thủy Các, ngoài Liên Thành Chích và các đại phu thì không hề có ai tới, bầu không khí vô cùng thanh tĩnh.
Tiểu Y nói, các thị thiếp bên ngoài dường như bị phát điên hết rồi, cứ đi qua đi lại không ngừng bên ngoài Thính Thủy Các, bởi vì từ khi Liên Thành Chích bị thương tới nay, không hề gọi các thị thiếp tới thị tẩm, ngoài việc ngang ngạnh ở trong phòng ta, thì đều ngủ trong phòng riêng của mình.
Còn có, trước đó không lâu trong cung truyền tới ý chỉ, vốn trong ngày sinh của Thái Hậu ta phải theo Liên Thành Chích vào cung, nhưng vì ta bị bắt cóc nên chuyện đó bị hủy bỏ. Cũng xem như đó là chuyện may mắn, nếu thực sự phải vào cung, sợ là ta sẽ mang theo một thân thương tích quay về!
Ta không biết tại sao Thái Hậu lại ghét mình đến vậy, cảm thấy hơi bất công, chẳng biết, liệu có phải Thái Hậu luôn canh cánh trong lòng việc Liên Thành Chích lấy ta làm phi nên bà luôn hành xử theo suy nghĩ riêng như thế không.
"Vương phi, mấy ngày trước Quận chúa có tới thăm người, nhưng khi đó người vẫn hôn mê. Lần trước gặp nàng, nô tỳ cảm thấy Quận chúa lạnh lùng xa cách, nhưng lần này gặp lại, Tiểu Y cảm thấy nàng ấy rất dịu dàng, chỉ có điều vẫn thấy Vương gia và Quận chúa không thân thiết như các tỷ đệ bình thường, có chút là lạ."
Tiểu Y vừa đứng cạnh vừa bôi thuốc cho ta, vừa nhăn mặt nói.
Quận chúa? Đó là tỷ tỷ của Liên Thành Chích sao?
Ta vẫn cực kỳ tò mò về nữ tử ấy, nhưng lại chưa có cơ hội tìm hiểu kỹ càng, lần đầu tiên gặp nàng, trong lòng như có kim châm vậy, khiến ta rùng mình.
Ta lắc đầu, có chút buồn cười nói: "Sao thế được chứ, nha đầu ngươi đừng nói lung tung."
Tiểu Y lầu bầu vài câu rồi cũng thôi, những lời này nếu để người khác nghe thấy, lọt đến tai Quận chúa, không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Nhờ Tiểu Y nhiều ngày nay nghe ngóng tin tức từ các nha hoàn, mà ta biết được hơn 10 năm qua Quận chúa vẫn ở trong Bắc Uyển của Vương phủ, gần như không hề bước chân ra ngoài. Những người trong phủ trực tiếp thấy mặt nàng ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng là một người cực kỳ quái lạ.
Điều khiến ta tò mò là, Quận chúa lớn tuổi hơn Liên Thành Chích, nhưng đến giờ vẫn chưa gả cho ai, vẫn ở trong Bắc Uyển.
"Nghe nha hoàn hay tới Bắc Uyển hầu hạ nói, trước kia Quận chúa cũng từng hứa hôn với một người, là một vị tướng quân, nhưng vị tướng quân này đoản mệnh, đã chết trận nơi sa trường. Thái Hậu cũng từng vài lần muốn thay Quận chúa chọn hôn sự, nhưng đều bị cự tuyệt. Mọi người đều cho rằng, Quận chúa quá yêu vị tướng quân ấy nên mới không muốn gả cho người khác!"
Tiểu Y đứng cạnh ta lải nhải không ngừng, biết ta rất hiếu kì về chuyện của Quận chúa, nên nàng thường hay hỏi chuyện ở khắp nơi để về kể cho ta. Mặc dù những lời kể còn qua loa, nhưng cũng nhờ vậy mà ta thêm hiểu thêm về vị Quận chúa bí ẩn này hơn.
Rốt cuộc người trong phủ đã bắt cóc ta là ai? Ngày ấy Thính Phong mới nói được một nửa, nhưng đac đủ để ta biết việc này do nữ tử trong phủ gây ra, chỉ không biết là thị thiếp nào, có thể khiến Liên Thành Chích ra sức bảo vệ như thế!
"Vương phi, Tiểu Y còn nghe nói, Thái Hậu cực kỳ yêu thương Quận chúa, một năm thì có hơn phân nửa thời gian Thái Hậu đều triệu Quận chúa vào cung hầu hạ, đối xử với nàng ấy quả thực còn tốt hơn so với Vương gia. Nếu không phải biết Quận chúa là cháu gái của Thái Hậu, thì mọi người đều nghĩ rằng nàng ấy là Công chúa. Thân phận cao quý như vậy, cho dù Quận chúa có lớn tuổi một chút, thì trong Viêm kinh này vẫn có vô số người muốn lấy nàng."
Đêm đã khuya, ta chờ Tiểu Y bôi loại thuốc tốt nhất xong rồi mới đi nghỉ, chỉ thấy hơi lạ, sao hôm nay Liên Thành Chích lại không xuất hiện.
Ta thầm cười nhạo mình, hắn không đến thì càng tốt. Không ngờ tới, lâu nay hắn luôn ở đây, bỗng nhiên một ngày không đến lại khiến ta cảm thấy có chút không quen. Thói quen, đúng là một thứ đáng sợ!
Ta thổi tắt đèn, mở to mắt nhìn căn phòng tối đen như mực, nhìn đến khi mắt cay cay, nước mắt chảy xuống, mới chậm rãi nhắm lại.
Trong không khí có chút dao động, một cảm giác áp bách ập đến, ta vừa định mở mắt thì đã bị kẻ nào đó dùng tay bịt kín miệng, ngăn không cho ta thét to lên.
"Suỵt...Thương Nhi, đừng kêu, là ta đây!"
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!