Ngược Thiếp

Chương 11: Quyết sát




Tim dường như ngừng đập, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, ta ngạc nhiên đè tay lên lồng ngực, mở to đôi mắt trong màn đêm, muốn thấy rõ người trước mặt mình.
Ta ngây người nhìn tới thất thần, không biết từ khi nào gương mặt đã đẫm lệ, tiếng nức nở bật ra. Cho đến khi có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên mặt, dịu dàng lau đi nước mắt, ta mới sực tỉnh, nhào vào trong lòng hắn.
Ta dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt hắn, sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ trong chớp mắt hắn sẽ lại biến mất. Ta mang theo tất cả những giọt nước mắt sà vào lòng hắn, mặc cho dòng lệ làm đẫm ướt y phục hắn.
"Thương Nhi... Thương Nhi... Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa..."
Hắn bảo ta đừng khóc, nhưng ta vẫn không kìm được nước mắt, đáy lòng nhói đau. Ta rất muốn hỏi hắn vì sao bây giờ mới đến, muốn hỏi hắn vì sao lại nhẫn tâm để ta một mình ở nơi này, để ta bị bắt nạt, khiến ta tứ cố vô thân, khiến ta thương tích đầy mình.
Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nổi cáu, trách móc hắn, nhưng tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, chẳng biết phải hỏi từ đâu. Hỏi ư? Ta lấy thân phận gì chứ?
Lấy tư cách muội muội trên danh nghĩa của hắn? Hay là, lấy thân phận của một nữ tử yêu hắn, nhưng lại bị gả làm thê tử của người khác?
Giờ mới biết, quá khứ đã qua không thể quay trở lại, cho dù có được hắn ôm vào lòng, thì mọi thứ đều đã đổi thay. Quá khứ ấy không phải trải qua nỗi đau, ta có thể hưởng thụ sự yêu chiều của hắn, làm một cô gái bốc đồng, nhưng vì sao hiện giờ ta chẳng thể nói rõ với hắn nỗi thống khổ trong lòng mình?
Hắn vẫn là hắn của ngày trước, còn ta đã chẳng còn là ta. Chiếc hố ngăn cách không ngờ lại sâu đến vậy, chẳng thể vượt qua nổi!
"Thương Nhi, thực xin lỗi, Lăng ca ca đã không bảo vệ tốt cho muội, để muội phải đơn độc đối diện với mọi thứ, thật sự rất xin lỗi!"
Thực xin lỗi......
Ta cười khổ, trái tim đang xao động cũng dần dần bình tĩnh trở lại, rời khỏi vòng ôm của hắn.
Trong màn đêm lóe lên một giọt nước mắt, ta đau xót tìm kiếm khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn, vẫn là khí chất khiến người ta thư thái ấy, làm ta cảm thấy ấm áp, nhưng không biết tại sao trong lòng lại thấy rất do dự.
Hắn nói xin lỗi ư......
Bởi vì phụ thân hắn biến ta thành một quân cờ? Hay bởi vì hắn không thể từ bỏ những thứ trước mắt mà giữ ta ở lại?
"Lăng, Lăng ca ca......"
Giọng nói run run, cổ họng ta đau đớn vô cùng.
"Thương Nhi, muội vẫn ổn chứ? Nửa tháng trước, Tây Ca trở lại Thiên Thục Quốc, nói muội bị bệnh không thể gặp ai, hiện giờ đã khỏi chưa?"
Hắn đứng yên ở trước giường, muốn tới gần ta, nhưng lại dừng lại, hạ giọng hỏi.
Ta biết hắn có điều cố kỵ, liền chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
Có ổn không? Đã khỏi chưa? Ta cười chua chát, vấn đề này thật khó trả lời.
"Lăng ca ca, sao bỗng dưng huynh lại tới đây? Như thế này rất nguy hiểm, khắp nơi đều có thị vệ mà Liên Thành Chích bố trí...."
"Ta chẳng nghĩ nhiều như vậy, ta lo cho muội, muốn biết muội rốt cuộc có sống tốt không? Thương Nhi, Liên Thành Chích hắn..."
Hắn hỏi được một nửa, không biết đang muốn nói gì mà ngập ngừng dừng lại, rồi thở dài một tiếng,
Ta cảm thấy vô cùng may mắn vì nơi này tối đen như mực, hắn sẽ không nhìn thấy những vết sẹo trên mặt, trên người ta. Mỗi vết sẹo ấy, tuy đã trải qua gần một tháng trị liệu bằng thuốc, dần dần nhạt bớt, nhưng nhìn vẫn có chút đáng sợ.
Biết ta sống tốt hay không rồi sao nữa? Hắn có cái bất đắc dĩ của hắn, dù ta có thật sự không ổn, thì cũng biết làm thế nào đây? Hắn sẽ đòi lại công bằng cho ta, rạch nát mặt của Liên Thành Chích sao?
Ta cười xòa, ta hiểu mình "đáng giá" đến mức nào mà, nếu so sánh với dân chúng Thiên Thục Quốc, cùng với giang sơn này, thì hắn nhất định sẽ lựa chọn im lặng không hành động.
Cũng giống như trước kia vậy, trong lòng hắn tuy có ta, nhưng vì giang sơn thiên hạ, mà vẫn quyết tâm biến ta thành quân cờ!
Thật muốn hỏi hắn, lúc trước khi ta bị ép gả đi, trong lòng hắn đã nghĩ gì? Có nghĩ tới việc phải đưa ta trở về không, có khổ sở không, hay hắn đã lựa chọn im lặng?
Lời định nói ra, cuối cùng vẫn nuốt lại.
"Lăng ca ca, huynh thì sao? Mọi thứ đều tốt chứ?"
Từ khi nào mà cuộc đối thoại giữa ta và hắn trở nên đơn điệu tẻ nhạt đến vậy? Trong lòng như sụp đổ, chỉ có thể ngước nhìn bầu trời đêm, đắm chìm trong nỗi bi thương của riêng mình.
"Thương Nhi, còn nhớ lúc trước ta từng hỏi muội, có trách ta không? Có phải lúc này, muội đang trách ta?"
Dường như hắn cảm nhận được sự xa cách của cả hai, không còn sự thân thiết trong quá khứ, sự ăn ý thấu hiểu suốt 8 năm bên nhau, qua 2 tháng ngắn ngủi đã biến mất chẳng còn tăm tích.
Nỗi bi ai vì chẳng thể vãn hồi mọi thứ này, hắn cũng cảm nhận được ư? Ta nhắm mắt, mệt mỏi lắc đầu, mỉm cười.
"Không trách...Thật sự không trách huynh, nếu như có trách thì cũng chỉ trách số mệnh, số mệnh đã bắt muội trải qua những chuyện này. Tất cả những thứ do số mệnh đem tới, bất luận tốt hay xấu, muội đều sẽ đón nhận hết. Lăng ca ca, huynh yên tâm đi, muội không sao cả, vẫn rất ổn. Muội sẽ cố gắng hết sức vì Thiên Thục Quốc, kéo dài thời gian giúp huynh, tuy rằng, chính muội cũng hoài nghi hiện giờ mình còn giá trị gì, còn tư cách gì đây....."
"Thương Nhi......"
"Thật đấy, muội ổn lắm, huynh có thể yên tâm rồi. Lăng ca ca, trở về đi, nếu bị Liên Thành Chích phát hiện thì không hay đâu, sẽ chỉ làm quan hệ giữa hai nước trở nên tệ hơn, nhất định huynh cũng không muốn vậy đúng không? Hay huynh thực sự không hề e ngại luật lệ ở Thánh Viêm Hướng? Không phải thì đi mau đi, thực ra, muội đã quen ở đây, làm Duệ Khâm Vương phi cũng không tệ chút nào, ít nhất cũng có danh phận cao quý, người người ngưỡng mộ......"
Ta cười nói, trong bóng đêm hắn không thể nhìn thấy nước mắt ta giàn giụa. Nở nụ cười bi ai, ta biết bản thân đang lừa mình dối người, những lời nói giả dối kia vừa thốt ra miệng, ta nghe mà còn muốn phỉ nhổ!
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chờ đợi điều gì đó, đôi mắt sáng như sao nheo lại trong màn đêm, nhưng ánh sáng kỳ lạ đó lại nhanh chóng bị vẻ ôn hòa che phủ. Giây phút ấy, ta chợt thấy hắn thật xa lạ, dường như cho tới bây giờ ta vẫn chưa thực sự hiểu được con người này.
Đông Nhi từng nói, hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cho tới lúc này ta mới nhận ra, lời Đông Nhi nói là thật.
Hắn thực sự vì muốn thăm ta nên mới đến sao?
Nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm phía xa bỗng nhiên dấy lên khói lửa, ta nở nụ cười, hắn đến đây, không phải là để gặp ta!
"Lăng ca ca, đi đi, mặc cho huynh đến đay vì lý do gì, Thương Nhi đều cảm thấy mãn nguyện rồi, không còn gì để tiếc nuối nữa. Có thể gặp lại huynh, Thương Nhi thực sự cảm kích, ít nhất thì, điều này đã làm muội hiểu được trái tim mình, những chuyện trước kia chưa rõ, hiện tại đều đã rõ...."
"Thương Nhi, ta......"
'Rầm' một tiếng, cánh cửa bị đá văng, Liên Thành Chích lạnh lùng nhếch mép nhìn ta, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, soi rọi gương mặt anh tuấn tái nhợt của hắn.
Ta không kịp che đi gương mặt mình, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển cùng vẻ khó tin của Lăng ca ca, đôi mắt ấy gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt ta.
Ta muốn nở nụ cười, hãy cười lên đi mà, nhưng lại lớn tiếng khóc: "Lăng ca ca, đừng nhìn muội như vậy, đừng nhìn nữa! Xin huynh..."
Ta che mặt, vùi sâu vào lòng bàn tay, giờ mới biết, một kẻ yếu ớt như ta không thể chịu nổi được ánh mắt lạ thường này của hắn, cho tới bây giờ ta đã chẳng còn gì nữa, bao gồm cả tình yêu với hắn...
"Mộc Thiệu Lăng, ngươi thật to gan, đêm hôm khuya khoắt dám đột nhập vào Duệ Khâm Vương phủ của ta!"
Liên Thành Chích âm trầm cắn răng, hắn cũng đang nhìn ta, hắn nghĩ Lăng ca ca đến đây vì ta ư? Ta, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng thôi!
Lăng ca ca nhìn ta, đôi mắt khẽ nheo lại, hai tay nắm chặt thành quyền, quay đầu nhìn về phía Liên Thành Chích. Ta chưa bao giờ thấy Lăng ca ca như vậy, vừa u ám lạnh lẽo, vừa khiến người ta sợ hãi.
"Vì sao nàng lại biến thành như thế này?! Ngươi đã làm gì nàng?!"
Liên Thành Chích cười, hừ lạnh nói: "Mộc Dương tiểu vương gia có lầm không vậy, giờ đây nàng là Vương phi của bổn vương, nếu đã gả cho bổn vương, thì điều ngươi hỏi chẳng phải dư thừa sao? Hay chỉ muốn diễn cho nàng xem, để chứng minh Mộc Dương tiểu vương gia ngươi không phải là kẻ vô tình?"
Hắn phất tay ra hiệu cho bọn thị vệ ở phía sau, trong chớp mắt liền vây kín toàn bộ căn phòng không một kẽ hở, ngay cả ruồi bọ có mọc cánh cũng khó thoát khỏi.
Lăng ca ca.... Liệu huynh có thể thoát ra ngoài được không?
Ta lo lắng nhìn Lăng ca ca, tuy ta thất vọng với hắn, nhưng không hề muốn hắn trở thành tù nhân của Liên Thành Chích. Cho dù võ công của Lăng ca ca rất lợi hại, nhưng nơi này có quá nhiều thị vệ, mà hắn lại chỉ có một mình......
"Mộc Thanh Thương, nàng đừng ép bổn vương, đừng quên nàng là Vương phi của bổn vương!"
Không kịp thu hồi sự lo lắng dành cho Lăng ca ca, ta đã nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của Liên Thành Chích, áp lực đến ghê người.
"Người đâu, tên tặc nhân này dám to gan xông vào Vương phủ giữa đêm khuya quấy nhiễu Vương phi nghỉ ngơi, mau bắt hắn lại!"
Tiếng rút kiếm vang lên chói tai, Lăng ca ca vẫn đứng yên bất động, trường kiếm trong tay hơi giơ lên, quay đầu nhìn ta cười ấm áp: "Thương Nhi, cho dù muội biến thành như thế nào, thì muội vẫn là Thương Nhi bảo bối của ta. Nam nhân này nếu đã không thể mang lại hạnh phúc cho muội, thì không cần ở lại nơi này nữa, ta sẽ dẫn muội đi!"
Ta giật mình, mơ hồ nhìn hắn, hắn nói muốn dẫn ta đi ư? Bỏ mặc cả thiên hạ?
"Ha ha... Mộc Thiệu Lăng, ngươi cho rằng mình còn có thể còn sống sót mà ra ngoài sao? Thiên Thục Quốc liên hợp với Bắc Nguyên Bắc Phiên, có ý đồ phản kháng Thánh Viêm Hướng ta, một nhân vật quan trọng như ngươi hôm nay đã rơi vào tay bổn vương, đừng hòng mà thoát được! Càng không nói đến việc mang Vương phi của bổn vương rời đi!"
Vài tên thị vệ phi thân tiến lên, trường kiếm đồng loạt nhắm về phía Lăng ca ca, ta nhìn cảnh chiến trường hỗn loạn, không biết từ lúc nào Liên Thành Chích đã đến trước mặt mình. Hắn giữ chặt cổ tay ta, hung hăng nói: "Nàng muốn đi với hắn thật sao?!"
Cổ tay đau quá! Ta cắn răng nhẫn nhịn, nam nhân này thật không hiểu thứ gọi là thương hương tiếc ngọc.
"Không phải ta muốn đi cùng huynh ấy, mà là không muốn ở lại nơi này!"
"Nàng...! Được lắm! Mộc Thanh Thương, hôm nay bổn vương sẽ để nàng được tận mắt nhìn hắn chết tại đây!"
Hắn buông tay ta ra, gương mặt tức giận thật làm cho người ta run sợ, trường tiên màu đen trong tay hắn vẽ thành một đường trên không trung, thân roi có vô số gai nhỏ, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo. Tiếng roi quất lên làm chấn động trái tim, ta kinh hãi nhìn hắn!
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.