Ngược Thương

Chương 21: Mạnh mẽ bỏ rơi




Tối đó anh không về, cô chậm chạp thu dọn đồ đạc. Nước mắt lăn dài trên vùng má trắng bệch. Âm thanh xếp đồ vào vali vang lên lạnh lẽo trong ngôi nhà to lớn.
Cô như con rô bốt quên không tra dầu, ngốc nghếch gỉ sét. Không oán ai, không hận ai... chỉ trách mình cố chấp.
Tới khi hoàng hôn đến, cô mới xếp hết đồ đạc của bản thân vào trong chiếc vali nhỏ.
Cô ngẩng mặt lên, qua cánh cửa kính to lớn, cô thấy cuối trời đang nhuộm màu hoàng hôn. Không còn rực rỡ như giữa trưa đằu chiều, mà tàn lụi lép vế sau ngọn núi kia.
Cảnh hoàn hôn có khi rất đẹp, nhưng có khi lại bi thương vô cùng, đớn đau vô cùng tận.
Cô nhẹ bước tới dàn tủ gỗ đựng đĩa của anh, lấy ra một chiếc đĩa. Để vào chiếc đài được bố trí loa khắp bốn góc phòng. Âm thanh thê lương vô cùng nhẹ nhàng vang lên, người ca sĩ thả lòng vào toàn bộ bài hát. Bất lực làm sao, thê lương tới mức nào??
(*) đây là bài Let It Be Me của Jennifer Lopez nhé mọi người. Theo Google bài này đã ra khá lâu nhưng bây giờ mới nhận được sự chú ý của công chúng VN.
Đây là món quà cô tặng cho ngôi nhà này. Giúp nó bớt đi sự cô đơn, lạnh lẽo ngày thường. Hoặc là chỉ mong khi anh trở về sẽ có chút gì đó nhớ tới cô. Một chút cũng được...
Khi mất nhiều thời gian lững thững đi bộ ra khỏi khu nhà anh, cô bắt một chiếc taxi.
Lúc ngồi lên xe, cô thấy có điều gì không đúng, nhưng không thể nhớ nổi là thứ gì.
Rút máy ra bấm số gọi cho Điềm Điềm. Trong máy vang lên tiếng nói của một Điềm Điềm ủê oải thiếu sức sống. Cô thở dài một hơi...
“Điềm Điềm?”
“Ừm, mình đây”
Tự dưng chiếc xe dừng lại.
“Điềm Điềm đợi chút”
Cô quay lên chú tài xế, mới nhận ra được điều bất thường kia. Ông ta không mặc áo lái xe taxi của hãng, bên ngoài cũng không có dán số xe. Cô chợt trống rỗng. Cướp giật? Hay giết người đây?
Bỗng cô thấy người đàn ông kia tiến tới đưa chiếc khăn trắng lên mũi cô. Cô chợt thấy mọi thứ mơ hồ. Chỉ còn lại gương mặt bỉ ổi của người đàn ông kia đang cười một cách dâm đãng vô cùng.
Dùng chút hơi sức cuối cùng nói vào điện thoại:
“Điềm Điềm... cứu mình... cứu...”
Rồi không khống chế nổi bản thân mà lịm đi.
Khi tỉnh lại, cô thấy xung quanh rất mơ hồ. Đây là một phòng tổng thống sang trọng. Theo bản năng cô cúi xuống nhìn thân thể mình, và chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: ' Lõa Lồ '
Khi nhấc hạ thân lên cô thấy đau đớn vô cùng, theo kinh nghiệm của bản thân cô liền nhận ra. Bản thân đã bị xâm phạm!!
Cô trùm chăn qua đầu không biết nên làm gì, đau đớn, khổ tâm cùng kéo đến. Cô khóc lớn trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng khóc vang lên thê lương vô cùng tận...
Ở một phòng kia, có một người đàn ông nhíu mày theo dõi từng cử động của cô..... Hắc ám nhíu mày không rõ đang nghĩ gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.