Gặp anh, thương anh, yêu anh tới phế liệt!
Tối đó, Nhược Nhược ngủ không được, những lời nói của Điềm Điềm đâm thẳng vào trái tim ngốc của cô. Đó... là yêu sao?
Nhắm mắt rồi lại mở, khuôn mặt anh tuấn cứ hiện lên trước mắt cô, đôi mắt lạnh lùng kia như đang hút cô vào vòng xoáy mang tên tư tình...
Sáng hôm sau mắt Nhược Nhược so với gấu trúc quả thực như nhau!
Để có thể bình tâm lại, giờ nghỉ trưa cô vòng ra sau sân trường náo nhiệt, tới khu nhà học mới thi công xong đang được chờ chuyển qua học, ngồi “tĩnh tâm”!!
Nào ngờ cô lại thấy một cảnh tượng đỏ mặt tía tai tới trong mộng cũng đau lòng.
Cậu nam sinh một lần chạm mặt đã khiến cô thành Nhược gấu trúc kia đang cùng một bạn nữ xxoo.
Kia không phải là Hụê Cát Lam hoa khôi nổi tiếng lạnh lùng, xinh đẹp đến bạn nữ cũng phải e ngại tự ti, nam sinh mê luyến đấy sao??
Cô cũng không phải người động tâm nhanh đến vậy, nhưng tại sao lòng vẫn cứ dâng lên một nỗi đau thương cứ như thứ vốn là của mình bị người ta hiên ngang cướp đoạt vậy?
Nhìn lướt qua cô thấy được cảnh khiến người lớn còn khó thở, nam sinh kia nâng bộ ngực cao vút như chào mời cúa Cát Lam kia lên cắn mút, tay kia đồng thời lột bỏ thứ vướng víu giữa hai người, cùng nhau giao hoan.
Cát Lam thở dốc tinh tế mà kiều mị, khuôn mặt đỏ bừng khẽ nói nhỏ:
“Mặc Nham, thô bạo làm người ta đau muốn chết”
“Không vừa ý sao?”
Cát Lam vỗ nhẹ vào thân hình tuy chưa trưởng thành được mấy phần của nam sinh kia, bẽn lẽn nói:
“Tuyệt vời như vậy có thể không vừa ý sao, Mặc Nham thêm nữa đi, chưa đủ Mặc Nham... Aaa”
Nhiễm Nhiễm bên ngoài chân tay đã run rẩy, nam sinh kia sao lại có thể như vậy, cả Cát Lam nữa, sao có thể nói ra mấy lời không biết ngại kia, họ còn chưa đủ tuổi. Cô muốn chạy vào mà hét to “đôi cẩu nam nữ, các ngươi đã làm ô uế sự tôn nghiêm của trường học cả rồi!!”
Chỉ tại, cô vốn nhát gan cái gì cũng không dám làm...