Người Ấy Không Yêu Tôi

Chương 39:




Thật sự động tâm, đại khái là bắt đầu từ khi đó.
Có thể lúc đầu là bởi vì Tần Thâm đối với Cao Huân rất tốt, vì vậy mà ước ao, vì vậy mà đố kỵ.
Nhưng thời khắc tình yêu thật sự sinh ra, lại là vì một khắc Tần Thâm đem dịu dàng, đem ánh mắt đặt trên người cậu.
Cậu nhìn bóng mình phản chiếu trong con ngươi đen láy của Tần Thâm, cảm giác rất kỳ diệu.
Cảm giác như mê muội, như bị hút lấy, chỗ khoang ngực nóng bỏng, trước mắt như phủ sương, dường như không trông rõ bất cứ thứ gì, mơ mơ hồ hồ một bước bước vào trong mộng.
Cậu yêu, rất đột ngột, không kịp chuẩn bị.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, cậu lại bắt đầu không thỏa mãn, bởi vì có tư tâm, cho nên không thấy rõ vốn dĩ người này đã yên lặng đem hết dịu dàng cho cậu từ lâu.
Lúc ở cùng nhau, Tần Thâm biết rõ khẩu vị của cậu, sẽ đắp chăn cho cậu, sẽ vì cậu mà không hút thuốc, sẽ vào sinh nhật của chính mình, mua một cái bánh kem mình không thích, chỉ vì để cậu vui vẻ, sẽ vào giữa ngày tuyết lớn, mua cho cậu một cốc trà sữa, cõng cậu về nhà.
Vì sao cậu lại không thấy rõ? Dưới chân đèn bao giờ cũng tối, người trong cuộc luôn luôn mơ hồ.
Nếu như không phải là yêu, vậy thì là cái gì?
Thạch Kha cảm thấy thiếu hụt trong lòng đang từng chút một được lấp đầy, tất cả bất an cùng thấp thỏm đều vào lúc này, như bụi bặm mà lắng xuống.
Tần Thâm đẩy trà sữa đến trước mặt cậu, chất lỏng trong cốc xoay tròn rồi dần dần tĩnh lặng lại, Tần Thâm nói: "Biết em thích uống trà sữa ở đây, thế nhưng dạ dày em không chịu được, anh bảo bọn họ bỏ thêm một chút hồng trà, em thử xem so với uống lạnh có ngon hơn chút nào không."
Thạch Kha uống một hớp, mỉm cười: "Ngon lắm."
Động tác trên tay cậu dừng một chút, cậu mở to mắt: "Tần Thâm, em đã nói với anh chưa..."
Tần Thâm nghi hoặc mà ừ một tiếng.
Thạch Kha cong khóe môi, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Em thích anh."
Tần Thâm hai mắt mở to, dường như có chút kinh ngạc mà dời mắt đi, lại trở về, đôi mắt chớp rất nhanh, lỗ tai cũng hơi đỏ lên.
Tần Thâm hạ mi mắt, dường như không dám nhìn cậu: "Anh cũng vậy."
Cô bồi bàn bưng dĩa thức ăn đứng đó, nhất thời không biết có nên đi đến đặt đồ ăn xuống hay không.
Lúc này điện thoại Tần Thâm vang lên, đúng lúc giải vây cho cô.
Cô vội vã đặt thức ăn xuống, bỏ của chạy lấy người.
Tần Thâm nghe điện thoại xong, vẻ mặt rất khó xử, hắn gần như cương quyết từ chối người bên kia điện thoại, nói hắn hiện tại ra ngoài có việc, chờ hắn về rồi hãy nói.
Hẳn là công việc, mà bây giờ, Tần Thâm bởi vì cậu mà thoái thác.
Thạch Kha giơ tay giữ lại bàn tay Tần Thâm đặt trên bàn, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao cả, anh đi đi."
Tần Thâm nhìn cậu hồi lâu: "Cứ như vậy đi." Hắn cúp điện thoại, suy nghĩ một chút: "Không sao, anh đã hẹn với em rồi."
Thạch Kha không có biện pháp, đành phải nói: "Em còn chưa từng đến công ty anh, hay là anh dẫn em đi tham quan một chút đi?"
Tần Thâm do dự một lúc, vẫn là nói: "Cơm nước xong lại nói."
Sau khi ăn xong, Tần Thâm thật sự dẫn cậu đến công ty.
Kỳ thực cũng không phải cậu chưa từng tới bao giờ.
Nhưng cậu không định nói cho Tần Thâm biết.
Chỉ là không ngờ, cô nàng ở quầy lễ tân lại nhận ra cậu.
Tần Thâm dẫn cậu đến quầy lễ tân làm một tấm thẻ ra vào công ty, thuận tiện cho cậu hôm khác lại đến.
Cô nàng trực quầy kinh ngạc nhìn cậu: "A, anh..."
Tần Thâm chú ý đến thái độ của cô nàng, nghi hoặc nhướng mày.
Cô nàng lớn tiếng nói ra nguyên nhân mình kinh ngạc: "Anh không phải là cái người mỗi năm ngày mười lăm tháng chín, đều ở đại sảnh ăn một chiếc bánh sinh nhật lớn sao?"
Thạch Kha đứng như trời trồng, hận không thể chạy trốn khỏi hiện trường.
Mười lăm tháng chín, là sinh nhật Thạch Kha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.