Người Cầm Quyền

Chương 570: Động phòng




Nam Tuần Trưởng để phu nhân của ông ta đưa lễ vật tới cho Hàn Đông, là một đôi đồng hồ tình nhân Rolex, lúc trước là quà của quốc vương Thụy Sĩ tặng cho Nam Tuần Trưởng và phu nhân của ông ta.
Một phần lễ vật này không những quý giá, mà còn là lời chúc phúc của Nam Tuần Trưởng đến Hàn Đông và Lữ Nhạc.
Phu nhân Nam Tuần Trưởng không nán lại bao lâu liền trở về.
Hàn lão thái gia và một đám người già nói đến tình trạng cơ thể bây giờ của Nam Tuần Trưởng, họ không ngừng thổn thức.
- Mấy ngày nữa Hàn Đông con cùng Lữ Nhạc đi thăm đi.
Lão thái gia nói Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu, lúc này trong lòng có chút chờ đợi lần thăm hỏi này, nhưng là vừa có chút trầm trọng.
Một đám chiến hữu của lão thái gia lần lượt cáo từ, sau khi ăn xong cơm tối, thân nhân hai bên cũng đều tự tản đi.
Hàn Đông và Lữ Nhạc kết hôn mặc dù là đại sự, nhưng tất cả mọi người đều có việc của mình, cũng không thể nào liên tục trông coi. Huống chi, hình thức hôn lễ rất lớn cũng là loại mức độ cao, là một tuyên ngôn của lực lượng Hàn hệ ra phía ngoài, biểu thị bắt đầu tử hiện tại nhân vật lĩnh quân Hàn hệ đời thứ ba đã đi lên sân khấu.
- Thật mệt.
Hàn Đông xuống xe đến, trong tay ôm một cái hòm.
Trong này có một số lễ vật do nhân vật trọng yếu tặng, trong đó có lời chúc mừng của các vị đồng chí lãnh đạo chủ chốt trung ương đương nhiệm, tuy rằng nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ là một vài lời chúc phúc Hàn Đông và Lữ Nhạc, nhưng ý nghĩa lại không hề tầm thường, điều này cũng cho thấy mức độ ảnh hưởng ở chính đàn Trung Hoa của Hàn lão thái gia đạt đến một độ cao mới.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không thể nào đem mấy lời chúc mừng đó tùy ý triển lãm khoe ra với người khác, mà đưa tất cả về cất đi
- Hàn Đông, anh đeo đồng hồ xem.
Trên mặt Lữ Nhạc một mảng phấn hồng, đưa cho Hàn Đông đồng hồ nam Rolex.
Hàn Đông giơ tay kéo, đã kéo Lữ Nhạc vào trong lòng ngực, đưa môi hôn lên bờ môi của nàng
Lữ Nhạc kêu lên một tiếng:
- Ai cha, đừng nóng vội...
Hàn Đông không nhịn được cười ha ha nói:
- Cái gì đừng nóng vội cơ?
- Anh là tên vô lại.
Trên mặt Lữ Nhạc đỏ lên, mặt cô đầy thẹn thùng đỏ ửng, cúi đầu đeo đồng hồ cho Hàn Đông.
Sau đó cô duỗi cổ tay mình ra, và giống với cổ tay của Hàn Đông, hai chiếc đồng hồ một ánh vàng óng ánh, một lấp lánh ngân quang, đi chung với nhau tự nhiên trang nhã, lại cho thấy khí chất cao quý.
- Thật là đẹp mắt.
Lữ Nhạc dịu dàng nói,
- Em nhìn thấy trong hộp còn có giấy chứng nhận, cái này cho thấy đây là bản số lượng có hạn đấy.
Hàn Đông đưa tay nhéo một cái ở trên mũi nhỏ của cô, nói:
- Em thật là tham tiền, hôm nào anh mua cho em cái còn quý hơn tốt hơn.
- Đây là của Nam Tuần Trưởng tặng đấy, anh lại dùng tiền để so sánh sao?
Lữ Nhạc lắc đầu, nói:
- Ông ấy thật đúng là coi trọng anh.
Hàn Đông nghĩ thầm rằng đêm tân hôn sao lại nói chuyện này, liền cười nói:
- Được rồi, ngày mai nói chuyện đó sau, chúng ta đi tắm rửa đi.
- Hả…
Lữ Nhạc thẹn thùng càng khẩn trương, nàng nói:
- Chúng ta ngồi lúc nữa đi, nói chút chuyện đã, em…
Trên thực tế vừa rồi sở dĩ cô phải mang đồng hồ ra xem thử, chính là vì dời sự chú ý của Hàn Đông đi, trong lòng của cô đối với một vài chuyện sắp xảy ra có hơi sợ sệt.
Thấy vẻ thẹn thùng hiện lên trong mắt của nàng, Hàn Đông cười nói:
- Nói chuyện phiếm cũng được, vậy em ngồi ở trong lòng ngực anh, anh ôm em trò chuyện.
- Không được…
Lữ Nhạc khẽ lắc đầu, trên mặt đã có một mảng ửng đỏ, cô đưa tay cầm lấy tay Hàn Đông, nói:
- Em rất nặng đấy, chúng ta cứ như vậy nói chuyện đi.
Hàn Đông nhìn thấu sự căng thẳng của cô, trong lòng cười thầm, nói:
- Không phải lo lắng, khí lực của anh rất lớn đấy.
Nói xong, Hàn Đông đưa tay vòng qua eo của nàng, ôm nàng, làm cho nàng ngồi trên hai chân của mình. Sau đó hai tay nhẹ nhàng dùng sức, hai người liền dựa sát vào nhau.
Lúc này, khuôn mặt hai người cách nhau chỉ có mấy centimet, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Đông, Lữ Nhạc nhắm hai mắt lại thẹn thùng.
Hàn Đông thấy bộ dạng thẹn thùng mê người của nàng, trong lòng không kìm nổi rung động, tiếp cận hôn lên môi nàng.
Cơ thể Lữ Nhạc khẽ run lên, lập tức trong miệng hơi mở ra, bắt đầu đáp trả.
Trong biệt thự, hiện tại chỉ có hai người là Hàn Đông và Lữ Nhạc, bọn họ ôm nhau thật chặt, đầu lưỡi hai người đối chọi mãnh liệt.
Tay Hàn Đông trượt trên lưng Lữ Nhạc, rất nhanh liền không cam lòng khẽ vuốt đơn giản như vậy, từ vạt áo quân trang của cô lần mò vào bên trong
Bởi vì thời tiết bây giờ vẫn tương đối nóng, cho nên Lữ Nhạc mặc quần áo thường, có chút rộng thùng thình, tay Hàn Đông nhẹ nhàng liền chui vào, ngón tay nhẹ vuốt ve da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của cô, Hàn Đông không kìm nổi nuốt từng ngụm nước bọt, hai tay không kìm nổi hướng lên trên tìm kiếm.
- A…
Lữ Nhạc lúc này bỗng nhiên tỉnh táo, xuất hiện một tiếng thét kinh hãi, thân mình uốn éo, nhanh chóng từ trên hai chân Hàn Đông trượt xuống, trên mặt một mảng ửng đỏ, chìa tay nắm lấy quần áo, nói:
- Em tắm rửa đã.
Nói xong cô liền hướng về phía phòng tắm nhẹ nhàng chạy đi.
Hàn Đông liền cười nói:
- Anh cũng đi với em.
- Không được, anh ở lại tắm sau.
Lữ Nhạc quay đầu lại dịu dàng nói, nhanh tiến vào trong phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Hàn Đông đứng ở cửa, vẻ mặt vui vẻ, cô bé thật là đáng yêu.
Kỳ thật Hàn Đông hiểu được Lữ Nhạc hẳn là có chút thẹn thùng và sợ sệt, trước đây Hàn Đông và Lữ Nhạc có ở cùng nhau, cũng không có hành động thân thiết quá lâu, phần lớn thời gian là cầm tay nhau, hoặc là Hàn Đông hôn nhẹ trán và hai má cô, hôn môn đều chỉ là đụng tới liền ngừng lại, còn kiểu hôn kịch liệt như tối nay, đây mới là lần đầu tiên của hai người.
Nghĩ đến lúc cái lưỡi thơm tho của Lữ Nhạc phối hợp với mình, Hàn Đông không kìm nổi liếm môi một cái.
Lúc này Lữ Nhạc trong phòng tắm dịu dàng nói:
- Hàn Đông…
- Làm sao rồi, để cho anh đi vào sao?
Hàn Đông cười hỏi.
- Không… Không phải
Lữ Nhạc xấu hổ thấp giọng nói,
- Em không mang quần áo, anh lấy giúp em với
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Quần áo nào, không phải buổi chiều em mới thay quần áo sao?
- Chính là y phục á…
Lữ Nhạc nói.
Hàn Đông lúc này mới hiểu, Lữ Nhạc nói đến nội y, không khỏi vui lên, nói:
- Em chờ nhé, anh lấy cho, em để ở chỗ nào vậy?
Lữ Nhạc dừng lại một chút, nói:
- Thôi vậy, để em tự đi lấy.
Cô ở bên trong vốn đã cởi quần áo ra rồi, này lại mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng tắm ra, mặt đỏ thẹn thùng.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy được rồi, anh chờ em cùng nhau tắm.
- Không được
Lữ Nhạc kiên quyết nói, nói xong cô liền đi ra xe bên ngoài lấy nội y ưa thích.
Đợi khi cô trở về, Hàn Đông đã nằm trong bồn tắm phòng ngủ rồi.
- Mau tới đây, nước ấm thích lắm.
Hàn Đông cười với Lữ Nhạc nói.
Lữ Nhạc mặt đỏ lên, lập tức lắc đầu, đưa tay đóng cánh cửa lại, lớn tiếng nói:
- Anh tắm trước đi, em sẽ chờ tý tắm.
Hàn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra buổi tối hôm nay cái gọi là kế hoạch tắm uyên ương không thể nào thực hiện được rồi, vì thế hắn liền mau tắm xong, mặc áo ngủ vào, sau đó thay nước ấm trong phòng tắm.
Lữ Nhạc ngổi trong phòng khách, trong tay cầm bản điều khiển không ngừng đổi tiết mục ti vi, thấy Hàn Đông phía trước, cô liền buông bản điều khiển nói:
- Em tắm rửa đây.
- Được, anh chờ em.
Hàn Đông nói.
Tuy nhiên đợi một hồi đến rất lâu, cô bé Lữ Nhạc kia có lẽ đối với chuyện kế tiếp nên sinh lòng sợ hãi, ở trong phòng tắm đến nửa ngày không chịu đi ra, Hàn Đông thậm chí lo lắng cô ngủ ở bên trong, liền đi qua gõ cửa nói:
- Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc, em đang ngủ sao?
Trên thực tế Hàn Đông đứng ở cửa có thể nghe được bên trong thỉnh thoảng vung lên tiếng nước, đoán được Lữ Nhạc là cố ý ở bên trong.
- Sắp xong rồi, anh xem TV đi.
Lữ Nhạc ở bên trong dịu dàng nói, cô thỉnh thoảng lại lấy tay tưới nước lên trên người, nhưng trong lòng thì một mảng bối rối.
Cô đương nhiên biết đêm tân hôn hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, đây cũng là nghĩa vụ người vợ của cô. Nhưng cô vừa nghĩ tới sẽ hòa với da thịt Hàn Đông, trần truồng mà chống đỡ, trong lòng liền cảm thấy vô cùng bối rối, tựa như một con thỏ nhỏ, thình thịch thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Hàn Đông cười nói:
- Em nhanh lên, em lại tắm nữa trời sẽ sáng mất.
Sau đó Hàn Đông liền đi trở lại, dừng lại một chút, liền rón ra rón rén quay trở lại, âm thầm đứng ở mép bên cửa phòng tắm.
Lại đợi chừng mười phút đồng hồ, Lữ Nhạc rốt cục cũng mở cửa phòng tắm đi ra. Ngâm trong bồn tắm lâu như vậy, trên mặt, trên cổ của nàng đều là một mảng hồng
Lúc Lữ Nhạc đi ra cửa phòng tắm, Hàn Đông giơ tay chặn ôm cô.
- A…
Lữ Nhạc thét một tiếng kinh hãi, lập tức liền bị Hàn Đông ôm lấy. Cùng lúc đó, Hàn Đông cúi đầu hôn lên môi Lữ Nhạc, tiếng thét kinh hãi của cô hoàn toàn không thốt ra được.
Hàn Đông vừa hôn Lữ Nhạc, vừa đi đến phòng ngủ.
Mà Lã Nhạc hiện tại cả người một mảnh mềm yếu, nhắm mắt lại, lông mi đang chớp không ngừng.
Đi vào phòng ngủ, Hàn Đông nhẹ nhàng đưa Lữ Nhạc thả lên giường, sau đó vứt bỏ dép cùng lên giường.
Lữ Nhạc ngửa mặt nằm trên giường, hai mắt khép hờ, tựa hồ mặc kệ Hàn Đông hái đóa hoa.
Tuy nhiên Hàn Đông theo lông mi chớp của cô, còn nắm chặt tay, nhìn ra căng thẳng trong nội tâm nàng. Khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lấy hai má của cô, sau đó là cổ, theo thứ tự đi xuống, cùng lúc đó Hàn Đông vươn tay ra, nhẹ nhàng mà cởi bỏ áo tắm của cô.
Khi môi Hàn Đông hôn đến bộ ngực của nàng, Lữ Nhạc cả người run lên, hai tay cầm thật chặt.
Tuy nhiên Hàn Đông không cởi bỏ nội y của nàng, mà chỉ ở phần trắng nõn xa kia hôn hít một chút, sau đó lại quay đầu lại hôn môi hai má của cô. Bởi vì Hàn Đông cảm giác được sự hồi hộp của Lữ Nhạc, thân thể cũng cứng ngắc, hắn cũng không muốn đoạt lấy cô lúc này, mặc dù là đêm tân hôn, nhưng cũng muốn làm cho nàng cảm thấy thoải mái mới tốt.
Lữ Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên rất nhanh cô liền lại căng thẳng, bởi vì Hàn Đông thò tay gỡ nội y của nàng, một đôi núi non no đủ của cô hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.