Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 161: Tiểu Thất bị bắt




Tiểu Bạch bị "bắt" đi, người phiền muộn thứ hai phải kể tới ba ma ma. Phải gọi là hồn bay phách lạc, lo được lo mất.
Ngay cả máy móc cún cũng bắt đầu tra chứng bệnh có quan hệ tới bệnh trầm cảm của nữ nhân, chỉ lo mấy người mẹ sớm tiến vào thời mãn kinh.
Tiểu Ly cũng vẫn hảo, gần như cùng San Đạo cùng ăn cùng ở, thịt ăn hơi nhiều, cái bụng tròn vo, trên người thường thường không hiểu ra sao có thương, buổi tối như cảnh khuyển kiểm tra cửa sổ có đóng kỹ không, động tác càng ngày càng giống dã thú —— linh hoạt, mạnh mẽ, nhanh nhẹn!
Duy nhất đáng giá quan tâm chính là San Đạo bạn học —— không chỉ trên trán "Giương mắt văn" lớn đến bằng phẳng một chút, không còn như lão đầu nhi, hơn nữa đầu trọc rốt cục mọc ra một vòng lông tơ, lông tơ trên cánh màu sắc cũng hiện ra rõ ràng, là màu đỏ, rực rỡ cực kỳ.
Đối với cái này, Reid kích động lệ rơi đầy mặt! Chịu oan ức giúp hàng này cuối cùng cũng coi như có báo đáp, cũng không tính phí công một hồi. Còn nữa, màu tóc cùng cánh màu đều như hắn! Chứng cứ di truyền a! Ba ba ãnh hdiện lên công tác càng có nhiệt tình, công trạng XP tập đoàn bởi vậy phát triển không ngừng.
Blake nhìn lông tơ màu đỏ trên cánh nhóc một chút, vẫn có chút âm u thương. Chỉ có cánh đen mới là người cường hãn nhất bên trong hết thảy loài chim, hơn nữa gia đình cánh đen sẽ có một con trai trưởng thiên phú tuyệt hảo trở thành điểu vương, xem ra, điểu vương cùng gia hỏa trưởng thành sớm này không quan hệ gì.
"Chúc mừng con, tóc cuối cùng cũng mọc, con không biết ta có bao nhiêu lo lắng con là đầu trọc!" Tiêu Tiễn kích động đến xoa xoa khuôn mặt nhỏ San Đạo, lại sờ sờ cánh nhỏ của nhóc, rốt cục cảm giác ra xú hài tử này có chỗ đáng yêu. Mặc dù cách thiên sứ cái gì còn có khoảng cách một trăm Tiêu Tiễn, nhưng cuối cùng cũng coi như giống người...
Chỉ bất quá bộ lông thưa thớt này của nhóc so với tiểu ly lông xù ngạch bên cạnh cũng thật là như gặp sư phụ. Đều là bộ lông đỏ rực, rất có cảm giác tình lữ áo đơn.
Tiêu Tiễn lại nói: "Ta có một ít bí phương sinh sôi, trễ một chút cho con thử xem... Thuần thực vật, không có bất luận cái tác dụng phụ gì, chính là hơi cay, đến nhịn một chút." Sát gừng có thể râu rậm, tiểu bí phương của người phương Đông a!
White rốt cục không nhịn được ôm San Đạo vào trong ngực: "Đừng dằn vặt lung tung, nó vẫn còn con nít đây. Đây là quá trình trưởng thành tự nhiên. La Mã cũng không phải một ngày tu thành, chúng ta cũng không phải trời sinh liền soái! Thế nào cũng phải chờ mấy ngày, hài tử mới lớn...
Tiêu Tiễn đành phải nhún vai, liền như vậy coi như thôi.
Kỳ thực gien San Đạo tốt đẹp như vậy, làm sao có khả năng xấu đây? Tùy tiện hình dáng giống ai cũng cùng xấu không dính dáng. Then chốt nhóc là sinh non, sớm từ bên trong vỏ cứng khoan ra, còn chưa phát dục hảo, vì lẽ đó tự nhiên rất "kỳ quái", thêm nữa nhóc tư tưởng trưởng thành sớm, dùng não quá độ, dinh dưỡng toàn phát dục não bộ, không kịp cho thân thể, quan trọng nhất chính là ăn thịt không uống sữa, dinh dưỡng theo không kịp.
Theo tuổi càng lúc càng lớn, thịt thịt cũng có thể hấp thu dinh dưỡng, tiểu ly cái kia kẻ tham ăn mỗi ngày liên tục miệng - ăn đồ ăn, cũng làm cho San Đạo bị ảnh hưởng, khẩu vị càng ngày càng tốt, bây giờ sẽ bắt đầu trưởng thành nghiêng về bên Soái.
Ba ma ma u buồn - lúc về đến nhà, Tiểu Thất đang hào hứng mặc trang phục cực kỳ lóe sáng của mình.
"Con ngày hôm nay đã tốt nghiệp! Ba mỹ nữ mau đánh phấn cho xinh đẹp đi nào, đi tham gia!"Ba người phụ nữ lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao, bận rộn thu thập tâm tình, lục tung tùng phèo - đi tìm quần áo vừa vặn với mình nhất, từ mẫu thân trống vắng mất đi ái nhi lại biến trở về quý phụ tinh thần gấp trăm lần! Lại đã quên ngày hôm nay là một ngày nặng như vậy muốn, các nàng nội tâm bay lên một luồng hổ thẹn.
Các nàng tuy rằng chán nản, nhưng cốt khí phong độ y ở. Ăn mặc một tân, ngồi vào trong thính phòng thì, toàn làm hạ thấp một đám mẫu thân khác. Các nàng là tỷ muội đồng bào, ung dung hoa quý, khuôn mặt đẹp đẽ, xem ra quả thực như ba đóa tịnh đế liên. Các nàng đồng loạt gả tới ZP gia, đáng tiếc lão công là một lão sắc quỷ, sinh ra mấy con trai cũng như không, chỉ có Tiểu Thất, xem như là hy vọng cuối cùng của các nàng.
Nhìn thấy Tiểu Thất được gọi tên, lên đài nhận bằng tốt nghiệp hiệu trưởng ban phát, tuyên bố hết thảy thành tích của thằng bé đều hợp lệ, có thể lên tới trường cao đẳng, các nàng nước mắt mông lung.
Tiểu Thất một thân lễ phục khéo léo, so với bất kỳ hài tử nào trong trường học đều có khí chất quý tộc, cậu kiên trì thẳng tắp lưng, bình tĩnh - từ trong tay hiệu trưởng tiếp nhận giấy chứng nhận, hướng về ba người mẹ giơ giơ lên. Mấy năm qua tuy rằng trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng cậu đã từ tiểu tử công tử bột biến thân thành một tiểu thanh niên hiếu thuận hiểu chuyện, vậy cũng là an ủi duy nhất bên trong nghịch của cảnh các nàng đi!
Tiểu Thất lại hướng về trong một góc khác giương lên giấy chứng nhận, liếc mắt đưa tình. Bên trong góc biết điều - đứng một người đàn ông, đeo kính đen, ăn mặc đồng phục an ninh trường học, thân hình hắn mỹ hảo, không có cánh, dường như một giáo cảnh nhân loại bình thường.
Hắn là N2. Từ bên trong bách bận rộn rút ra không đến, lại sợ bị cái nhóm học sinh điên cuồng này phát hiện —— phải biết nếu như đám fans nhỏ tuổi này quá hưng phấn, vạn nhất tạo thành sự cố dẫm đạp. Vì lẽ đó hắn biết điều - cùng hiệu trưởng câu thông một hồi, thay đổi thân trang phục như vậy, chen ở bên trong đám người, tự mình tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Tiểu Thất.
Tiểu thất lần đến cùng mấy người mẹ chụp ảnh chung, lại không chút biến sắc - lôi vị "Giáo cảnh" kia lại đây chụp mấy bức ảnh.
N2 xoa xoa tóc Tiểu Thất, nhẹ giọng nói: "Cao lớn lên không ít a..." Tưởng tượng năm đó tên tiểu tử này đỉnh đầu chỉ tới ngực hắn, hiện tại đều cao tới vai. Mấy năm qua, vóc dáng tên tiểu tử này cao hơn rất nhiều, âm thanh cũng đã trải qua kỳ bể giọng, biến ra chút thanh trầm đặc hữu thanh niên.
"Rất cao hứng anh có thể đến, anh ngày hôm nay không phải đi đóng mấy cảnh quan trọng nhất phim sao?" Tiểu Thất một mặt không che giấu được mừng rỡ như điên. Một đôi mắt diễm liễm - nhìn chằm chằm người yêu.
"Nửa giờ anh vẫn là có thể rút ra!" Hắn vừa nói một bên lưu luyến nhìn Tiểu Thất một chút, "Nửa giờ đã đến, anh phải đi rồi..."
"Buổi tối có thể bình thường trở về không? Em chờ anh..." Tiểu Thất ám muội - liếm liếm lưỡi, trên dưới liếm láp môi đỏ au một hồi, trên môi nhất thời bóng loáng ướt át, nhìn đến N2 thân thể cứng đờ.
"Nếu như buổi chiều quay phim không NG, anh sẽ bình thường trở về!" Hắn ở bên tai Tiểu Thất thấp giọng nói: "Tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ anh, đến thời điểm anh hảo thu thập tiểu yêu tinh này!" Lại trước mặt mọi người câu dẫn hắn, thật thiếu giáo dục.
"Chờ anh nha..." Tiểu Thất ở lòng bàn tay hắn tìm tiểu Ái tâm, tiếp tục liếc mắt đưa tình. Nếu không là nhiều người ở đây, hiện tại sáng sớm đi thân chết hắn!
Hai người dùng ánh mắt triền miên vài giây, lưu luyến - tách ra.
N2 vội vã chạy khỏi trường học, trên đường gặp thoáng qua Tiêu Tiễn.
"Ngươi cũng tới?" Hắn xoay người hỏi Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn quay đầu lại, vừa sửng sốt nói: "Đúng đấy!"
"Ngươi thật có lòng, cảm tạ ngươi!" Tiêu Tiễn sẽ tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Tiểu Thất, thật làm cho hắn có chút bất ngờ. Y ở đâu được tin tức đây? Lẽ nào là mẫu thân Tiểu Thất nói cho y?
N2 cũng không nghĩ nhiều, lên xe thẳng đến quay phim. Hắn đến tập trung tinh thần hoàn thành buổi chiều quay phim, sớm hoàn công sớm một chút có thể nhìn thấy tiểu tử mài người, hưởng thụ một buổi tối cảm động.
Tiêu Tiễn vừa cùng hắn gặp thoáng qua phát sinh quỷ dị cười, "y" nhẹ giọng lẩm bẩm: "Xem ra, không có bị phát hiện a!"
"Y" đương nhiên biết N2, nội gian dẫn đến Johnson 23 chết đi kia, kẻ phản bội mà!
"Y" lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất một chút, rốt cuộc biết nguyên nhân nội gian sở dĩ sẽ phản bội tổ chức. Hóa ra là yêu đương vượt qua chủng tộc, bất luận tuổi tác a! Hóa ra ái tình vật này uy lực lớn như vậy!
Johnson 23 lúc đó quên, nhưng "y" sẽ không!
"Y" cực kỳ bình tĩnh - nhẹ nhàng bước chân, đi tới bên cạnh Tiểu Thất nói: "Này, chúc mừng ngươi tốt nghiệp, mời ngươi ăn buổi trà chiều, có được không?"
Tiểu Thất tự nhiên biết Tiêu Tiễn, vừa vặn buổi chiều rảnh rỗi, tự nhiên miệng đầy đáp ứng, còn mang tới ba nữ sĩ.
Sau đó, bữa này buổi trà chiều ăn được cực kỳ lâu...
Buổi tối N2 về đến nhà, cho rằng trong chăn sẽ có thân thể nóng rực chờ hắn, vào phòng, nhưng một chiếc đèn cũng không có sáng. Hắn cho rằng đây là một niềm vui bất ngờ khác, cười yếu ớt mò tiến vào phòng ngủ, vạch trần chăn, nhưng rỗng tuếch.
Hắn mở ra hết thảy đèn, điện thoại tự động báo lại: "Bản cơ không đang phục vụ bên trong khu..."
Hắn lần thứ hai gọi điện thoại phòng ở cũ kỹ ba người mẹ của Tiểu Thất, điện thoại vang lên rất lâu, chậm chạp không có ai tiếp.
N2 càng ngày càng nghĩ mà sợ, Tiểu Thất là một con vật nhỏ dính người, nói rồi buổi tối tới "vận động", tuyệt đối không thể thất ước, lẽ nào là ba người mẹ đột nhiên sinh bệnh tiến vào bệnh viện? Cái này không thể nào a! Tiến vào bệnh viện em ấy ít nhất sẽ cho nói cho hắn, không thể tin tức hoàn toàn không có.
N2 ngồi ở bên trong căn phòng lớn trống rỗng, trong lòng như là có một con rắn độc, phun ra lưỡi thật dài, mỗi khi nghĩ đến một thiết tưởng, đều không phải chuyện tốt. Giác quan thứ sáu của hắn cho hắn dấu hiệu không rõ. Trực giác của hắn nói cho hắn, Tiểu Thất xảy ra vấn đề rồi!
Trời đã sáng, N2 thu được một điện thoại nặc danh, chỉ nghe một câu, toàn thân hắn nổi da gà toàn kích động ra đến rồi.
"Tiêu Kinh Niên, Tiểu Thất ở trong tay ta, nếu như ngươi không muốn để cho cậu ta từ cõi đời này biến mất, nhất cử nhất động trong tương lai của ngươi cũng phải nghe ta chỉ huy, hiểu chưa?" Thanh âm kia, rõ ràng là —— Johnson 23!
N2 không biết từ đâu bạo xuất một luồng khí lực phẫn nộ, quát lên: "Johnson 23 đã sớm chết, ngươi đừng giả thần giả quỷ! Bắt cóc người của ta ngươi muốn bao nhiêu tiền nói thẳng, chớ làm tổn thương em ấy!"
Đối với mới nở nụ cười, hắn như là Thượng Đế bao quát chúng sinh, loại cười khinh bỉ kia không coi ai ra gì. Âm thanh lại biến, từ thuần hậu biến thành âm thanh khàn khàn của lão nhân, lại là âm thanh quái gở của Địa Tạng vương: "Tiêu Kinh Niên, ngươi cánh cứng rồi! Thậm chí ngay cả chủ thượng cũng không nghe, thật đáng chết a!"
N2 quả thực cũng bị bọn họ bức điên, hắn kéo tóc, dùng lý trí còn sót lại run rẩy nói: "Ta muốn cùng Tiểu Thất đối thoại, video đối thoại, ta phải biết em ấy còn sống sót, ta muốn nhìn thấy bên cạnh em ấy có báo hôm nay! Bằng không ngươi nói cái gì ta cũng không tin!"
N2 sớm cúp điện thoại. Hắn sợ nói thêm gì nữa, hắn sẽ rơi xuống hạ phong. Bắt cóc cùng kẻ bắt cóc, là ý chí hỗ bính.
N2 cúi đầu, hắn đã sớm biết, vừa vào năm tháng giang hồ, coi như muốn lui ra, cũng là không thể.
Những gia hỏa bám dai như đỉa kia, sớm muộn muốn tìm thượng hắn!
Chỉ là không biết, người này đến cùng là ai! Muốn hắn làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.