Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 221: Thắng còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!




Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
_________________
Khi vượt qua chặng đường 5 km, bọn họ sẽ bơi trở về điểm xuất phát. Quãng đường tổng cộng 10 km.
Mắt thấy Tiểu Ái liều mạng giẫm trên đá ngầm một cái, xoay người vươn mình tiếp tục bơi, mà Tiểu Bạch còn đang nhắm mắt nhàn nhã, ngay cả Tiểu Ly cũng không bình tĩnh.
Người ta đều bơi về rồi, ngươi còn chưa chạy tới giữa sân đâu đó!
"Này, Bạch, Đạo Đạo nói là nếu như ngươi không ra lực, buổi tối ngươi liền ngủ trên sàn nhà!" Tiểu Ly đùa giỡn hắn trong bộ đàm một câu.
Tiểu Bạch nhận được tin tức rốt cục mở mắt ra, đôi mắt xanh thẳm đột nhiên lóe lên ánh sáng, như là đột nhiên được tiêm máu gà.
Ai, vốn là muốn một giây sau cùng mới vượt qua cậu ta, để hàng này tức chết. Nhìn tình hình này, phải thay đổi phương án rồi?
Tiểu Bạch rốt cục duỗi dài cánh tay, đuôi hơi dùng lực một chút, như được lắp thêm motor, ở trong nước lao nhanh như rồng uốn lượn.
Vừa vặn va vào Tiểu Ái đang bơi trở về, hai người suýt chút nữa tông vào nhau. Tiểu Bạch bình tĩnh nhìn đối thủ cạnh tranh sắc mặt tái nhợt kia, có chút đồng tình cậu ta. Cái dáng vẻ như đã cạn sức sắp chết này, phỏng chừng không tới năm phút đồng hồ nữa sẽ trực tiếp không chịu nổi nữa!
Không ngờ Tiểu Ái lại không hiểu được nội dung trong ánh mắt Tiểu Bạch, cậu ta còn lấy tư thái người thắng đánh giá Tiểu Bạch, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.
Lúc hai người lướt qua nha, Tiểu Bạch nghe được tiểu Ái dùng ngôn ngữ nhân ngư lẩm bẩm một câu: "Muốn đấu với với ta? Ngươi thua sạch rồi! Khăn lông trắng!"
Tiểu Bạch nghe được ba chữ này, cứ vờn mãi trong đầu hắn, khó chịu cực kỳ!
Tuy rằng chứng bạch tạng chỉ ảnh hưởng đến bề ngoài của hắn, không có ảnh hưởng đến tâm lý hay là thể trạng gì, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc hắn cho phép người khác đem chuyện này đến ô nhục hắn.
Trong đầu của hắn lại vang lên lời an ủi của Đạo Đạo lúc còn nhỏ: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn xem ngươi đặc biệt đến thế nào, lúc đó ở bên trong rất nhiều cá, ta liếc mắt liền thấy ngươi, vì thế ta mới lựa chọn ngươi a! Nếu như dung mạo của ngươi cũng chẳng khác gì những người còn lại, chúng ta như thế nào sẽ ở cùng nhau như hiện tại? Vì thế ngươi không cần tự ti, ngươi phải thật vui mình sự đặc biệt của mình."
Mà hiện tại, tiện nhân Tiểu Ái kia gọi hắn là "khăn lông trắng"?
Tiểu Bạch trầm mặt, xem lời châm biếm nhỏ này là nhiên dầu, giẫm một cái lên đá ngầm, như ngư lôi gió xoáy mà vọt trở về. Màn xoay người này quả thực để hết thảy người mở to mắt nhìn màn hình đều chấn kinh rồi!
Tất cả mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, hắn đang bắt đầu nghiêm túc rồi?
Hắn nhất định là có thực lực đi, bằng không không thể xoay người vọt một cái với sức lực biến thái như vậy! Chuyện này quả thật không giống như là chuyện loài cá có thể làm được, càng như là của một loài động vật rất linh hoạt, tỷ như sóc, hoặc là mèo...
Liền ngay cả mấy người Hải Hoàng cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người! Nói thật, ba người ngồi ở trên đài cao đối với Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện vẫn mang ngăn cách trong lòng. Tuy rằng xác thực là thân cốt nhục không sai, nhưng Tiểu Ái dù sao cũng là lớn lên dưới ánh mắt của bọn họ, sủng ái thằng bé đều sủng thành quen thuộc, nói không bất công là không thể!
Khi Tiểu Ái bơi ở phía trước, ba người bọn họ đều có chút thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Tiểu Ái thắng quang minh chính đại, vừa vặn chứng minh bọn họ yêu chuộng là đúng, vừa vặn cho dân chúng một lời giải thích hợp lý, không phải chúng ta không cho Tiểu Bạch cơ hội, là do chính đứa bé kia không cố gắng!
Nhưng hiện tại Tiểu Bạch đột nhiên bộc lộ khả năng, ba người bọn họ đều không khỏi lau một vệt mồ hôi...
Tiểu Bạch hiện tại có thể bất chấp tất cả, đem toàn bộ thực lực của bản thân ra, càng bơi càng nhanh, như một chiếc cano được trang bị motor mới toang.
Mà đem ra so sánh, Tiểu Ái càng bơi càng chậm, sức mạnh của cậu ta như đã hòa tan hết ở trong nước biển, thân thể trở nên cực kỳ yếu đuối, phần sau đau nhức, đầu trống rỗng, không bao giờ tìm được động lực có thể về phía trước nữa, như phi thuyền lênh đênh mất đi động cơ trên biển.
Cậu ta theo bản năng nhìn về sau một cái, muốn nhìn xem Tiểu Bạch cách cậu ta bao xa, có đuổi tới không.
Nhưng cậu ta căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, cậu ta chỉ nghe được tiếng dòng nước ồn ào, sau vài tiếng ào ào, bên cạnh cậu ta tạo thành những bọt khí cuồn cuộn, như là ca nô máy chạy qua, cậu ta bị này sóng lớn đẩy ra vài m, thật vất vả mới ổn định được thân thể.
Sau đó cậu ta mờ mịt nhìn về phía trước, vẫn không nhìn thấy bóng người nào cả, chỉ cảm thấy vừa có một tia sáng trắng lóe qua bên cạnh.
"Thật là nhanh a, phần về sau, toàn bộ hành trình đều phải dựa vào sưc lực? 5 km a ai ya, thể lực tương đối đáng tin a!" Tiêu Tiễn cười cợt, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch nhanh như chớp bên trong màn ảnh, tay lại vỗ vỗ ở trên lồng ngực cường tráng của Blake. Ân, thưởng thức đồ đệ, chẳng khác gì là tán dương sư phụ!
San Đạo cũng kích động cắn vào đuôi Tiểu Ly, một bên cắn một bên hô điên cuồng: "Soái chết mất, ta liền biết Tiểu Bạch nhà ta là khỏe mạnh nhất!"
Tiểu Ly sinh khí lần thứ hai kéo đuôi to về, ánh mắt ai oán.
San Đạo lập tức đổi giọng: "Híc, Tiểu Ly cũng là khỏe mạnh nhất!"
Thẻ Giai nhảy lên, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ: "Anh hai quá tuấn tú, hóa ra anh ấy chỉ là đang giả bộ a! Lúc bơi đi bỏ ra 1 giờ, nhưng bơi về chỉ cần 20 phút, hại con lo lắng thay anh ấy!"
"A! Giỏi quá!" Ở một khắc vọt tới điểm đích, ngay cả A Châu bình thường siêu cấp thục nữ cao sang quý phái, cũng cao giọng thét lên hoan hô. Nàng cảm thấy kiêu ngạo vì con trai của mình!
Tiểu Bạch ở vạch đích rốt cục giương ra miệng cười. Hắn bình thường luôn mặt lạnh, rất hiếm khi thấy nở nụ cười, nhưng nụ cười này xán lạn như xuân hoa, quả thực để băng sơn đều tan rã. Đây là nụ cười hãnh diện của người chiến thắng!
Nhìn trên màn ảnh lớn, Tiểu Ái cách vạch đích tận 3 km, dựa theo tốc độ này của cậu ta, sợ là phải gần một tiếng nữa.
Anh đây thắng ngươi còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!
Nửa giờ sau, Tiểu Ái còn chưa bơi về đích. Cậu ta vẫn còn chậm rãi bơi, một bên nhìn về phía sau, nhìn xem có thấy cái tên đang đuổi theo vô ích nào đó không. Vừa nhìn thấy không có bóng người, cậu ta liền du lại chậm một chút.
Cho đến khi cậu ta bơi về đích, phát hiện vạch đích chỉ có những người của cậu ta đều đang chờ đợi, đều chờ đến sắp ngủ luôn rồi.
Tiểu Bạch đang ở đâu rồi? Tiểu Bạch bọn họ đi ăn mừng ở khách sạn ở trên bờ, ăn uống no say! Tiêu Tiễn giữ lời hứa xuống tay, tiện tay làm ra mười đạo thức ăn ngon, khao tất cả mọi người.
Có thể ăn được món ăn đệ nhất mỹ thực gia thế giới làm, những fans, bạn học đều dồn dập cảm thấy hết thảy đều đã không còn gì hối tiếc!
"Tên tạp chủng kia đâu rồi?" Tiểu Ái hỏi người hầu của mình. Người hầu lo sợ tái mét mặt mày mà lắc đầu, một chữ cũng không nói ra được. Vào lúc này nói cho Vương Tôn biết ngài ấy thua rồi, chẳng phải là sẽ mất mạng? Không có ai một dám nói một chữ nào.
Tiểu Ái ngạo mạn quét chung quanh, cười lạnh nói: "Khăn lông trắng kia dam thu bơi với ta, quả thực là ở tự rước lấy nhục!" Cậu ta cực kỳ hả hê bơi tới trên đài cao, bán manh với phụ thân và gia gia sắc mặt quái lạ: "Mệt mỏi quá a, rốt cục bơi tới đích rồi... Thấy con chưa, lúc bơi về con chẳng tốn chút khí lực nào cả, một mực chờ đợi tên kia đuổi theo, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có... Vào lúc này phỏng chừng còn chưa tới đây, fans của hắn đều không đợi nổi nữa, đi hết rồi, nếu như con là hắn, nhất định sẽ đập đầu vào đậu hũ chết, không còn mặt mũi để gặp người nữa, có đúng hay không?"
Cậu ta tự mình lộ ra vẻ mặt tự phụ cực đoan, thấp giọng nhắc tới: "Muốn đấu với bản vương tôn, ngươi sẽ chết rất thê thảm, ta đã nói với ngươi rồi!"
"Khụ!" Hải Hoàng rốt cục vô cùng đau đớn thở dài một hơi, sinh khí mà quay đầu đi. Trước đây ông chỉ là tiếc mài sắt không nên kim, hiện tại ông đối với tôn tử thất bại mà không tự biết này quả thực thất vọng cực độ.
"Phụ vương, hiện tại con thắng tạp chủng kia... Không, Tiểu Bạch, sau này ngôi vị hoàng đế là của con rồi chứ?" Cậu ta thấy Hải Hoàng gia gia không để ý, tiếp tục đi đến bên cạnh tiểu vương tử.
Tiểu vương tử lộ vẻ mặt thống khổ, sờ sờ đầu cậu ta nói: "Con trai, bất luận con dù thua hay thắng, vĩnh viễn hay nhớ rằng, chúng ta yêu con, đây là điều sẽ không thay đổi."
Miêu gia thì bị đứa trẻ chẳng ra gì này tức giận đến nổi gân xanh: "Gia gia con một ngày tại vị, ngôi vị hoàng đế này liền không tới phiên bất luận người nào mơ ước, ngay cả phụ thân đây còn chưa kế vị, con lại đánh tới chủ ý này, đứa trẻ thối nát này, con muốn tức chết chúng ta sao?"
"Ngôi vị kia không sớm thì muộn cũng là của con mà!" Tiểu Ái không phản đối nhún nhún vai.
Miêu gia rốt cục nhẫn nhịn kích động muốn phun máu, một câu nói đánh thức cậu ta: "Người ta đã chạm đích từ một tiếng trước rồi, con cho là mình thắng? Con thắng ai chứ? Quả thực chính là hoang đường!"
"Cái gì? Hắn lúc nào vọt trước con đi? Cái này không thể nào a!" Lẽ nào là luồn sáng kia? Cậu ta còn tưởng rằng là ca nô quay phim!
Tiểu Ái toàn thân vô lực ôm thân thể, quả thực muốn ngất đi! Cậu ta thua? Còn thua người ta tận một tiếng?
Hải Hoàng đột nhiên quay đầu lại, hỏi ba người bọn họ một câu: "Những hạng mục còn lại có cần phải so hay không?" Ngay cả điểm mạnh là bơi còn thua thảm như vậy, những hạng mục còn lại quả thực là tìm ngược!
Nhược hạng của người ta còn thắng cường hạn của ngươi, hiện tại ngươi chỉ còn hạng trung và nhược hạng, có thể đối nghịch với thượng hạng của người ta sao? Thắng bại đã có thể đoán trước, tiếp tục thi đấu cũng chẳng có ý kiến gì.
"Thi đấu, tại sao không thể đấu, con tiếp tới cùng! Con đánh muốn cái thằng con hoang, khăn lông trắng kia tới quay trở lại trong bụng mẹ!" Tiểu Ái tức giận, ánh mắt đỏ như máu, quả thực như dã thú mất khống chế, muốn giết người.
"Bang!" Một bạt tay giáng xuống mặt Tiểu Ái. Tiểu Ái bởi vì câu bại lộ bản tính này, bị Miêu gia cho một cái tát đến khóe miệng chảy máu.
Những lời dơ bẩn như thế khi thoát ra khỏi miệng, quả thực suýt chút nữa tức chết Hải Hoàng, cũng may hầu gái bên vạnh đút thuốc cho ông, lúc này mới lấy lại sức được.
"Ông đánh tôi? Ông dựa vào cái gì mà đánh tôi? Liền vì cái thằng con hoang đột nhiên từ đâu chui ra mà ông đánh tôi? Tôi là con trai của ông, đứa con ông nuôi 18 năm, ông trước đây không phải thương tôi nhất sao? Tôi hận chết ông!" Nói xong, vị Vương Tôn tùy hứng nuông chiều này quay đầu bước đi, biến mất khỏi tầm nhìn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Miêu gia đánh con, hắn nhìn bàn tay của mình, có chút hối hận vừa rồi đã lỗ mãng, rồi lại hối hận lòng bàn tay này đã đánh quá trễ. Nếu như sớm đánh thằng bé này, cho nó biết trời cao đất rộng, biết đánh con người đau sẽ là hắn, nhưng sẽ không có ngày hôm nay!
Thống khổ nhất không gì bằng tiểu vương tử, cậu cảm thấy vận may một đời đã dùng hết, hết thảy hạnh phúc đã tiêu hao. Thằng bé tại sao lại tự đặt mình vào những thứ này cơ chứ?
Ai, năm đó cậu dùng hết tính mạng sinh con ra, dĩ nhiên lại biến thành dáng vẻ này, trời ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.