Phương Anh về nhà trước vì bố nói mẹ chồng sẽ ghé thăm nhà, tiện thể hỏi thăm sức khoẻ con trai cưng. Bà giúp việc đã liệt kê toàn bộ danh sách những món ăn yêu cầu cô phải tự tay làm mà ko hề có sự giúp đỡ của ai. Cô đọc tờ giấy ghi thực đơn hoa cả mắt. Nào là sườn sào chua ngọt, tôm cuốn, bún đậu chấm mắm tôm.....thấy xuất hiện từ " cá " là cô chỉ muốn buông xuôi tất cả. Hồi nhỏ cũng từng làm bếp trưởng nhưng là ở lớp, phân công theo tổ. Cô giáo thấy mặt mũi sáng sủa, xinh xắn nhất lớp tưởng khéo tay, nấu ăn ngon. Hơn nữa bố cô cũng mang tiếng là đầu bếp nấu ăn ngon nhất làng. Cha truyền con nối. Vì thế cô giao cho luôn. Nào ngờ khi phải chứng kiến tận mắt, tai nghe mắt nhìn thì.....ôi thôi. Sao mà khác nhau một trời một vực thế. Trứng ốp lát biến thành trứng đen thui, nồi cơm mỗi việc cắm mà để khê, nhão như cháo. Canh cua thì để nguyên con vẫn còn sống, bắc lên bếp từ đun, mở vung ra ngọ nguậy như đúng rồi. Cả lớp đứa nào cũng ngơ ngác, chung một suy nghĩ " Cái này ăn được à? " Tên Tài Hùng thì được phen cười thối mũi, gã còn nhạo báng cô: " mày là con hàng xóm hả? Yên tâm bạn bè với nhau, tao giữ bí mật cho " Rồi gã lại cười " hắc ", " hắc " như cũ. Kể từ đó cô ko bao giờ vào bếp cũng như nghĩ tới chuyện sẽ làm con dâu thảo.
Đặt cái chảo lên bếp, cho dầu vào, đợi vài phút cho sôi. Cô thả nguyên con cá vào......kết quả: " Ạy " Dầu trong chảo rủ nhau bắn lên ko khí, nhắm thẳng mục tiêu là cánh tay cô mà bắn tung toé. Món đầu tiên thất bại. Món thứ hai là sườn sào chua ngọt, cũng cho xương lên chảo, và cũng bắn nhưng lần này dữ dội gấp đôi.
Phương Anh gọi đt cho bố cầu cứu: " Alo bố ơi cứu con với, con chết mất " Đầu dây bên kia là tiếng ngáp ngủ của bố cô. Ông vừa mới có một giấc mơ rất đẹp trên bãi biển Hawaii thơ mộng, nơi những cô gái làn da nâu mặc bikini, khoe dáng toàn tập thì tiếng kêu oai oái của con gái đập vào tai ông " Sao chuyện gì? "
" Con phải vào bếp bố ơi " Cô cực cực kì cố gắng muốn nín khóc.
Nghe đến đây cả người ông nhảy dựng lên: " Con ơi bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói đừng nghịch dại " Cứ nhắc tới " vào bếp " là toàn bộ lông trên người ông bảo nhau đông cứng. Phương Anh mà vào bếp thì đúng là ngày tận thế. Lúc ông thông báo cho con gái là bà thông gia tới, cứ ngỡ rằng chuyện vào bếp sẽ do bà giúp việc làm. Ai ngờ bà thông gia lại là người yêu thích cảm giác mạnh.
" Thế này nhé con nhắn tin cho bố những món ăn cần lắm, tầm hai mươi phút sau con lấy cớ ra ngoài để lấy đồ ăn " Phương Anh là con gái ông, nay con gái gặp hoạn nạn, người làm cha đâu thể đứng nhìn. Huống hồ ông còn mang tiếng là đầu bếp giỏi, lần này phải trổ tài cho bà thông gia sáng mắt, thán phục.
" Vâng ạ " Cô nhanh nhẹn nhắn tin cho bố và lặng lẽ ngồi đợi.
Hai mươi phút sau bố đánh tiếng phát Phương Anh lấy cớ đổ rác chạy ra ngoài. Ông đứng tạm dưới gốc cây bàng, mồ hôi nhễ nhại. Thấy ông mà cô xót xa quá.
" Bố đợi con lâu chưa? " .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
" Cũng vừa tới thôi, đây còn lấy, nhanh vào trong nhà đi kẻo nghi ngờ " Ông giúi cho cô hai ba túi màu đen nóng hổi, mùi thơm từ trong túi bay ra khiến người ta phải thèm dõ dãi.
" Con cảm ơn, bố về cẩn thận "
" Vào trong nhà nhanh đi con "
Nhìn bóng bố dần khuất xa, Phương Anh rơi nước mắt rất rõ ràng đây chính là người bố đã nâng niu cô như công chúa từ trong bụng mẹ. Luôn chiều chuộng và yêu thương cô hết mực. Ông sẵn sàng giúp đỡ các con mà ko một lời phàn nàn.
Cu Nam đi đánh điện tử về muộn, nhọ hơn bị mẹ phát hiện. Bố luôn là vị cứu tinh giúp nó thoát tội nhưng đôi lúc bố cũng là bạn đồng hành cùng nó chịu đòn nhừ tử vì tội bao che tòng phạm.
Bố ơi cả đời con - Nguyễn Hoàng Phương Anh luôn mang ơn bố. Con thương và yêu bố nhiều lắm. Hãy sống mãi bên con, dắt tay con bước vào lễ đường và bế cháu ngoại bố nhé.