Người Chồng Mạo Danh

Chương 29:




Phòng phẫu thuật nơi mà im lặng đến ngỡ ngàng, bên trong khoảng sáu bảy người mặc đồ xanh. Người đàn ông phờ phạc ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu chính là ông bác sĩ. Chứng kiến người thầy đáng kính của mình ngày càng sa sút, Minh Hoàng ko khỏi chạnh lòng. Rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thầy lại hận anh như vậy? Anh ko hiểu.
Minh Hoàng kiểm tra lại nhịp tim cho Nam, cảm thấy cậu vẫn còn thở thoi thóp, tâm trí anh ánh lên tia hy vọng nhỏ nhoi. Đầu tiên là khâu lại vết cắt mà thầy lỡ cắt phải, rồi hoàn thành nốt chỗ cần phẫu thuật.
Toàn bộ quá trình phẫu thuật của anh đều lọt vào tầm mắt theo dõi sát sao của ông bác sĩ. Biết ca phẫu thuật có thể thành công, tâm can của ông ta như bị thiêu đốt, đồng loạt trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Vốn dĩ ông ta chính là ko muốn anh thành công, càng ko muốn lần thứ hai nhìn anh trèo đầu cưỡi cổ. Ông ta đứng dậy, khi mà chỉ còn một bước cuối cùng, ông ta - người thầy mà anh kính trọng nhất lao tới giằng lấy dao từ tay anh. " Xoẹt " lưỡi dao vô tình quệt vào vết thương khiến nó hở miệng, máu chảy xuống nhuộm đẫm hết cả một ga giường.
" Ta nói cho mày biết mày ko xứng " Ông ta gào thét như con hổ lạc mất miếng mồi ngon.
Anh ko để ý tới người thầy bị biến chất vì anh biết tính mạng của Nam còn quan trọng hơn bất cứ điều gì: " Chuẩn bị máy kích tim " Anh ra lệnh cho một cô y tá bên cạnh.
" 1 2 3 kích " Tay anh lạnh ngắt, đặt máy lên ngực Nam.
Trán đổ rất nhiều mồ hôi, không khí rất căng thẳng. Ông bác sĩ bị mấy bác sĩ khác kéo ra khỏi phòng. Dù bị kéo ra như con chó nhưng ông ta vẫn mạnh miệng tuyên bố: " Tao mới chính là bác sĩ giỏi nhất ở đây ".
Chống chọi với mười bảy phút cuối cùng của cuộc đời, vào lúc 10h50 Nguyễn Hoàng Nam đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay đầy yêu thương của bố mẹ. Phương Anh đứng ở ngoài vì cô ko dám đối diện với sự thật quá phũ phàng này.
Nam của cô! Đứa em trai bé bỏng nhất nhà, thích ăn bánh gạo cay do bố làm, hâm mộ SNSD quên ăn quên ngủ. Em đi rồi chị biết đánh nhau với ai mỗi khi tranh laptop đây. Em đi rồi chị biết nói chuyện, khóc và cười cùng ai khi có tâm sự đây. Em rời xa vòng tay của bố mẹ để đi theo thần chết. Em từ chối lời mời của tương lai, em rời bỏ tuổi 15 - cái tuổi đẹp nhất của quãng đời học sinh. Chị biết phải sống sao? Em quay lại đi Nam ơi. Chị xin lỗi vì đã mắng em tội chơi game nhiều quên học.
" Nam ơi, Nam.....l" Tiếng gọi đau xé lòng của Phương Anh thoang thoảng trong bệnh viện khiến người nghe ko khỏi ám ảnh.
Minh Hoàng lặng thinh, bước những bước chân nặng nhọc về phía Phương Anh. Vốn dĩ Nam sẽ ko chết nếu như thầy ko phá, đáng lẽ anh nên tỉnh táo hơn, linh động hơn thì có lẽ..... mọi chuyện ko tồi tệ thế này.
" Anh Xin lỗi vì đã ko thể giữ đúng lời hứa "
Phương Anh ngẩng mặt lên chỉ thấy một gương mặt tiều tuỵ, xanh sao của Minh Hoàng. Lúc nãy cô rất mệt mỏi, rất cần một chỗ dựa nhưng khi tựa vào người anh. Mùi thơm từ hoa đinh hương xộc thẳng vào mũi cô. Mi mắt cô nhíu lại, mạnh mẽ đẩy Minh Hoàng. Vì anh đã dồn hết sức lực của mình vào việc phẫu thuật cho Nam dẫn tới kiệt sức nên khi bị cô đẩy, dẫn tới việc mất thăng bằng ngã xuống đất.
" Đồ nói dối ko phải anh từng hứa sẽ cứu Nam sao? Vậy mà hãy nhìn xem anh đã làm gì đây! Anh đã giết CHẾT EM TRAI TÔI "
Anh biết dù nói gì đi chăng nữa cũng trở thành những bông gòn cuốn theo gió. Cho nên anh nguyện trở thành pho tượng, để mặc cô mắng, chửi anh thế nào cũng được.
" Hay vì anh ghét tôi, vì tôi đối xử với anh thậm tệ nên anh mới trả thù tôi "
" Xin lỗi " Anh nói ko quá lớn mà cũng ko quá nhỏ đủ để hai người nghe rõ.
" Tôi sẽ kiện anh vì tội giết người, anh cứ đợi ở đó mà xem " Phương Anh bỏ chạy ra ngoài.
Minh Hoàng gắng sức đứng dậy, cơn đau từ bả vai trái truyền xuống khiến anh co rúm lại.
Từ trước tới giờ anh luôn quan niệm mỗi một sinh mạng của bệnh nhân chính là một bộ phận trên cơ thể anh. Nếu anh ko thể cứu họ thì anh sẽ mất đi một bộ phận. Cứ như vậy anh trở thành tàn phế, người đời cười chê.
Một cô y tá trẻ trung, xinh đẹp từ đằng sau Minh Hoàng lên tiếng: " Xin lỗi nhưng phó tổng muốn nói chuyện với anh "
Thầy ư? Mắt anh nheo lại hơn bình thường. Thực sự anh rất muốn biết cái gì đã làm thay đổi con người thầy từ một người thầy chính trực luôn quan điểm " sống có lí tưởng " biến thành người ích kỷ, nhỏ nhen như vậy.
" Tôi biết rồi, nhờ cô dặn lại với thầy là tôi sẽ đến ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.