Người Chồng Mạo Danh

Chương 7:




Sáng hôm sau Phương Anh đang ngồi trong nhà xem ti vi, kênh chiếu phim hậu duệ mặt trời. Song Joong Ki và Song Hye Kyo đẹp đôi dã man í. Đúng là sinh ra là để dành cho nhau. Còn cô thì, chồng với chả chiếc tính cách đáng sợ như ông phù thuỷ.
Hết phim cô cầm đt bấm từ kênh này sang kênh kia, đến kênh VTV5 chiếu một khachs sạn năm sao bị khủng bố tấn công. Khói đen bay mù mịt, khách sạn có mười bảy tầng, nhìn trong ti vi thì nó đã sụp gần hết chỉ còn lại tầng một. Mà tầng một cũng nát ko kém. Theo công an cho biết hiện tại có khoảng mười người bị mắc kẹt, trong đó có một đồng chí công an.
" Công an sao? Số nhọ thế " Phương Anh lẩm bẩm thì đt rung. Là số của bố, aha cuối cùng cũng chịu gọi đt cho con gái rồi chứ gì.
Đầu dây bên kia đích thực là bố cô: " Alo con có nhà ko? "
" Có ạ, chuyện gì vậy bố? "
" Chồng con......chồng......con tính mạng.....nguy hiểm.....cực độ " Lúc nhận được tin thì ông đang ngủ, nào đâu ông có biết gì gọi vội cho con gái nhắc nhở nó chuẩn bị tâm lí.
" Wtf???????? " Thói quen khó bỏ ấy mà, với cô sống mà ko có từ đó thì chẳng thể sống được.
" Có tiền đấy ko mau đến bệnh viện 198 càng sớm càng tốt " Bố cô gấp gáp hơn, vì ông thấy bác sĩ đã đưa một chiến sĩ công an vào trong phòng cấp cứu và cứ ngỡ là " con rể ".
" Con đến ngay ạ "
Trên đường tới bệnh viện lòng Phương Anh như lửa đốt, có phải do tối hôm qua cô nguyền rủa anh nên hôm nay mới bị báo ứng ko? Trần Minh Đức à, tôi hoàn toàn ko có ý đó chỉ là tôi giận quá mất khôn, chẳng bao giờ nghĩ tới hậu quả. Tôi thành thật xin lỗi anh mà, anh vẫn còn tuổi thanh xuân, đẹp trai như thế chết làm gì cho phí cả một đời trai đẹp ra. Anh có biết là ở Hàn Quốc bao nhiêu người đàn ông muốn phẫu thuật để có gương mặt như anh? Xin đừng có chuyện gì mà.
Xe dừng là lúc người Phương Anh như cái xác ko hồn, thẩn thờ, cứng đờ người như pho tượng bước vào. Trước phỏng cấp cứu bố cô đang ở đó, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nhìn ông cô rất xót xa, cay mắt mà rơi lệ.
Có thể đối với mọi người Trần Minh Đức chỉ là công tử ăn chơi thác loạn, coi trời bằng vung. Tuy nhiên với ông, trí thông minh cùng tài phán đoán như thần của anh khiến ông cực kỳ nể phục, coi trọng hơn những người khác. Sau đó anh trở thành con rể ông, ông lại càng coi trọng anh hơn nữa, cách ông đối xử với anh được ví như ông bố hiền từ với cậu con trai nhỏ vậy. Gả Phương Anh cho anh, ông rất tin tưởng, giao trách nhiệm bảo vệ và yêu thương cô mà người bố như ông chưa hoàn thành cho anh.
"Bố ơi anh ta sẽ ko sao chứ? " Cô gục vào vai ông khóc nức nở, nếu anh ta chết một phần cũng là do cô mà ra, cả đời này cô sẽ sống trong sự dằn vặt ăn sâu tới tận xương tuỷ mất.
" Sẽ ổn thôi con à, chồng con mạng lớn lắm, ko có chuyện gì đâu con. Hãy tin tưởng vào năng lực bác sĩ nào " Ông xoa đầu con gái nhỏ, mắt ko rời khỏi cửa phòng cấp cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.