Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5229:




Anh ta đã từng đấu với Lâm Chính, tuy thua rất nhanh nhưng anh ta cũng biết ít nhiều về thực lực của Lâm Chính.
Có điều, một chưởng vừa nãy đã gần như vượt ngoài tưởng tượng của anh ta!
Đây cũng không phải trình độ bình thường của Lâm Chính!
Nếu Lâm Chính trước giờ vẫn có thực lực như vậy thì sao có thể cho phép anh ta làm càn? E là Lâm Chính chỉ dùng một ngón tay đã có thể bóp chết anh ta!
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng tò mò hỏi.
“Đáp án ở đây”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy ra nửa cuốn sách cổ.
“Sách cổ của tổ tiên?” Thần Nữ Thái Vũ sững sờ.
“Đúng vậy, sau khi lấy được nửa cuốn sách cổ ở chỗ Vũ Trị, tôi đã có đầy đủ sách cổ của tổ tiên Thái Vũ. Tổ tiên của thần miếu Thái Vũ bà không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn là một thiên tài cực kỳ giỏi y thuật, cuốn sách cổ này ghi lại cực kỳ nhiều phương thuốc bí mật mà nhiều người không tưởng tượng được, phương thuốc tăng cường mà bà đưa cho người tham gia thí luyện cũng ở trong này. Như bà đã biết, trong phương thuốc đó có thuốc độc, cũng có thuốc tăng cường mười năm công lực, còn có tăng cường hai mươi năm, năm mươi năm thậm chí là hơn trăm năm công lực, tôi đã dựa vào phương thuốc trong sách cổ để tăng cường sức mạnh cho mình! Cho nên mới có thể dễ dàng nghiền nát cô ta!”, Lâm Chính cười nói.
“Thế sao? Vậy… cậu tăng được bao nhiêu năm công lực?”, Thần Nữ Thái Vũ vội hỏi.
Lâm Chính do dự một chút, nói: “Một ngàn năm”.
Rầm!
Đầu óc hai người trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.
Cô gái bên kia cũng suýt không đứng vững, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Chính.
“Anh nói cái gì? Anh… anh tăng thêm một ngàn năm công lực ư?”
“Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính quay sang, thản nhiên nhìn cô ta.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này sao lại có chuyện đó? Có thể giúp người ta tăng cường ngàn năm công lực ư? Chuyện này còn hoang đường hơn nghịch thiên đổi mệnh! Tôi không tin! Tôi tuyệt đối không tin!”, cô gái hơi điên dại, cuồng loạn hét lên.
Sao cô ta có thể tin được chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Cô không tin thì tôi cũng không có cách gì, trước đó tôi đã cho cô xem sách, nhưng cô lại không xem, không thể trách tôi được”.
“Khốn kiếp! Tôi muốn anh phải chết!”
Cô gái nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra một màn sương dày đặc, bao lấy cô ta, sau đó cả người hóa thành một đám mây đen đánh về phía Lâm Chính.
“A!”
Trong đám mây đen lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết, sau đó trong sương mù, vô số yêu ma dữ tợn xuất hiện phóng về phía Lâm Chính, muốn xé anh thành mảnh nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh, tung một cú đấm vào không trung.
Ầm!
Thần lực vô tận lại bộc phát lần nữa, hóa thành cầu vồng xuyên thẳng qua sương mù, thậm chí cú đấm khủng khiếp đó còn xuyên thủng trần nhà của vùng cơ quan, thẳng lên tới trời xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.