Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 689:




“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc.
“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên.
“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy.
“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi.
Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…”
Bà Hoa biến sắc.
Đúng vậy.
Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ?
“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói.
“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”.
“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói
“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói.
Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm.
“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói.
“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào.
“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói. . truyện đam mỹ
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi.
“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…”
“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận.
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.