Người Hầu Của Quý Ông

Chương 17:




Sáng sớm, một tiếng chuông vang lên từ phòng ngài Nam tước. Tôi nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, pha một bình hồng trà ấm áp rồi mang đến phòng ngủ Nam tước ở lầu hai.
Bình thường Nam tước sẽ uống một ly trà trước khi xuống giường, sau khi hắn rời giường thì tôi sẽ hầu hạ hắn mặc quần áo.
Đây thật sự là một quá trình xấu hổ, Billy nói cho tôi biết, ngoại trừ áo khoác, Nam tước không hề yêu cầu người khác hầu hạ hắn thay quần áo. Nhưng mà hiện tại, Nam tước đã cởi áo khoác, trần như nhộng đứng trước mặt tôi.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên hầu hạ hắn như vậy, hắn đột nhiên hỏi tôi. “Cậu có thấy không?”
Tôi đỏ mặt, cầm quần áo sững sờ tại chỗ, đây là hỏi cái gì? Nhìn thấy cái gì? Hắn muốn cho tôi xem cái gì?
Cũng có lẽ mặt tôi đỏ rất rõ ràng, một lát sau mặt Nam tước cũng đỏ bừng, hắn ho khan một tiếng rồi nói. “Không… À… Cậu có thấy lưng của tôi không?”
Lúc này tôi mới ý thức được, Nam tước hỏi tôi về chiếc lưng còng của hắn.
Nam tước là một người trẻ tuổi cao ráo, đáng tiếc sống lưng hắn bị còng, không quá mức nghiêm trọng nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận ra ngay. Vẻ ngoài xinh đẹp có vai trò rất quan trọng trong xã hội quý tộc, bề ngoài của Nam tước chắc chắn khiến hắn bị xem thường và khinh bỉ rất nhiều.
Tôi không biết vì sao Nam tước lại bỗng nhiên hỏi tôi như vậy, bởi vì kiếp trước hắn chưa bao giờ hỏi tôi về điều này.
Tôi ấp úng trả lời. “Vâng… Đúng vậy, thưa ngài… Này… Là…”
Nam tước cười cười, không nói gì thêm, chỉ vươn hai tay ra với tôi.
Tôi sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng, vội vàng mở quần áo trong tay ra, mặc vào giúp hắn.
Quần áo lót của các quý ông đều được chế tạo từ vải bông hoặc tơ lụa, đều là màu trắng, dài quá đầu gối, tay áo chỉ dùng dây ren để tạo kiểu tay áo phồng. Quần bó sát người, tất trắng mang bên ngoài. Cuối cùng sẽ mặc dây lưng, áo vest, áo khoác.
Kéo dây ren từ cổ áo và cổ tay ra ngoài, chỉnh sửa gọn gàng, dùng một cây cọ nhỏ để làm phẳng áo và phủi bụi trên vai, cuối cùng mang nhẫn, vòng cổ vào, một vị quý ông mới có thể xem như ra lò thành công.
Từ đó về sau, mỗi ngày tôi đều hầu hạ nam tước thay quần áo.
Nam tước cũng không phải không xấu hổ, lúc tôi giúp hắn mặc quần, hô hấp của hắn sẽ thường xuyên trở nên dồn dập, đồng thời sắc mặt đỏ ửng. Mà tôi còn xấu hổ gấp bội, bởi vì kiếp trước Nam tước chưa bao giờ làm như vậy, cho dù trần trụi gặp tôi, biểu hiện của hắn cũng đều vô cùng bình tĩnh, sẽ không dị thường như vậy.
Thời gian ở chung tăng lên, tôi bắt đầu nhận ra, có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu được con người này. Kiếp trước tôi khinh thường không muốn tìm hiểu về hắn, hoặc đúng hơn là Nam tước cũng chưa bao giờ biểu lộ chính mình trước mặt tôi.
Sau đó, tôi biết được câu chuyện của Nam tước từ những chuyện linh tinh của người hầu.
Cha của Nam tước, cũng là em trai Tử tước Bruce, bởi vì là con thứ trong gia đình quý tộc, ông ấy chẳng những không được kế thừa tước vị, còn bị anh trai đuổi khỏi trang viên, thậm chí không có được 1 xu tài sản nào.
Nhưng cha của Nam tước vô cùng mạnh mẽ, ông đi theo hải quân ra biển, làm một thuỷ thủ trong đoàn. Dựa vào thân phận quý tộc và sự chiến đấu hùng dũng, ông đạt được vô số chiến công. Cuối cùng bằng một chiến dịch ở Pháp, ông được phong làm Nam tước.
Sau đó, ông lấy một người phụ nữ quý tộc làm vợ, rồi sinh ra Oscar.
Đáng tiếc vị Nam tước này cảm thấy bất an với cuộc sống yên tĩnh, ông vẫn ra biển với hạm đội, hằng năm cũng không trở về nhà. Vì thế vợ ông ở nhà bắt đầu cảm thấy cô đơn, yêu đương vụng trộm với đàn ông bên ngoài. Bà không quan tâm đến Oscar, bà yêu thích những buổi dạ tiệc hơn là con trai của mình. Cho dù con trai mắc bệnh bà cũng không quan tâm. Mà chính căn bệnh nghiêm trọng lúc Oscar còn nhỏ đã để lại di chứng dị tật cả đời của hắn.
Sau đó, Nam tước qua đời trong một tai nạn trên biển, mẹ của Oscar liền công khai mang tình nhân về nhà. Hai người chiếm lấy toàn bộ gia sản rồi tiêu xài phung phí. Đến khi Oscar lớn lên, ngoại trừ một tước vị Nam tước thì hắn cơ hồ không có gì cả.
Oscar không học đại học, nhưng hắn tuyệt đối đã đọc rất nhiều sách, còn đọc rất nhiều ghi chép kiến thức của cha mình sau nhiều năm lênh đênh trên biển. Hắn có đầu óc kinh doanh, cũng biết bắt lấy cơ hội, vì thế song song với đầu tư xưởng dệt và khai thác quặng, hắn cũng bắt đầu đầu tư vào mậu dịch hàng hải.
Rất nhiều người nói Nam tước Oscar là một nhà đầu tư, chỉ dựa mà đầu tư mà phát tài. Nhưng thật sự nếu không có mắt nhìn, muốn làm người đầu tư cũng khó.

Mùa xuân là thời điểm vạn vật tái sinh, các quý ông quý tộc cũng muốn hưởng thụ vinh quang mà nữ thần mùa xuân mang đến.
Cho nên khi nông dân đang cày bừa vụ xuân, các quý tộc cũng bắt đầu mùa săn bắn.
Nam tước Oscar mặc dù là người đàn ông có sinh hoạt vô cùng nhạt nhẽo, nhưng cũng phi thường thích hoạt động săn bắn này.
Hôm nay chính là ngày Nam tước muốn đi săn thú. Lúc trời vẫn còn tối đen, bọn người hầu cũng đã sôi nổi rời giường, chuẩn bị cho việc săn bắn.
Phòng bếp bắt đầu chế biến thức ăn khô dùng khi đi săn, người chăn ngựa cũng chuẩn bị con ngựa tốt nhất, sau đó thả bọn chó săn ra. Nhóm người hầu thay những đôi giày đi bộ thuận tiện nhất, vài người khác cũng phân phát súng săn và dây thừng.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi lên mặt đất, mọi người đã đứng chờ trước cổng lớn.
Nam tước mặc đồ cưỡi ngựa xuất hiện. Hắn mặc một chiếc áo choàng bó người màu xám, chân mang giày da. Bởi vì tôi là người hầu bên cạnh hắn, tất cả vật phẩm riêng tư của hắn đều do tôi bảo quản, bao gồm cả khẩu súng săn mà hắn thích nhất.
Cả đoàn người ngựa xuất phát, người cưỡi ngựa hôm nay chỉ có một mình Nam tước, những người khác đều đi bộ theo sau. Đến lúc vào sâu trong rừng cây, nhóm chó săn bắt đầu tìm kiếm xung quanh, xua đuổi những con thỏ hoặc là gà rừng trong bụi cây. Những người khác im lặng tìm kiếm trong rừng rậm. Lúc này cũng là mùa ***, nếu may mắn không chừng còn có thể bắt được tuần lộc hoặc linh dương.
Tôi bắt đầu tra đạn vào súng cho Nam tước, súng săn đều là loại súng bắn một lần nạp đạn một lần.
Đầu tiên là cho thuốc súng vào, sau đó là sỏi, rồi đặt đạn sắt vào, cuối cùng là dùng một cái chuôi sắt thật dài để cố định mọi thứ. Tất cả động tác này rất tốn thời gian, vì vậy sau khi đưa cho Nam tước một chiếc súng săn, tôi lập tức nhanh chóng nạp đạn vào cây súng tiếp theo, cơ hồ không có thời gian quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, một người thợ săn lặng lẽ ra hiệu, chúng tôi cũng nhanh chóng nhìn thấy một con nai con đơn độc.
Nai con đứng trên đồi núi cách đó không xa, có ý đồ vượt qua một gốc cây bách thụ chắn ngang đường để đến bên dòng suối uống nước.
Đáng tiếc không đợi nó tới gần, sau vài tiếng súng, nai con đã gục trong vũng máu.
Tiếng hoan hô vang lên xung quanh, hai người hầu dắt chó săn đến vác con nai về.
Nam tước nhận lấy súng săn mới từ tay tôi, rồi nói với tôi. “Hôm nay rất thuận lợi, kỹ thuật nạp đạn của cậu không tồi.”
Hiện tại cơ hồ mỗi lần tôi làm việc gì đó, hắn đều sẽ khen tôi vài câu. Tôi không biết trong mắt người hầu khác đây sẽ là cảnh tượng gì, bởi vì Nam tước là một người phi thường trầm tĩnh, rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, huống hồ là thường xuyên khen ngợi người hầu của mình.
Lần nào tôi cũng trả lời. “Thưa ngài, ngài quá khen.” Bởi vì được khen quá thường xuyên, cho nên tôi mới có thể đỏ mặt hồng tai.
Dần dần, đội săn thú bắt đầu phân tán.
Tôi một mực đi theo Nam tước, mà Nam tước tựa hồ muốn đi vào sâu trong rừng cây.
Có người thợ săn già nhắc nhở hắn. “Thưa ngài, bây giờ là đầu mùa xuân, bùn đất ở sâu trong rừng cây chỉ mới bắt đầu tan ra, có lẽ sẽ có nguy hiểm.”
Nam tước trầm tư một chút, gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị muốn thay đổi phương hướng, con ngựa Tyra mà hắn yêu thích lại đột nhiên thét lên.
Tyra nhấc chân trước lên, Nam tước giữ chặt dây cương muốn khống chế nó, nhưng Tyra càng bị kéo thì càng trở nên hoảng loạn.
“Không ổn! Ngựa bị ong đốt rồi!” Có người hô to: “Nhanh! Mau giữ chặt ngựa giùm chủ nhân!”
Tôi kinh hoảng, đầu đầy mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi liền xông lên, kéo dây cương lại.
Tyra cơ bản không có cách nào bình tĩnh lại được, đứng ở trước mặt nó là phi thường nguy hiểm, có lẽ giây tiếp theo sẽ bị vó ngựa đạp vỡ bụng.
“Tyra, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.” Nam tước Oscar cực lực khống chế con ngựa, vừa thấy tình huống không ổn, hắn lập tức hô to với tôi. “Owen, buông ra! Mau thả ra!”
Tôi không thể buông dây cương ra, nếu buông ra, một mình Nam tước không thể giữ được con ngựa, có thể sẽ bị con ngựa phát điên hất ngã xuống. Điều này không phải nói giỡn, rất nhiều người đã bị gãy cổ vì chuyện này.
Tôi và Nam tước rất may mắn, Tyra không có thật sự nổi điên. Sau khi được an ủi, nó cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tôi xoa xoa đầu đầy mồ hôi lạnh, vuốt ve hai gò má của Tyra. “Bé ngoan, bé ngoan.”
Nam tước nhảy xuống ngựa, kích động giữ chặt tôi. “Cậu không sao chứ?”
“Không, không, ngài không có việc gì chứ?” Tôi hỏi lại.
Chúng tôi nhanh chóng bị nhóm thợ săn vây quanh, sau khi xác nhận người không bị thương gì thì cuộc đi săn hôm nay cũng kết thúc.
Ngựa của Nam tước bị hoảng sợ, Nam tước cũng suýt chút nữa bị thương, hầu hết người hầu đi theo đoàn săn bắn hôm nay đều bị quản gia răn dạy.
Đương nhiên không có tôi, quản gia còn biểu dương hành động anh dũng của tôi, còn bảo nhất định sẽ ca ngợi tôi.
Thật ra, chuyện đã xảy ra rồi mà tôi vẫn còn có chút hồ đồ.
Chính tôi cũng không nghĩ tới, lúc ấy mình lại có thể can đảm như vậy, trực tiếp vọt tới trước mặt con ngựa đang điên cuồng.
Điều này thật sự rất bất cẩn, chỉ cần không cẩn thận, tôi sẽ bị con ngựa dẫm nát bụng. Nhưng tôi vẫn làm như vậy, nóng đầu mà xông tới.
Tôi nghĩ, tôi không thể để cho hắn chết ở trước mặt tôi.
Kiếp trước, tôi phản bội hắn, hại chết hắn, kiếp này chỉ cần có khả năng, tôi nguyện ý trả bằng mạng sống của mình để bồi thường hắn, xin lỗi hắn, cho dù hắn chẳng biết điều gì.
Nhưng mà hiện tại, Nam tước lại đứng trước mặt tôi, đột ngột thổ lộ với tôi.
Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, trong đôi mắt màu nâu đều là bóng hình của tôi.
Tôi nghe được giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn.
Hắn nói. “Tôi… Tôi chấp nhận cậu… Cậu không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.