Người Hầu Của Quý Ông

Chương 32:




Qua giữa trưa, em gái Angel tới tìm tôi, lén lút nói với tôi. “Tiểu thư Catherine muốn gặp anh, đang ở phía sau hoa viên.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi nhíu mày.
“Không biết.” Angel lắc đầu, sau đó chán ghét nói. “Cô ta có thể có chuyện gì? Còn không phải tìm anh giúp cô ta làm việc không công sao. Anh đừng thấy cô ta xinh đẹp mà để bị cô ta lợi dụng đó.”
Tôi cười nói. “Nói không chừng vị tiểu thư này thấy anh đẹp trai, nên yêu anh rồi.”
Angel cười nhạo một tiếng. “Nói mấy cô gái ngu ngốc trong thôn chúng ta yêu anh em còn tin, còn cô ta? Đùa hả?”
Tôi ôm Angel vào lòng, hôn em. “Anh cũng không nói gì mà, em đúng là cô gái thông minh.”
Angel hừ một tiếng, nói với tôi. “Anh mau đi đi, nói chuyện nhớ cẩn thận.”
Tôi đi vào một con đường mòn phía sau vườn hoa, ở nơi này tôi thường xuyên “vô tình gặp được” Catherine.
Cô ta đang ngồi trên một chiếc ghế đá trong bụi hoa, những đoá hoa diễm lệ vây quanh cô, một hai con bướm trắng bay lượn ở xung quanh. Tiểu thư quý tộc trẻ tuổi đều xinh đẹp mê người như thế, cho dù một nụ cười mỉm cũng có thể khiến cả thế giới say mê. Mà hiện tại nụ cười mỉm của cô ta đang nở rộ với tôi.
“Owen, cuối cùng anh cũng đã đến.” Cô ta nhìn tôi tha thiết. “Tôi chờ anh thật lâu.”
“Lúc nào tôi cũng nguyện cống hiến sức lực vì cô, tiểu thư Catherine.” Tôi cúi người nói.
“Cách nói chuyện của anh với tôi sao lại xa lạ vậy, chúng ta biết nhau lâu như vậy.” Sắc mặt cô ta ửng hồng. “Chúng ta… cũng xem như là bạn bè, đúng không?”
“Tôi chỉ là một người hầu hèn mọn, làm sao xứng làm bạn của cô.” Tôi cúi đầu nói.
“Đừng nói như vậy, tôi vẫn luôn xem anh là bạn. Hơn nữa anh còn giúp cha tôi không ít việc, luôn thông báo tin tức của Nam tước cho chúng tôi biết, tôi cảm ơn anh rất nhiều.”
“Đây là chuyện phải làm, cô không cần cảm ơn.” Tôi ngại ngùng nói.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng lúc này, nhất định sẽ cảm thấy đây là một đôi nam nữ có tình cảm mập mờ với nhau. Nhưng thực tế thì sao?Chúng tôi đều đang diễn kịch, đều mang ý xấu. Tôi đang cố gắng diễn làm một người hầu thấp kém yêu thương tiểu thư quý tộc, mà Catherine thì giả thành một tiểu thư quý tộc yêu phải người hầu hèn kém. Bên trong sự ái mộ và ngượng ngùng, thật ra đều là toan tính và khinh thường.
Bên dưới những cảnh đẹp đều là những thứ dơ bẩn, tình cảm con người giấu diếm lừa gạt. Đây mới là bản chất của thế giới này, tất cả đều bị che lấp bởi bề mặt bình tĩnh và an bình. Sóng gió mãnh liệt chỉ xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, đánh cho kẻ thù trở tay không kịp.
“Owen, nếu không có anh, chúng tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ.” Cô gái vừa rồi còn mang vẻ mặt vui sướng, bỗng nhiên ưu sầu cả người. Cô thấp giọng nói. “Anh có biết không, sau khi cha tôi qua đời, tất cả mọi thứ của nhà chúng tôi đều sẽ thuộc về tay Nam tước Oscar. Chúng tôi sẽ bị đuổi đi, lưu lạc đầu đường…”
Cô ta nói những lời này đau buồn đến mức như thể mình là người đáng thương nhất thế giới, cho dù người ăn xin ven đường đều phải rơi nước mắt vì cảnh ngộ đáng thương của cô ta.
Thân là một người hầu trộm yêu cô ta, tất nhiên là tôi vô cùng đau đớn, đành phải dịu dàng an ủi. “Xin cô đừng nghĩ như vậy, ngài Tử tước chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bảo đảm cho cuộc sống tương lai của phu nhân và các tiểu thư, hơn nữa Nam tước cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.”
Trải qua khoảng thời gian thân cận này, Catherine cũng không định giấu đầu hở đuôi nữa. Cô ta vốn không bao giờ đề cập tâm địa độc ác của Nam tước trước mặt tôi, nhưng hôm nay cô ta lại trắng trợn chỉ trích hắn.
“Anh không biết, lần đầu tư này của cha cho dù kiếm được tiền, chẳng qua cũng chỉ đủ bổ sung vào khoản thiếu hụt của chúng tôi mà thôi. Đến lúc đó chúng tôi vẫn là người không có đồng nào. Về phần ngài Oscar, mọi người đều biết hắn vô cùng tàn nhẫn, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc chúng tôi chứ?”
Người phụ nữ này đã bắt đầu diễn trò, nói hưu nói vượn, đại khái là đang giả vờ đồng tình đáng thương. Trong mắt cô ta tràn đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên má, cho dù trái tim làm bằng sắt cũng bị cô ả hoà tan.
“Tiểu thư, xin cô đừng khổ sở, nếu có bất cứ chuyện gì có thể giúp được cô, xin đừng xem tôi là người xa lạ, nhất định phải nói cho tôi biết.” Tôi chân thành nói.
“Thật vậy sao?” Catherine không dám tin mà nhìn tôi, vẻ mặt cảm động: “Owen, anh… anh đối xử với tôi thật tốt.”
“Là tiểu thư vẫn luôn đối xử tốt với tôi.” Tôi nói dịu dàng.
Catherine mỉm cười một chút, rũ mắt xuống. “Tôi biết yêu cầu sau đây của tôi rất quá phận, nhưng chỉ có mình anh là có thể giúp chúng tôi.”
Cô ta nói. “Chúng tôi cần có một vật, vật đó nằm trong tay Nam tước Oscar… Đó là thứ mà ông nội tôi để lại, vốn muốn để lại cho cha tôi, nhưng lại bị chú tôi độc chiếm, vẫn không chịu trả lại.”
“Là cái gì vậy? Nó sẽ có ích cho cuộc sống sau này của cô sao?” Tôi híp mắt hỏi.
“À…” Catherine chần chờ một chút, lại bắt đầu nói dối. “Chúng tôi cũng không muốn để anh đi trộm đồ của Nam tước, chỉ là muốn lấy lại đồ của chúng tôi mà thôi, anh hiểu không?”
“Ăn trộm!” Tôi giật mình kêu lên. “Cô muốn tôi đi ăn trộm!”
“Suỵt suỵt.” Catherine nóng nảy. “Anh nhỏ giọng một chút, anh muốn cho tất cả mọi người nghe thấy sao? Anh hãy nghe tôi nói…”
“Không… Không, tiểu thư, tôi không thể làm chuyện như vậy. Nếu cô muốn có vật kia, sao không trực tiếp hỏi Nam tước? Chuyện ăn trộm này thật sự không nên được thốt ra từ trong miệng cô.” Tôi không tán thành nói.
“Đây không phải là ăn trộm, chúng tôi chỉ lấy lại đồ vật thuộc về chúng tôi mà thôi.” Catherine vội vàng giải thích. “Nam tước phi thường keo kiệt, cho dù chúng tôi đòi hắn, hắn nhất định sẽ không trả lại cho chúng tôi.”
“Thật xin lỗi, tôi không thể làm chuyện như vậy, tha thứ cho tôi thất lễ.” Tôi như một đứa bé bị doạ sợ, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng rời khỏi vườn hoa.
Cuộc đối thoại vừa rồi, không khác gì mấy so với kiếp trước.
Khi đó, tôi bị Nam tước mang đến trang viên Delman, tất cả mọi người đều biết hắn có hứng thú đặc biệt với tôi. Tử tước ra lệnh cho tôi theo dõi Nam tước, xem xét giấy tờ trong phòng làm việc, cũng giám thị nhất cử nhất động của hắn. Mà Catherine thì đến hấp dẫn tôi, cuối cùng, cô ta đề nghị tôi lấy một vật của Nam tước.
Trộm đồ vật chính là tội lớn, giá trị vật phẩm vượt quá bảy shilling thì sẽ bị treo cổ. Ban đầu hiển nhiên tôi đã từ chối, nhưng lại không chịu nổi sự tấn công bằng ái tình mãnh liệt của cô ta. Vị tiểu thư này đã thản nhiên thừa nhận yêu tôi.
Có người đàn ông nào khi rơi vào tình yêu mà không ngu xuẩn? Đáp án có lẽ là không có.
Tôi nghĩ không bao lâu nữa, vị tiểu thư này sẽ đến nói cho tôi biết, cô ta yêu tôi.
Nhìn con mồi bước từng bước một vào bẫy rập, tôi hưng phấn đến mức bước chân muốn bay lên.
Tôi thậm chí còn ảo tưởng, cả nhà Tử tước sẽ nhận lấy báo ứng nên có. Mà tôi…
Tôi… Tôi sẽ như thế nào đây?
Cảm xúc sung sướng biến mất trong nháy mắt.
Tôi dừng bước lại, đứng tại chỗ.
Từ khi sống lại đến nay, cả ngày lẫn đêm tôi đều nghĩ đến việc báo thù, hiện giờ mục tiêu gần trong gang tấc, chỉ cần bọn họ còn muốn dùng cách thức giống kiếp trước để hãm hại Nam tước, như vậy tôi có thể làm cho bọn họ tự nhận quả báo.
Nhưng mà sau đó, sau khi báo thù thì tôi sẽ làm gì?
Tôi nên đi nơi nào?
Tôi có thể mặt dày mà ở lại bên cạnh Nam tước sao? Trong lúc hắn chẳng biết gì cả, cứ hưởng thụ sự yêu thương và tin tưởng của hắn?
Nắng trời nóng bỏng chiếu lên người, trái tim của tôi lại như thể chìm ngập trong đầm sâu lầy lội.
Tôi có thể hèn mọn tiếp nhận tất cả điều đó sao? Làm bộ không biết gì cả, làm bộ tôi vẫn luôn là một người tốt? Như vậy tôi dựa vào cái gì mà báo thù cả nhà Tử tước đây? Bọn họ cho đến nay đều chưa làm gì với tôi cả, bọn họ thậm chí còn có ân tình với tôi.
Lúc này, một người hầu nữ vội vàng chạy tới, cô ta gọi tôi. “Anh Eric, ông chủ đang gọi anh.”
Tôi vội vàng điều chỉnh tâm tình, đi vào trong lâu đài. Hiện tại tôi còn chưa đạt được mục đích của mình, không cần thiết phải suy nghĩ miên man.
Khi đẩy cửa phòng làm việc ra, Nam tước đang đứng bên cửa sổ.
Tôi vốn tưởng hắn sẽ xoay lại và cười dịu dàng, không ngờ hắn vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn khác với bộ dáng theo đuổi tôi gấp gáp của hắn lúc trước. Điều này làm tôi cảm thấy rất kỳ quái.
“Thưa ngài, ngài gọi tôi đến?” Tôi thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Nam tước đưa lưng về phía tôi, âm thanh rất trầm, thậm chí có chút lạnh lùng, hắn nói. “Hôm nay, cậu làm việc ở trong phòng sách.”
“Vâng.” Tôi cúi người với hắn, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ hắn lại có hưng trí.
Nam tước bỗng nhiên xoay lại, hắn lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt có chút u ám, không phải là sự nóng bỏng và khẩn trương mấy ngày trước. Đó là ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo này khiến trái tim tôi đập loạn mãnh liệt. Một loại cảm xúc khó nói chợt dâng lên, không thể phân biệt được là sợ hãi hay khổ sở.
Hắn nhìn tôi trong chốc lát, sau đó chẳng nói gì mà đi đến trước bàn, bắt đầu làm việc. Toàn bộ thời gian còn lại, hắn chỉ tập trung tinh thần xử lý công việc, thậm chí thời gian ngẩng đầu uống một ly trà cũng chẳng có, càng khỏi phải nói đến việc liếc nhìn tôi một cái, hay nói với tôi một câu.
Thái độ bỗng nhiên lạnh lùng xa lạ này khiến tôi càng thêm bất an, so với hắn cách đây hai ngày quả thật như hai người khác nhau. Chẳng lẽ hưng phấn qua đi, hắn đã mất hứng thú đối với tôi rồi, hay là tính tình hắn trời sinh nóng giận bất thường như vậy? Trong chốc lát nhiệt tình thân mật, trong chốc lát lại trở nên lạnh lùng, chuyện này thật sự khiến người khác không biết nên làm thế nào cho phải.
Chờ đến thời điểm dùng bữa tối, Nam tước cũng chẳng thèm nhìn đến tôi, trực tiếp sai bảo. “Tôi muốn cậu luôn ở bên cạnh.”
Nói xong, hắn rời khỏi phòng làm việc, tôi vội vàng đuổi theo bước chân hắn.
Bảo là ở bên cạnh, quả thật là một khắc không rời.
Từ sáng sớm rời giường, đến làm việc ban ngày, rồi nghỉ ngơi buổi tôi, hắn ra lệnh tôi phải luôn ở cạnh hắn. Mỗi ngày tôi chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để tắm rửa và ăn cơm, thời gian còn lại đều phải đứng bên cạnh hắn.
Nhưng hắn quả thật như biến thành một con người khác, đối xử với tôi vô cùng lạnh nhạt. Chưa bàn đến hành vi thân mật, ngay cả nhìn tôi cũng rất ít, đối thoại cũng chỉ là vài ba câu vụn vặt.
Có một lần tôi đang rót trà cho hắn, không cẩn thận đụng phải chén trà, tôi vội vàng giữ lại, mà Nam tước cũng vừa lúc buông tay ra, tay chúng tôi chợt chạm vào nhau.
Rồi sau đó tầm mắt của chúng tôi cũng giao nhau trong nháy mắt.
Một nét kinh hoảng hiện lên trên gương mặt tái nhợt của Nam tước, lại lập tức bị hắn giấu đi. Tôi thậm chí cho rằng mình đã nhìn lầm.
Hắn bình tĩnh thu tay lại, sắp xếp văn bản trên bàn, rồi nói. “Tôi đã nói với cậu, không được rót trà ở trên bàn của tôi.”
“Tôi thật xin lỗi.” Tôi vội vàng cúi người.
Hắn khe khẽ thở dài, qua thật lâu mới nói. “Cậu cần phải cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Tôi gục đầu xuống thật sâu, sợ hãi trong lòng càng tăng cao.
“…” Nam tước há há miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm. Hắn phất phất tay với tôi, ý bảo hắn muốn tiếp tục làm việc.
Trong lúc tôi cảm thấy rối rắm vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của Nam tước, Catherine lại có hành động tiếp theo.
Cô ta cũng biết Nam tước bắt tôi theo hắn suốt ngày, căn bản không tiện để gặp lại. Cho nên cô ta chọn lúc đêm khuya, một mình đi vào hành lang âm u phía sau đại sảnh. Người hầu muốn trở về phòng mình chắc chắn phải đi qua nơi này.
Bức tường trong hành lang có treo một bức tranh Đức Mẹ, Catherine quỳ gối trước bức tranh, đốt một ngọn đèn dầu mờ tối bên cạnh.
Cô ta đang quỳ gối cầu nguyện ở nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.