Người Mới Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 14:




Vừa về khách sạn, tôi liền gọi một ly trà giải rượu, mấy năm nay tửu lượng của tôi có tăng lên chứ không giảm xuống, nhưng vì sợ ngày đại hôn ngày mai không được tỉnh táo nên tốt nhất là vẫn kêu một ly trà mang lên.
Gọi xong, tôi ngây người một lúc, không lâu sao, nhân viên phục vụ liền gõ cửa mang trà vào.
Tôi ngửi mùi trà chanh thoang thoảng bên mũi rồi uống một chút, uống cho đến khi cảm thấy thõa mãn mới lên giường đắp chăn.
Hôm nay tôi dậy khá sớm, vội vàng theo gót chân Nhạn Chi vào phòng chuẩn bị để đến lễ đường, tôi nhìn cô nàng hôm qua say mèm nhưng hôm nay vô cùng tỉnh táo thì tán dương vài câu, thật ghê ghớm, tôi có nên xem như đây là sức mạnh tình yêu hay là không đây.
Phù dâu trừ tôi và hai người bạn ở kí túc xá ra còn có 3 người khác, tôi nghe nói họ là em họ hàng xa của chú rể.
Tôi mặc xong chiếc váy trắng, lặng lẽ đứng nhìn Nhạn Chi được thợ makeup trang điểm tỉ mỉ, khóe miệng cười cười.
Nhạn Chi trang điểm xong thì thấy tôi đứng nhìn, ánh mắt của cô nàng bỗng to ra:" oa, thật sự rất đẹp, San San, rất hợp với cậu ".
Tôi nhìn Nhạn Chi, cả hai cùng đồng thanh cười phá lên, tôi tựa phi tựa tiếu nói đùa:" tất nhiên là vậy rồi, Tiểu Chi, cậu cũng rất đẹp, cậu mới là người đẹp nhất".
Cả hai đều cười ha ha, bạn kí túc xá 1 có vẻ makeup đã xong, nghe vậy mới chen vào:" e hèm, tớ chẳng cần biết đẹp hay không, tớ chỉ quan tâm hồng bao có dày hay không thôi, ha ha".
Bạn kí túc xá 2 nghe vậy thì cốc đầu bạn kí túc xá 1 một cái, giả vờ giận dỗi:" hừ, cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền tiền".
" ha ha "
Cuộc cãi nhau bông đùa kéo dài cho đến khi chú rể đến, Nhạn Chi thấy vậy thì kéo tôi ngồi xuống makeup.
Giờ lành đã đến, tôi và 5 người khác cùng theo sau Nhạn Chi bước vào, tiễn cô nàng về nhà chồng, tôi đứng bên cạnh mấy phù rể nghe cha sứ đọc tuyên thệ, nhìn hai người trên bục đeo nhẫn cưới, thề nguyền sống chết bên nhau, cha sứ truyền lời chú rể có thể hôn cô dâu.
Cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc trong sự chúc phúc của mọi người, phần cuối cùng là ném hoa, tôi nhìn mội người nhốn nháo, thì nhích chân bước qua đứng một bên, kì thật tôi không thích thú gì đó với bó hoa này.
Tôi đi đến một hàng ghế trống ngồi xuống, mắt hít lại xem một màn chạy tới chạy lui vui tai vui mắt, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.
Người bắt được bó hoa là em họ của chú rể, trong tiếng nhốn nháo của mọi người, tất cả đều nâng lên một không khí vui tươi.
Hôn lễ, đương nhiên sẽ có người đến chúc phúc, tất nhiên trong đó có Tiêu Á Tiệp, đều là bạn học quen biết nhau, tất nhiên Tiêu Á Tiệp cũng được mời tham dự, tôi nhìn anh bước vào thì trốn ở một bên len lén nhìn.
Nhiều năm qua, anh vẫn như thế, ngũ quan không còn trẻ con như ngày nào mà giờ đây thay thế một bộ mặt có phần chững chạc hơn.
Ngắm nhìn anh một lúc, tôi đã cảm thấy thõa mãn mới mượn cớ chỉnh lại váy, quay lưng đi vào tolet, lí do lí trấu, vì không muốn chạm mặt anh làm anh khó xử, cho nên tôi chỉ còn biết cách trốn tránh.
Ẩn nhẫn như thế cũng tốt, ít nhất không ai phải cảm thấy áy náy.
Tôi cứ tưởng anh vẫn còn ở đó, nếu anh ở đấy, tôi nhất định sẽ trốn luôn trong tolet, tôi biết cách này vô cùng tồi tệ nhưng tôi không còn cách nào khác.
Cũng may, từ miệng cô nàng kí túc xá, tôi biết được Tiêu Á Tiệp vừa chúc mừng xong đã rời khỏi, tôi mới thở phào bước ra.
Tôi cầm ly rượu đi xung quanh kính rượu mọi người, chú rể bên bàn kia chắc là bị ép uống khá nhiều nên đã hơi say say, có người nhanh ý Nhận ra chú rể không được vội chen cản rượu thay chú rể, một vài người trêu đùa.
" A Hi, chú cứ kính rượu chú rể quá thì chỉ sợ một lát nữa chuyện tân hôn sẽ không làm nổi a".
Ai đó vừa nói, cả đám liền cười vang.
Cuối cùng, ngày đại hôn của Nhạn Chi diễn ra vô cùng thuận lợi, tôi theo chân mấy phù rể đang cõng chú rể đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào bước vào phòng, giao người cho cô dâu mới trở về lại khách sạn.
Vừa vào phòng, tôi liền vác thân vào phòng tắm, tắm rửa, tẩy đi lớp trang điểm rồi ngã xuống giường ngủ cho tới trưa hôm sau mới thức dậy.
Về lại chốn cũ tôi cũng muốn đi tham quan vẻ đổi mới của nó một chút, tôi không gọi cho Nhạn Chi mà tự một mình bước ra phố, nói đùa, đêm tân hôn tình nồng ý mật, tôi không ngu ngốc đến nỗi mà đi quấy rầy.
Hình như ngày mai hai người họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Tôi đi dạo xung quanh, cứ theo trí nhớ mà bước đi, đi một hồi mới giật mình nhận ra mình đã đến Vực Nhất từ lúc nào, tôi vò đầu, ngựa quen đường cũ thật hết cách.
Tôi định bước đi nhưng do dự một chút nên nán lại, nếu đã lỡ đến, không bằng ngắm nhìn một chút, công ty Vực Nhất ngày càng phát triển, tôi nhìn khí thế đồ sộ của nó ngày càng lớn mạnh theo thời gian thì trầm trồ, cũng có thể nói, Vực Nhất này đã tiêu hao rất nhiều mồ hôi của anh.
Tôi cứ mãi bận ngước nhìn nên không nhìn kĩ từ phía xa, một chiếc xe thể thao đã dừng sát bên cạnh từ lúc nào.
Nghe tiếng mở cửa xe, tôi cũng hơi kinh ngạc ngước nhìn, tôi nhìn người bước xuống xe thì sắc mặt xanh lại, vội vàng muốn chạy trốn, không nói hai lời, tôi vờ như không thấy, quay lưng bước đi.
" San San, San San".
Tiếng người phía sau gọi tên tôi càng dồn dập, nghe kĩ lại cũng có một chút gì đó gọi là tức giận.
Tôi vẫn giả điếc bước đi, anh tức giận cái gì, tức cái gì cơ chứ, tôi mấy năm nay nhớ anh đến nỗi cả người đều phát đau, anh thực ra tức giận cái gì, anh giận dữ như vậy là sự xuất hiện của tôi sao?.
Trong lòng thầm chua chát, bước chân đi ngày càng nhanh, cứ tưởng sẽ an ổn rời đi, phía sau liền bị kéo lại, kèm theo tiếng thở dài.
" thật hết cách với cậu ".
Tôi bị anh kéo không cách nào bước đi, vậy thì chỉ còn cách đối mặt, tôi hít một hơi, quay mặt lại nhìn anh.
Tôi định chào hỏi anh một vài câu, nhưng chưa kịp nói đã bị anh vách lên xe.
Tôi hoảng hốt la lên:" Tiêu Á Tiệp, cậu mau thả tớ ra".
" không thả, ngồi im".
Tôi bị Tiêu Á Tiệp làm cho sợ ngây người.
Tôi bị nhét vào trong xe, cho đến khi xe lăng bánh mới hoàn hồn, trân trân nhìn Tiêu Á Tiệp ngồi kế bên, tôi thật không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy, anh càng ngày càng bá đạo.
Tôi không nói gì, anh cũng im lặng, xe chạy đến một quán cafe thì dừng lại, Tiêu Á Tiệp liền kéo tôi xuống xe.
Đối diện với ly cafe còn đang bốc hơi, tôi lại chẳng có tâm tình thưởng thức, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, mắt hạnh liếc nhìn người đối diện đang chăm chú nhìn tôi chằm chằm như thể sợ tôi chạy mất thì phát run, ánh mắt đó thật đáng sợ, tôi có cảm giác càng ngày Tiêu Á Tiệp càng nguy hiểm.
Tôi vì muốn che giấu lúng túng nên nhấp một ngụm cafe, chưa kịp để ly xuống bàn thì đã nghe Tiêu Á Tiệp mở miệng.
" tại sao mấy năm nay cậu không liên lạc với tớ?".
Một câu hỏi nhưng chứa rất nhiều sự trắc ẩn.
Tôi im lặng một lúc mới nhìn mặt bàn, bình tĩnh trả lời:" mình mất phương thức liên lạc với cậu lâu rồi".
Đến cuối cùng, tôi vẫn chấp nhận nói dối, phương thức liên lạc với anh tôi vẫn còn giữ, chỉ là nếu liên lạc tôi sẽ đau khổ, cho nên không liên lạc nữa mà thôi.
Tiêu Á Tiệp cười nhẹ, hỏi như có như không:" như vậy sao?".
Tôi liều mạng gật đầu, tôi cứ cảm thấy, Tiêu Á Tiệp thay đổi, không còn ôn hòa như xưa mà đã trở nên vô cùng kinh khủng.
" San San, nối dối sẽ không tốt, cậu không nên nói dối với mình".
Một câu không đầu không đuôi vừa phát ra, tôi như bị quay cuồng, Tiêu Á Tiệp một lần nữa vác tôi trên lưng, bước ra tiệm cafe với cái nhìn của mọi người.
Có người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa sợ.
Tôi bị vác trên lưng có phần không thể tin, Tiêu Á Tiệp quá đáng sợ, tôi thật không thể biết vì cái gì anh lại từ một người ôn nhã lại trở thành kinh khủng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.