Tại một góc khuất cách khu biệt thự không xa, Nhạc Ẩn Ly đưa tay gỡ mắt kính đen xuống, lộ ra một nụ cười trào phúng, hỏi người bên cạnh:" là ở đây sao?".
Người kế bên gật đầu nhàn nhã khẳng định gật đầu.
Nhạc Ẩn Ly biết được tin tức chắc chắn, lấy trong túi ra một sấp tiền đưa cho người kế bên, người đó nhận lấy, vuốt ve mấy cái trên sấp tiền rồi đút vào túi quần:" người đẹp, lần sau nếu cần cứ gọi cho tôi", rồi thả trong không khí một nụ hôn gió, quay người bước đi.
Phía dưới gọng kính đen Nhạc Ẩn Ly lộ ra vẻ mặt chán ghét, không thèm nhìn nữa, quay người, ánh mắt nửa cười xen lẫn một chút căm phẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng đang hắt qua ô cửa kính tầng 3.
Tôi đang mơ màng sắp ngủ bỗng rùn mình vài cái, Tiêu Á Tiệp thấy vậy, chắc tưởng tôi lạnh, ôm tôi chặt hơn.
Nằm trong lòng Anh, không biết có phải là quen thuộc hay không mà tôi nhanh chóng ngủ mất.
Nhạc Ẩn Ly đứng dưới góc khuất của một nhánh cây, cắn đôi môi được trang điểm vô cùng đậm, hừ lạnh rầm rì một mình:" Tiêu Á Tiệp, thì ra là ở đây, anh tưởng anh tống tôi qua mĩ là sẽ an ổn sao, anh tưởng là tôi không biết bao nhiêu bí mật của anh à, trốn cũng kĩ thật, nhưng tôi đã tìm ra, anh đâu ngờ tôi vô cùng quen thuộc với mẹ anh, anh đừng hòng thoát khỏi tôi, có tôi rồi, lại một lần nữa vị trí này Trúc San ngây thơ cũng sẽ nhường lại cho tôi, ha ha...."
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, vị trí bên cạnh đã nhanh chóng lạnh tanh.
Tôi nằm giữa chiếc giường, cả người được một tấm chăn lớn bao phủ, quấn tròn như con nhộng, chỉ chừa lại cái đầu.
Chắc là được Tiêu Á Tiệp quấn rồi, chắc có lẽ anh cũng đã đi làm.
Tôi thở dài một cái rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Cửa phòng chợt mở, eo bất chợt bị vòng tay phía sau ôm lấy, hơi thở nóng ấm thả trên cổ, kế tiếp từng dấu hôn in xuống làm tôi đang rửa mặt cũng choáng sợ.
Hóa ra là Tiêu Á Tiệp, không phải anh đã đi làm rồi À?.
" bảo bối, đói bụng chưa?".
Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, tôi có chút không quen khi anh dùng giọng điệu như thế nói với tôi, hơi ngẩng người một hồi lâu mới sực tỉnh ra là anh đang gọi mình.
Chỉ mới gật đầu nhẹ một cái, nhanh như chớp anh đã bế tôi lên, đi xuống phòng bếp.
Cũng như mọi ngày, tôi bị anh đặt trên đùi, tự tay đút từng muỗng cơm cho tôi.
Giam lỏng không dễ chịu gì, tôi đương nhiên cũng biết rõ, tâm trạng không được thoải mái lắm, cũng không có nói ra khỏi miệng mà chỉ để trong lòng.
Thường thì như mọi ngày, xung quanh trừ đều thường tĩnh lặng, tôi cũng thích sự im lặng nên cũng thoải mái, nhưng hôm nay, khi tôi còn ngồi trong lòng Tiêu Á Tiệp nhìn anh thuần thục lấy xương cá thì một tiếng ồn ào ngoài cửa gây sự chú ý.
Tiếng gây gỗ kèm theo tiếng đánh nhau quá lớn, Tiêu Á Tiệp cũng bị làm phiền.
Chỉ thấy anh nhíu mày, một vệ sĩ biết ý nhanh chóng đi đến.
" có chuyện gì?".
" chủ nhân, có một người đột nhập vào biệt thự gây náo loạn".
Tiêu Á Tiệp đăm chiêu:" nhanh đi dọn dẹp ".
Vệ sĩ gật đầu đi ra ngoài, một lát sau đã không còn nghe thấy tiếng náo loạn ầm ĩ nữa, vệ sĩ lại bước vào, ghé nhỏ thì thầm vào tai anh cái gì đó.
Anh nghe xong thì mày nhíu càng chặt, vẻ mặt lạnh lẽo như băng, tôi nhìn anh, bất giác nổi da gà.
Tiêu Á Tiệp có lẽ nhận ra được vẻ khác thường của tôi, anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trở lại khuôn mặt dịu dàng hoàn hảo, ôm tôi, nhìn tôi cười:" không sao, không có gì".
" là ai thế?".
Tiêu Á Tiệp lau khóe miệng của tôi, dùng sắc mặt bình thường như không có chuyện gì nói:" là người xấu đến quấy rầy, đã giải quyết xong".
Tôi ừm một tiếng, anh lại đút cơm cho tôi.
Bên ngoài biệt thự, Hứa Du Tần quần áo nhếch nhác, khuôn mặt bị đánh xưng, miệng bị rách chảy máu, bị vệ sĩ kéo ra bên ngoài, chật vật nằm dưới đất, khó khăn phun ra từng chữ:" tụi mày, tụi mày giấu cô ấy ở đâu?".
" tao sẽ cứu cô ấy, tao biết cô ấy ở trong này"
Đối diện với lời nói này là vài bóng lưng của vệ sĩ, tất cả đều đã đi hết, bỏ mặt Hứa Du Tần nằm đó, ung dung đóng cửa cổng.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW chạy ngang qua vị trí Hứa Du Tần như không nhìn thấy, vệ sĩ biết ý mở cửa, xe từ từ chạy vào.
Hứa Du Tần thấy chẳng ít gì, đứng dậy lảo đảo bỏ đi.
Tôi ăn cơm xong, lại nhàn nhã nằm trên ghế mây đọc sách, còn Tiêu Á Tiệp thì không biết đã đi đâu, tôi nghĩ là vào thư phòng.
Tôi nằm nhìn ly dâu ép để trên kệ và một dĩa bánh ngọt, không biết phải nói gì, nhiều lúc tôi cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa, vừa muốn quản chế sự tự do của tôi vừa muốn cưng chiều tôi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?.
Trong thư phòng, Tiêu Á Tiệp ngồi nhìn sấp giấy trên tay trầm ngâm, Đối diện là một người mặc áo vest đen.
Nội dung trong giấy làm Tiêu Á Tiệp trầm tư, trong đó ghi rõ 1 tuần trước Nhạc Ẩn Ly lén xuất ngoại trở về, hôm qua đã gặp Hứa Du Tần.
Anh như ẫn nhẫn cái gì đó, hôm qua gặp Hứa Du Tần, hôm nay Hứa Du Tần lại tới đây, anh không nghĩ đó là một sự trùng hợp.
Đối với Nhạc Ẩn Ly, anh không còn cảm giác như trước đây, có lẽ từ sớm đã như thế nhưng anh lại không phát giác ra, ngay từ đầu, người rời khỏi cuộc chơi đầu tiên chính là Nhạc Ẩn Ly.
Bây giờ Nhạc Ẩn Ly làm anh tức giận, anh sẽ không bỏ qua, anh đã không còn cảm giác với Nhạc Ẩn Ly cách đây vài năm trước.
Anh không tin Nhạc Ẩn Ly quen biết với Hứa Du Tần, nếu Nhạc Ẩn Ly làm chuyện gì quá đáng thì đừng trách anh không nể mặt quen biết.
Anh phất tay, người đối diện nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Tôi đọc được mười mấy trang thì bỗng thấy người lạ mặt bước ra khỏi thư phòng, đi ngang qua tôi chào tôi một cái làm tôi không hiểu gì cả.
Tiêu Á Tiệp mới là chủ của anh ta, cô không phải, không cần phải dùng thái độ cung kính như thế đối với cô.
Ước chừng 15 phút sau, Tiêu Á Tiệp cũng đi ra, vẻ mặt không ai có thể nhìn ra được sơ hở gì, không nhìn ra được trong thư phòng phát sinh cái gì.
Tiêu Á Tiệp ngồi xuống kế bên.
" đang xem cái gì?".
Tôi lật bìa sách cho anh xem.
Là một cuốn truyện ngôn tình hài hước có 320 hồi.
Anh đừng mong tôi đọc cái gì cao thâm, tôi là nhà viết tiểu thuyết, tôi chỉ có thể tiếp thu được những cái này.
" ừm, đừng đọc quá nhiều sẽ tổn hại đến mắt " anh hôn lên đỉnh đầu của tôi, không có dấu hiệu ngăn cản gì.
Tôi gật đầu như đã hiểu, nằm trong lòng anh tiếp tục đọc.
Nhìn anh có vẻ không ngăn cản, tôi cũng cần phải rụt rè, đến đoạn hài hước, tôi không nhịn được cười khúc khích, làm anh cũng cười theo, không khí thật hài hòa làm tôi chỉ muốn thời gian dừng lại ngay khắc này.
Vài ngày sau, mọi chuyện cứ như vậy lắng xuống, tôi cũng như thường lệ.
Tối hôm nay Tiêu Á Tiệp có một bữa tiệc lớn không thể vắng mặt, lúc đầu anh bảo tôi đi cùng, đi chung với anh, tôi thật không thích không khí ở đó nên từ chối, anh đành phải đi một mình.
Anh đã nới lỏng giam cầm với tôi, đưa di động cho tôi, nhưng trong đó lại chỉ có duy nhất một số của ba mẹ tôi và cũng chỉ gọi được duy nhất 1 số.
Như vậy thôi tôi cũng đã cảm kích anh rồi, ít nhất là vẫn cho tôi liên lạc với gia đình mà không cắt đứt hoàn toàn.
Tôi nằm trên giường nói chuyện với mẹ tôi, hỏi han một lúc rồi vui vẻ cúp máy, tôi nghĩ đêm nay anh sẽ về khuya, vì thế định đắp chăn đi ngủ sớm.
Trong đêm khuya vắng lặng, bên cửa sổ vang lên tiếng cốc cốc làm tôi sợ hãi.
Bên đó có người? Là ai?.
Một mình tôi thì làm sao bây giờ, ước gì Tiêu Á Tiệp có ở đây.
Nhưng mà bên ngoài có vệ sĩ, người ngoài sao có thể vào được, hay ngoài đó không ai khác là vệ sĩ?.
Tuy tôi sợ hãi nhưng cũng hiếu kì bước đến gần mở rèm cửa sổ, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, phút chốc tôi sợ hãi tột độ vội mở cửa sổ cho Hứa Du Tần nhảy vào.
Vừa vui mừng nhưng lại vô cùng sợ bị phát hiện, một vị bác sĩ chân yếu tay mềm lại đến nơi này trèo tường.
Hứa Du Tần nhìn thấy được tôi thì vô cùng mừng rỡ, lôi kéo tôi bước đi:" chính xác là em ở đây, hắn ta giam cầm em có phải hay không, mau, mau đi theo anh?".
Tuy tôi có hơi mừng rỡ muốn li khai, nhưng tôi giờ phút này không nghe Hứa Du Tần nói gì mà chỉ hỏi Hứa Du Tần một câu:" anh làm sao biết được chỗ này?".
Làm sao Hứa Du Tần biết.
Hứa Du Tần cũng ko nghĩ nhiều:" là bạn em, Nhạc Ẩn Ly nói cho anh biết".
Tôi trợn mắt:" anh làm sao biết Nhạc Ẩn Ly, anh gặp khi nào?".
" không phải bạn của em hay sao, anh mới gặp cô ta 2 ngày trước, không phải sao?".
Tôi hụt hẫng:" không, không phải, cô ấy là bạn của em".
Nhạc Ẩn Ly xuất hiện rồi, thật sự xuất hiện rồi, một lần nữa, tôi đây lại mất đi tất cả, mất thật rồi, tại sao, tại sao ông trời lại cho tôi nếm trải cảm giác ngọt ngào, trong phút chốc lại cướp mất đi.
Mấy ngày trước tôi đã có ý định không rời đi, nhưng bây giờ, tôi không muốn đi cũng bắt buộc phải đi.
Vui vẻ như thế đủ rồi, đành nhường lại thôi.
Tôi biết cảm giác anh đối với tôi mấy ngày nay chỉ là nhất thời, Nhạc Ẩn Ly xuất hiện, tôi sẽ được liệt qua vị trí mờ nhạt.
" đi thôi, ra ngoài anh sẽ đem mọi chuyện kể cho em nghe"
Tôi gật đầu, kìm ném đau khổ, quay sang nói với Hứa Du Tần:" nhưng giờ ngoài kia có rất nhiều vệ sĩ, làm sao đi được?".
" không sao, anh và Nhạc Ẩn Ly đã đánh thuốc cho bọn họ ngủ hết rồi".
" anh nói Nhạc Ẩn Ly cũng có mặt vào vụ này?".
Hứa Du Tần gật đầu:" đúng vậy, đây cũng là ý định của cô ấy".
Tôi đã hiểu, hiểu hết rồi, cuối cùng như vậy, tôi ở lại đây còn có ít gì.