Vài ngày sau đó, trong lúc tôi đang ngồi vuốt ve bụng nhìn Tiêu Á Tiệp nướng bánh mì thì mẹ của anh đột nhiên tới.
Tôi nghĩ chắc hẳn tôi sẽ ăn vài cái tát từ bà nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, nó đã vượt qua mọi sự kiểm soát của tôi.
Tôi nhớ rất rõ ánh mắt của bà lúc xưa khi bảo tôi rời xa anh, bây giờ chắc nó sẽ tái hiện lại.
Nhưng không, bà bước vào nhà, phía sau là một người người giúp việc tay vác rất nhiều đồ đạc.
Đối mặt với bà, cả người của tôi liền cứng lại.
Tiêu Á Tiệp cũng lặng người, tôi nghĩ anh cũng không biết mẹ anh đến.
Bà bước đến chỗ của tôi, cất giọng nói với Tiêu Á Tiệp:" A Tiệp, con mau lấy đồ cho con dâu và cháu của mẹ ăn, mau lên".
Không khí căng thẳng bay mất đi, anh thở nhẹ một cái rồi dọn thức ăn.
Nhưng tôi thì lại bị thái độ xoay chuyển 360° của bà làm cho không được thoải mái.
Bữa cơm cũng không ăn được nhiều.
Bà gọi tôi là con dâu, tôi thực sự thụ sủng nhược kinh.
Sau bữa ăn, trong lúc Tiêu Á Tiệp đang rửa bát, bà liền nắm tay tôi.
" San San, lúc trước mẹ không đúng, cho mẹ xin lỗi ".
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không kịp thích ứng, chỉ biết lúc đó tôi cười với bà và nói rằng tôi đã quên mọi chuyện.
Tôi được người nhà của anh chấp nhận?, cuối cùng cũng chấp nhận.
Tiêu Á Tiệp tiễn bà ra về, trước khi đi, anh không giấu nổi được nụ cười, ôm bà:" cảm ơn mẹ ".
Tuy bà đã có tuổi nhưng thần sắc vẫn còn rất tươi tắn, bà cười:" nhiều năm qua mẹ đã sai, cũng nên sửa chữa sai lầm của mình, mẹ nhận ra, con cháu có phúc của con cháu, mẹ không nên xem vào quá nhiều, nhớ chăm sóc cháu của mẹ cho tốt".
" con biết rồi ".
" mẹ sẽ tìm ngày tốt cử hành hôn lễ ".
" con cảm ơn mẹ ".
- -----------------------------------------------------
Tôi ngồi xem phim thì thấy Tiêu Á Tiệp bước vào, hôm nay tôi anh cười rất nhiều, tôi bất giác cười theo anh.
Anh bước đến chỗ của tôi, từ trên cao nhìn xuống:" San San, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện".
Tôi gật đầu, tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi và anh nhìn nhau ước chừng 10 phút.
Anh nói:" Mẹ sẽ tìm ngày tốt tổ chức đám cưới cho chúng ta".
Tin tức này hơi chấn động, tôi nói là sẽ kết hôn với anh à?.
" em sẽ không kết hôn ".
Anh ngồi xuống:" San San, anh biết là anh đã gây ra quá nhiều tổn thương cho em, hôm nay anh sẽ nói hết, lúc trước, thật ra anh đã yêu em, em làm gì anh đều biết, và rồi yêu em từ lúc nào không hay biết, nhưng anh vẫn cứ mù quáng nghĩ rằng mình không yêu em, anh xin lỗi, đến khi em rời đi, anh mới biết chính xác, anh yêu em rất nhiều ".
" anh đã đi tìm em nhưng em bặt vô âm tín, anh đã tìm em trong 3 năm, tìm em đến nỗi tim anh đều đau, không thấy em, anh càng tuyệt vọng, anh đã từ chối Nhạc Ẩn Ly, nhưng cô ta cứ bám theo anh, anh đưa cô ta sang mĩ, chú tâm vào việc đi tìm em, em biết không, khi anh nhìn thấy em, anh đã xuýt nữa phát điên, anh sẽ không để em rời khỏi anh, anh yêu em San San".
Nước mắt của tôi đã vỡ òa lúc nào, tôi nất nghẹn, ôm lấy anh khóc rất nhiều, bây giờ tôi không cần gì cả, chỉ mong muốn một lần nữa lao vào yêu anh, dù có khó khăn hay đau khổ tôi vẫn muốn, hóa ra... anh yêu tôi rất nhiều.
Anh xoa khuôn mặt của tôi, lau nước mắt chảy trên gò má:" đừng khóc có được không, anh rất đau lòng".
Tôi gật đầu, nhưng nước mắt lại vẫn chảy, thật vui mừng, tôi vừa khóc vì yêu anh vừa khóc cho sự sung sướng.
Anh hôn tôi, hòa quyện vào miệng nước mắt mặn chát chứng minh đây là sự thật, khoang miệng bị anh chiếm lấy, bây giờ, tôi đã có được tình cảm của anh.
" Á Tiệp, em cũng yêu anh, yêu anh từ rất lâu ".
Anh ôm tôi:" anh biết".
Tiêu Á Tiệp dùng cằm cọ vào cổ tôi, một động tác ôm tôi lên phòng, từ lúc có thai, anh đều ngủ ở thư phòng, bây giờ, không cần nữa.
Tôi biết anh muốn làm gì, lúc trước bác sĩ có nói, qua 3 tháng sẽ có thể quan hệ vợ chồng, tôi đã được 6 tháng, có thể.
Mỗi lần đều bị anh ép buộc, hôm nay tôi mới chân chính cảm thụ được nó.
Tim đập dồn dập, cơ thể tôi đang có thai nên rất nhạy cảm, Tiêu Á Tiệp sờ loạn một chút, phía dưới liền ướt đẫm.
Anh nhẹ nhàng cởi quần lót đã bị ướt hết phía dưới ra rồi bật cười.
Tôi túng quẫn lên:" anh còn cười nữa thì bước ra ngoài ".
" hảo, hảo, anh không cười ".
Anh nói không cười nhưng khóe môi của anh lại nhếch lên.
Tôi muốn đập chết anh.
Phía dưới thật sự không chịu nổi, trống trải, ngứa ngáy, cuối cùng đến khi tôi sắp chịu đựng không được nữa thì anh đi vào, cảm giác nghèn nghẹn khi anh tiến vào làm mọi thứ trở nên thỏa mãn.
Tôi và anh đều thở nhẹ, anh bắt đầu thối lui, rồi lại từ từ đâm vào làm tôi tên rỉ.
Tôi cảm nhận được anh đang đi chuyển phía bên trong của tôi, sự chậm chạp làm tôi càng ngứa ngáy vặn vẹo.
Chắc anh cũng nhịn không được nữa, từ từ tăng tốc, miệng của tôi vô thức kêu lên, anh cũng thả nhẹ theo tiếng kêu ấy.
Có đôi lúc anh không khống chế được đẩy mạnh nhưng lại nhớ ra tôi đang mang thai nên kiểm soát lại.
Tiếng va chạm ướt át kèm với tiếng ngâm nhẹ hỗn độn trong phòng, anh càng ngày càng nhanh, một cảm giác quen thuộc ập đến làm tôi cắn môi.
Tôi lên đỉnh.
" chờ anh một chút ".
Anh nhanh hơn, cứ thể lập lại vài chục cái, anh thở mạnh ra rồi ngã sang một bên ôm lấy tôi.
Tôi với anh đều thở dốc, một lucs sau mới hòa hoãn trở lại.
Anh hôn trán tôi, thủ thỉ:" San San, gả cho anh nhé?".
Tôi hí mắt nhìn anh:" ai lại đi cầu hôn trên giường kia chứ ".
" là anh, cả cho anh nhé".
" được ".
" có thật không?".
" thật ".
" bà xã, anh yêu em".
Tôi chọc nhẹ ngực anh một cái:"Nhẫn đâu?".
Anh phì cười:" ngày mai dẫn em đi mua được không?".
" được rồi, anh thật đáng ghét ".
Anh cười ha hả:" anh đáng ghét chỗ nào?".
" em không nói, không nói nhé ".
Anh ôm tôi vào lòng như thủ thỉ, cảm giác êm đẹp làm tôi sút ngủ, nhưng dường như nhớ tới một chuyện, tôi cảm thấy không bình thường.
" Á Tiệp "
" hửm?".
" em thấy chuyện của Nhạc Ẩn Ly không bình thường?, hình như có người hãm hại cô ấy ".
Anh ngưng mắt nhìn tôi:" em nghĩ là ai?".
Câu hỏi làm tôi trầm mặc, một lúc lâu mới trợn mắt, không ai có khả năng, ngoại trừ...
" là anh?".
Anh chọc eo cô:" như thế nào?".
" không sao cả".
Đến bây giờ, chuyện đó còn quan trọng sao?.
Nhạc Ẩn Ly cũng nên trả giá, chuyện này, đối với tôi, không còn quan trọng nữa.
Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ.
Thế giới của tôi...sống lại rồi.
- -----------------------------------------------------
Trong góc tối tại bệnh viện tâm thần, bệnh nhân mang biển tên Nhạc Ẩn Ly đang co người ngồi vào một góc.
" Tiệp... Tiệp..."
Một bệnh nhân khác đi qua nhìn thấy cô ta, hắn mở miệng thật rộng, mắt trợn lên bước lại gần, xô kéo.
" người anh em, hôm qua lão tâm mới nhảy lầu, đi, tao dẫn mày đi nhảy cùng với lão tam, haha ".
Nhạc Ẩn Ly bị đụng chạm càng thêm điên loạn:" không, buông tao ra, đừng đến đây, đừng đến đây, Á Tiệp, cứu em, cứu em, Á á á....".
" mày không đi à, mày phải đi, chúng ta là anh em tốt".
" không, đừng đụng vào tao, Á Tiệp, Á Tiệp..."
Nhạc Ẩn Ly đầu tóc bù xù, tay chân run rẩy, la hét đến đáng sợ, Nhân viên y tế nghe vậy vội xô cửa chạy vào, vội tách người tâm thần kia ra, tiêm cho Nhạc Ẩn Ly một mũi thuốc an thần.
Thuốc phát huy tác dụng, Nhạc Ẩn Ly liền yên tĩnh, nhưng trong miệng vẫn gọi tên Tiêu Á Tiệp.
^^ The end ( ^ w ^ *)