Á Tiệp, tình yêu ít nhiều gì cũng có cố chấp và đau khổ, thậm chí hy sinh, em phải làm sao đây?, quá mệt mỏi, em không biết phải làm gì, vẫn tiếp tục cố gắng hay một mực từ bỏ?.
******
Vẫn như thường lệ, anh đối mặt với tôi vẫn tiếp tục trầm ngâm, tôi nhìn anh cười, lòng liền tràn đầy chua sót.
Tôi mặc dù học hành tử tế nhưng lại không học đến nơi đến chốn, vì gia đình nghèo khó nên chỉ mới học đến năm hai liền nghỉ giữa chừng, tôi chọn làm tác giả, tôi viết tiểu thuyết, ít nhiều truyền cảm tâm tư của mình, mỗi tháng tiền nhuận bút cũng kha khá, chắc có lẽ cũng vì lí do này mà gia đình anh không chấp nhận tôi.
Mặc dù nghề này an nhàn nhưng khi có người gọi điện hối thúc bản thảo thì tôi lại cảm thấy đau đầu.
Tiêu Á Tiệp, tổng giám đốc công ty xây dựng Vực Nhất, tôi, một tác giả nửa mùa, đem ra so sánh, tôi chỉ thấy mình chỉ là một vết bẩn quét vội qua cuộc sống của anh mà thôi.
Cũng giống như mọi ngày, khi tôi tỉnh dậy thì anh đã đi làm từ sớm, đập vào mắt tôi chỉ là căn phòng đối diện đã đóng chặt cửa, tôi nhìn nó một lúc lâu rồi cúi đầu bước xuống lầu, cánh cửa đó cũng như trái tim anh, đối với tôi không bao giờ mở cửa, tôi chỉ đối mặt với sự lạnh lẽo và một cái bóng lưng.
Hôm qua, khi tôi nghe anh nói chiều nay sẽ về sớm, tôi thật sự rất mừng, từng câu từng chữ cứ đập liên hồi vào tim, thật tốt quá, anh, không có bỏ mặt tôi.
Tôi không nhịn được vui vẻ, bật cười, thầm nghĩ muốn làm cho anh một bàn thức ăn ngon trong tối hôm nay, phải cho anh bất ngờ.
Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy xuống bếp, lục lọi một lúc rồi thở dài, tủ lạnh đã hết thức ăn, tôi đành xách túi đi ra ngoài.
Tôi thật sự trông chờ vào tối nay, tưởng tượng ra cảnh anh ngồi đối diện, ăn thức ăn tôi nấu, không khí chỉ có hai người, tôi lại nôn nao đến đỏ mặt.
Tôi Không kìm được xoa đầu ngón tay, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ, đây là thói quen của bản thân, muốn bỏ thật rất khó, tôi nhìn di động, bây giờ mới 9 giờ, cách buổi tối còn rất xa, tôi cất di động rồi tự an ủi mình, không vội.
Tôi lượn vài vòng trong siêu thị, lúc đi qua quầy bán hạch đào, tôi vô thức nhớ đến anh nên chộp lấy hai hộp, tôi định khi về sẽ làm bánh.
Tôi nhìn giỏ đẩy từ từ đầy ắp mới bước ra tính tiền, tuy có hơi nặng nhưng khả năng của tôi vẫn chống chịu được.
Nhìn bầu trời trong xanh, tôi cảm thấy thật tốt, cảm thán một câu, trời hôm nay thật đẹp.
Tôi ôm đến mức hai tay nhũn ra, khó khăn bước vào thang máy, chờ cho thang máy đóng lại mới nhẹ nhàng lau mồ hôi, thật mệt nhưng đáng giá không phải sao?.
Vừa bước vào cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy đôi giày quen thuộc nằm bên góc, anh, nói về sớm cũng sớm thật, tôi cười nhẹ, tâm tràn đầy vị ngọt.
Tôi ổn định lại tinh thần, tôi không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt háo hức này của tôi đâu, lúc tôi định bước vào trong thì bị thu hút bởi một đôi giầy cao gót góc đối diện.
Tôi ngỡ ngàng mấy phút, đôi giầy mắc tiền này không phải của tôi, nhà có khách sao?, còn là phụ nữ?.
Tôi ôm nghi vấn tiến vào, nhưng chưa đi được hai bước thì lại bị một giọng nữ kéo lại, tôi đứng sửng người, bỗng cảm thấy hai túi thức ăn trên tay nặng cả ngàn cân.
" Anh Á Tiệp, cái này làm thế nào?".
" Ẩn Ly, nó là như vầy".
Nhạc Ẩn Ly, tôi nghe thấy giọng của cô ấy, đôi giầy cao gót kia cũng là của cô ấy.
Tôi không muốn tin, nhưng nó đã xảy ra trước mắt, tôi cười khổ trong nghẹn ngào, đối với Nhạc Ẩn Ly, anh lúc nào cũng luôn có sự kiên trì, không giống như tôi.
Tôi không kìm được hoang mang, ý thức như rã rời, giờ phút này, tôi không biết phải làm sao, nếu thấy tôi ở đây, anh sẽ phải ăn nói như thế nào với Nhạc Ẩn Ly, anh sẽ phải một phen khó xử, tôi không muốn anh khó xử, ý thức đầu tiên là trốn đi trước khi bị Nhạc Ẩn Ly phát hiện, tôi đang sợ hãi.
Bước ra khỏi nơi đó, tôi như người mất phương hướng, phải đi đâu đây, tôi nhìn hai túi thức ăn nặng trĩu trên tay mình, nó phải làm sao bây giờ, anh về rồi, nhưng nhà lại hết thức ăn, anh có đói bụng hay không.
Nghĩ nghĩ, tôi lần nữa lén lút bước vào nhà, đặt túi thức ăn cạnh cửa rồi quay lưng đi, có chúng nó, anh sẽ không bị đói nữa.
Tôi đứng bên ngoài, không biết người bên trong đang làm gì, tôi phải đi, nếu để Nhạc Ẩn Ly phát hiện thì không tốt.
Đến cuối cùng, tôi không thể nào gạt bỏ được số phận làm người ra đi, đến bây giờ, trong tim anh cũng không thể nào chứa hình bóng của tôi.
Trời vẫn xanh trong như vậy, tôi ngồi thất thần bên ghế đá một tiếng đồng hồ, cái nắng ngày càng gay gắt, mồ hôi trên trán tuôn ra càng nhiều, tôi không biết phải đi về đâu.
Lấy di động gọi cho Nhạn Chi, chuông vừa reo lên hai cái liền có người bắt máy.
" Alô, San San ".
Bên đầu bên kia vang lên một giọng nữ thanh thúy, sống mũi của tôi lại cay cay.
" Tiểu Chi, cậu có ở nhà không?".
Nói ra câu này tôi cũng hơi chộp dạ.
" San San, thật xin lỗi, tớ đi công tác đến thành phố A, mai mới trở về"
Tôi cúi đầu nhìn mũi giầy, thở dài một cái:" không sao, cậu bận rộn, chú ý sức khỏe".
" San San, cậu không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ?".
" mình....".
Tôi không biết phải nói làm sao đành im bặt, bên kia nghe tôi không nói gì thì gấp rút tức giận:" San San, cậu có chuyện gì....không phải cái tên Á Tiệp khi dễ cậu chứ....mụ nội nó...mình thật muốn bay trở về vặt trụi lông của hắn ta".
Một tràn bay vào tai, tôi hiểu rõ, Nhạn Chi luôn có thành kiến với Á Tiệp, mấy lần trước đã không vừa mắt, lần này cũng không ngoại lệ, tôi cố cười phát ra tiếng, vờ trấn tĩnh nói:" Tiểu Chi, không phải, mình chỉ là nhớ cậu nên mới tìm cậu thôi".
Tôi sợ Nhạn Chi không tin, còn cố cười vài cái nữa, làm Nhạn Chi bên kia bán tính bán nghi hỏi lại:" thật sự không có?".
"......ừm, không có...Tiểu Chi, anh ấy cũng không xấu đến mức đó".
Nhạn Chi vừa mới hạ hỏa, lại tiếp tục nổi lên ầm ầm:" cậu còn bênh vực cho hắn ta...cậu nghĩ lại xem, từ lúc cậu quen hắn, số lần cậu đau khổ rất nhiều...cậu...ài...thôi thôi, chuyện này đừng nhắc tới nữa, nói về cậu đi, mai trở về, tớ mang quà về cho cậu".
Tôi nói tiếng cảm ơn, trò chuyện một lúc nữa với Nhạn Chi mới cúp máy, Nhạn Chi cái gì cũng đúng, nhưng Nhạn Chi lại không hiểu ra một điều, tôi đến với anh là can tâm tình nguyện, anh lại rất tốt.
Có một người bạn như Nhạn Chi, tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn.
Tôi dẹp chuyện của Nhạn Chi qua một bên, trong thành phố rộng lớn sầm uất này, tôi cảm thấy mình thật cô đơn, hy vọng để rồi thất vọng.
Tôi nhìn đường phố im lặng trước mặt khẽ cười, im ắng cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai làm tôi phân tâm.
Di động khẽ reo làm tôi giật mình, màn hình hiện lên hai tin nhắn tài khoản của tổng đài, tôi khẽ nhíu mày, nghĩ thật phiền vì thế tiện tay tắt luôn Di động.
Mặt trời ngày càng lên cao, nắng nóng gay gắt hơn, hiện giờ đang là giữa trưa, người trên phố cũng lưa thưa dần, tôi không còn chỗ nào để đi, đành phải đến tiệm cafe của Lục Diêu, tôi ở bên ngoài cũng không sợ Jon đói, anh chắc sẽ cho nó ăn.
Đối với tình yêu của anh, lúc trước tôi trông chờ rất nhiều, nhưng bây giờ thì không dám hy vọng nữa, không hy vọng thì sẽ không tuyệt vọng.
Không hy vọng làm gì có thất vọng.
Giờ này không phải giờ cao điểm, tiệm của Lục Diêu khách không nhiều, lúc tôi đến chỉ có ba bàn khách sáu người.
Tôi vẫn chọn matcha, thêm một ít kem tươi phủ trên bề mặt rồi đi tìm chỗ ngồi, tôi định chọn chỗ cũ, nhưng đáng tiếc, chỗ ngồi thân ái đã có khách, nên tôi đành phải ngồi bàn khác.
Tôi nghĩ, dạo gần đây tôi làm khách quen hơi nhiều đấy, từ khi đính hôn với anh, số lần tôi đến đây còn hơn số lần từ lúc còn là bạn của anh, thật khác biệt.
Tôi không biết khi nào Nhạc Ẩn Ly về, e là tôi phải ngồi đây cho đến tối, lúc sáng vì mải mê mua thức ăn mà tôi vẫn chưa ăn sáng, bây giờ là giữa trưa, trong bụng tôi vẫn không có hạt cơm nào, tôi nhìn ly matcha phủ kem một tí, rồi múc một muỗng, kem ở đây rất ngon, tôi lại là một người hảo ngọt.
Vừa ngon vừa đói, chỉ trong chốc lát phần kem trong ly đã bị tôi ăn sạch.
Kem có vị béo nên bụng tôi được thõa mãn đôi chút, lửng bụng, không cảm giác đói nữa, tôi uống một ngụm matcha xay đá, đầu lưỡi cảm thấy thích thú.
Tôi hiểu rõ, ăn uống như tôi sẽ không tốt cho dạ dày nhưng tôi lại không còn cách nào khác, lúc sáng tôi đã dùng hết tiền để mua thức ăn, trong ví chỉ còn lại ít tiền để đủ mua một ly nước, một tấm thẻ.
Tấm thẻ, tôi sực tỉnh táo, lấy nó ra rồi nhanh chóng cất lại vào ví, tấm thẻ này là anh cho tôi lúc đính hôn, thời gian trước tôi vẫn sử dụng, nhưng mấy ngày nay thì không chạm đến nữa, đây là tiền của anh chứ không phải của tôi, tôi biết mình cũng sắp phải đi, tôi sẽ không là gì của anh nữa, tôi cũng không muốn sử dụng tấm thẻ này.
Tôi nghĩ khi trở về, tôi sẽ trả lại cho anh.