Người Mới Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 5:




Kể từ ngày xảy ra chuyện hôn môi đó, anh cứ tránh né tôi, anh luôn đi sớm về trễ, mỗi ngày tôi thức dậy thì anh đã đi làm, buổi tối tôi ngủ sâu anh mới trở về.
Rạn nứt rồi, sự gắng kết mong manh cuối cùng của tôi và anh đã đổ vỡ, không còn, hết tất cả rồi.
Tôi không dám nghĩ đến cuộc sống sau này của mình mất đi anh sẽ như thế nào, tôi không dám suy nghĩ, vì tôi biết nó đáng sợ đến cỡ nào, nhưng làm sao bây giờ, tôi buộc phải chấp nhận dần sự thật này, sự thật là, trong thế giới của tôi sẽ mãi mãi không có bóng hình anh.
Tôi biết hôm nay cũng như mọi khi, anh sẽ không về nhà sớm, anh đang trốn tránh tôi, sự có mặt của tôi làm anh khó xử, tôi bỗng bật cười chế giễu, anh có nhà mà không thể thảnh thơi trở về, cũng đều vì tôi.
Tôi vân vê góc áo, tay vẫn duy trì cầm ly cafe đã trống rỗng lạnh tanh, mắt vô hồn nhìn về phía ban công, hoàng hôn thật đẹp, trong trẻo và đầy sắc màu như ánh mắt của anh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, đẹp quá, một vùng trời đỏ au, mặt trời tròn vo đang lặng xuống đám mây, vài tia nắng nhạt chiếu thẳng vào mắt tôi, giờ phút này, thật yên bình.
Tôi nhìn một lúc lâu nữa mới cụp mắt, cũng đã đến lúc tôi phải trở về lại vị trí cũ của mình, nhường lại vị trí không thuộc về tôi cho người phù hợp.
Phù hợp với căn nhà này...và...phù hợp với anh, yêu anh làm tôi đau lòng quá, tâm như co thắt lại nhưng tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn nó càng ngày càng thắt, không tìm được nút gúc.
Anh không biết tôi rất yêu anh, tôi cười cười, không sao, anh không biết cũng được, biết và không biết thì kết quả vẫn vậy, anh không yêu tôi, không vấn đề gì, tôi yêu anh là được.
Tôi đang định đứng dậy thì tiếng chuông cửa chợt vang làm tôi hoảng hốt, cũng phải thôi, căn nhà này đã lâu không có tiếng chuông cửa phát ra, bây giờ đột nhiên nghe đến, tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
Là ai đến, hay anh quên mang theo chìa khóa, không phải đâu, tôi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ điên rồ này khỏi đầu, anh không bao giờ về sớm như vậy, vả lại bây giờ anh cũng đang tránh mặt tôi.
Tôi chậm chạp ra mở cửa, tôi biết mọi thứ thật là vô lý, chắc hẳn là một người khác tới, tôi biết rõ như vậy nhưng tôi lại không nhịn được tim đập thình thịch, cũng tính ra, gần cả tuần nay tôi chưa bao giờ gặp được anh.
Tôi kéo khóa cửa, tiếng tim đập mạnh của tôi cũng bình tĩnh trở lại, người ngoài của không phải là anh, một người phụ nữ trung niên mặn mà, tươi trẻ, người này là mẹ của anh.
Tôi biết mà, tôi biết anh sẽ không về giờ này, tôi thừa biết, tôi chẳng bao giờ có trọng lượng trong trái tim của anh.
Tôi kìm nén chua sót nhìn người phụ nữ trước mặt rồi cung kính chào một tiếng.
Người phụ nữ ấy nhìn tôi một lúc, biểu cảm trên mặt không thay đổi từ đầu tới cuối, mặt vẫn lạnh như băng, y hệt như đang nhìn tôi như nhìn những người bình thường khác, không lộ ra bất cứ sơ hở gì, nhưng tôi thấy rõ được, trên đôi mắt bà đang hằng sâu sự bất đắc dĩ và nhàm chán khi nhìn thấy tôi.
Tôi biết, từ trước tới giờ, bà vẫn không thích tôi.
Tôi lễ phép nhường đường cho bà vào trong, tôi không dám mời, vì đây là nhà của nhà họ Tiêu, tôi, Trúc San, tôi không có tư cách.
Rót một ly nước lọc cho bà, tôi ngồi xuống phía đối diện, một chữ cũng không dám hé răng, tôi không biết bà đến đây vì công việc gì nữa.
Chắc hẳn không khí quá im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng trước.
" Mẹ, người đến thăm Á Tiệp ạ?".
Tôi không dám chắc nhưng vẫn hỏi bà, bà nhìn tôi, hốc mắt đảo quanh một vòng rồi ấp úng nói:" tôi đến đây là để gặp cô".
Tôi ngạc nhiên, đến bây giờ chuyện tôi và mẹ chồng chẳng có gì khắng khít, hôm nay bà đột ngột đến tìm, làm tôi không thể nào tin được.
Tìm tôi, là tin tốt hay tin xấu đây.
" Mẹ tìm con?".
Bà gật đầu, ấp ủ nửa ngày cuối cùng đi vào vấn đề chính:" là chuyện của Á Tiệp và Ẩn Ly".
Tôi đứng hình, cụp mi mắt, Ẩn Ly, nghe bà gọi sao thân mật quá, thân mật đến nỗi tim tôi cũng muốn rơi khỏi lồng ngực.
Người nhà họ Tiêu, ai ai cũng yêu quý và chấp nhận Nhạc Ẩn Ly, còn riêng tôi, có lẽ người phụ nữ ngồi đối diện với tôi cũng không biết tên tôi là gì, tôi bỗng dưng cảm thấy mình đang dư thừa ở chỗ này.
Tôi ngước mắt nhìn bà, tâm trạng rối bời hậm hừ đáp lại, bây giờ tôi chẳng còn sức lực để mà đi cân đo nữa.
" tôi biết chuyện này sẽ gây khó dễ cho cô, làm cô uất ức, nhưng xin cô, nếu Á Tiệp và Ẩn Ly có trở lại, xin cô hãy buông tay, thành toàn cho chúng nó".
Tôi rất muốn cười lớn, muốn cười một cái thật to, bà đây là đang sợ tôi sẽ đeo bám con trai bà không buông sao?, tôi thật muốn cười.
Cười một nụ cười chua sót.
Bà nhìn tôi đang thẫn thờ trước mặt thì nói tiếp:" không phải cô rất yêu Á Tiệp sao, nếu vậy hãy thành toàn cho nó, tôi sẽ cho cô tiền".
Đúng vậy, vì yêu nên mới chấp nhận hy sinh không so đo tính toán, vì yêu anh nên tôi mới như vậy.
Tôi dù nghèo nhưng cũng không làm mấy loại chuyện mất mặt đó, nếu tôi lấy tiền thì chẳng khác nào tôi tự tay đem bán tình cảm của chính bản thân tôi.
Tôi nhìn bà cười cười, cho dù thế nào, tôi vẫn muốn dựng lên vẻ bề ngoài cứng rắn cho người khác thấy, chỉ một mình tôi biết tôi yếu đuối là được rồi.
" con sẽ không lấy tiền, xin mẹ cứ yên tâm, nếu anh ấy muốn như vậy, con sẽ thành toàn".
Nghe tôi nói như vậy, hai hàng lông mày trên trán bà dần dần giãn ra, tôi chỉ nhìn rồi cười.
Lấy được câu trả lời từ tôi, bà không còn gì để ở lại nữa nên nhanh hơn ra về.
Tôi tiễn bà một đoạn rồi quay trở lại, nhìn ly nước lọc tôi rót cho bà vẫn còn nguyên vẹn để trên bàn thì dừng chân, đến cuối cùng, số phận của nó và tôi đều y hệt nhau, đều bị người khác vứt bỏ.
Tôi ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này, đi đến một nơi thật xa, thật xa để khỏi phải đau lòng.
Căn nhà quá lớn làm tôi cảm thấy cô đơn, vì thế, tôi quyết định ra khỏi nhà.
Tôi đi không mục tiêu trên vỉa hè, tôi nhìn thỉnh thoảng có một vài chiếc taxi lướt qua thì thất thần.
Nếu tôi biến mất, anh ấy có đi tìm tôi không?.
Trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩa điên rồ đó, tôi lắc đầu rồi tự cốc trán mình một cái.
Tôi thật ngu ngốc, cho dù tôi có biến mất khỏi thế giới này, thì họ cũng sẽ không để ý đâu.
Tôi lang thang trên đường, bây giờ đang là lúc cao điểm, mọi người sóng vai nhau qua lại tấp nập, đèn đường đã bật, khung cảnh náo nhiệt hẳn lên.
Tôi lặng người đứng nhìn, thật náo nhiệt, đối lập hoàn toàn với tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi ngồi xuống ghế đá, bất chợt chú ý đến một cặp đôi trẻ đang ngồi bên cạnh, chắc hẳn hai người đang hẹn hò, cô gái có vẻ rất hạnh phúc, trên mặt tươi cười xinh đẹp làm tôi không kìm được lén nhìn vào lần.
Không biết đến khi nào, thần tình yêu mới chiếu sáng cho tôi.
Tôi nhìn mũi giầy trầm tư giây lát, nhớ lại chuyện lúc chiều, chắc hẳn anh cũng muốn như vậy, anh cũng sợ bị tôi đeo bám.
Lạnh quá, tứ chi của tôi đều lạnh ngắt.
Tôi đột nhiên nhớ tới bố mẹ, tôi đột nhiên nhớ tới chiếc giường của tôi ở nhà, tôi đột nhiên rất nhớ nhà, ước gì tôi có thể trở lại ngay bây giờ và ngã người xuống nó, ngủ một giấc thật yên bình, không lo không nghĩ.
" Chị gái xinh đẹp ơi, mua giúp em một gói kẹo nhé".
Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên bên cạnh tôi làm tôi hoàn hồn, tôi giương mắt nhìn đứa trẻ trước mặt đang ôm một khay kẹo thật to với nụ cười khả ái, tôi đột nhiên cảm thấy thương sót.
Thật sự rất tội nghiệp, tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi biết, tôi sẽ giúp đỡ một cách hết sức.
Tôi lục tìm trong túi, móc ra được 10 đồng, tôi nhìn 10 đồng trên tay rồi thở dài, tôi chỉ còn có chừng này, tôi không biết làm gì hơn.
" Chị xinh lỗi, chị....".
Tôi không biết phải nói ra sao, đứa trẻ nhìn tôi, nụ cười vẫn giữ mãi trên môi, tôi nhìn đến mức xuất thần, đứa trẻ thật dễ thương, chỉ tiếc số quá khổ.
Tôi đưa cho đứa trẻ 10 đồng, coi như là tôi giúp cho nó, đứa trẻ nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn rồi đưa lại cho tôi một gói kẹo rồi chạy đi, trước khi đi còn khen tôi xinh đẹp.
Tôi nhìn theo bóng lưng đứa trẻ dần khuất xa, rồi nhìn gói kẹo trên tay, 10 đồng đó tuy không nhiều nhưng mong là có thể giúp một phần nào đó cho nó.
Tôi cũng thuộc dạng nghèo khó nên tôi rất hiểu cảm giác như vậy.
Tôi ngồi đây thất thần cho đến khi trời tối sẫm lúc nào cũng không hay biết, di động trong túi khẽ reo lên, làm tôi chậm chạp tìm kiếm, không nhìn màn hình mà trực tiếp nghe máy.
" Alô ".
"......đang ở đâu?".
Giọng nói quá mức quen thuộc vang lên bên tai, tay tôi hơi run run, anh gọi cho tôi, tôi quá bất ngờ.
Nhưng anh hỏi tôi như vậy để làm gì, anh đây là đang quan tâm đến tôi sao?.
Tôi im lặng, phút chốc rồi trầm ngâm, đến một lúc lâu, giọng người đối diện tiếp tục vang lên:"...cậu đang ở đâu?".
Tôi ở đâu, anh quan tâm lắm sao?.
"...tôi đang ở bên ngoài".
" ở đâu?".
Tôi nhìn bầu trời đen đầy sao trên đỉnh đầu, anh hỏi tôi như vậy là có ý gì, tôi rất sợ, sợ một lần nữa hy vọng rồi tuyệt vọng, nhưng tôi rất muốn biết.
" cậu đang quan tâm tôi sao?".
Bên kia im lặng, thậm chí tôi còn không nghe thấy được giọng hít thở của anh nữa.
Tôi hiểu rồi, lại một lần nữa hiểu rõ, xin Anh, đừng làm tôi hiểu lầm được không.
Tôi không đợi anh trả lời mà thẳng tay cúp máy, chờ đợi anh nói thì có thay đổi được gì, đến cuối cùng anh vẫn nói xin lỗi.
"Tiêu Á Tiệp, em rất yêu anh, em phải làm sao bây giờ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.