Người Mới Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 6: Rời đi




" Không phải là người mới không tốt, quan trọng là bạn có chấp nhận họ hay không mà thôi, hay trong tim vẫn còn cất giữ một bóng dáng nào đó không thể nói ra, cũng khi nghe một bản nhạc, không quan trọng nó ra sao, hay hoặc không hay, mà quan trọng nhất chính là người hát là ai ".
Đến bây giờ tôi mới biết, khi trong lòng người đàn ông đã có một bóng dáng nào đó, tôi có cố gắng đến đâu cũng vô dụng, tôi còn nghĩ rằng, nếu tôi cố gắng, đến một lúc nào đó trong tương lai anh cũng yêu tôi, nhưng tôi đã sai, cho dù anh không yêu cô ấy, thì người anh yêu cũng nhất định không phải là tôi.
Tôi không xuất sắc, không giỏi giang, không xinh đẹp, cũng không xứng với anh.
Tôi chỉ dám ôm ấp phần tình cảm này vào một góc nhỏ nào đó để đêm đêm một mình gặm nhấm, rồi một mình rơi lệ, một mình ảo tưởng đến một tương lai không có thật của tôi và anh, cố gắng chôn vùi thật kỹ để anh không phát hiện.
Để rồi tự một mình thì thầm trong vô vọng:"Tiêu Á Tiệp, em rất yêu anh".
Câu nói này tôi đã nói đi nói lại quá nhiều lần, thậm chí tôi còn không thể nào biết chính xác bao nhiêu lần.
Ánh dương dù có rạng rỡ đến đâu cũng bị mây đen chôn vùi, tình cảm có đậm sâu đến cỡ nào cũng không tránh được bị tổn thương.
Chắc có lẽ, tôi chỉ là một bóng đen mờ nhạt trong lòng anh, tôi muốn biết, nếu tôi đi rồi, anh có nhớ đến tôi không?.
Tôi cũng nên đi rồi.
Tôi ngồi một chỗ thất thần rất lâu, đến khi cả người tê mỏi mới giật mình nhìn đồng hồ một hồi lâu rồi hít mắt.
Trời, đã trễ rồi.
Cố gắng chống lại cảm giác tê dại trên chân, tôi khập khiễng bước đi, xung quanh người thưa thớt đã lâu, thỉnh thoảng chỉ có một vài người và mấy chiếc ô tô lướt vội qua, nỗi cô đơn như xoáy vào tâm, đau đến chết lặng.
Tôi nhìn tứ phía, chỉ thấy bóng mình trải dài dưới nền đường, lâu lâu lặng im nghe tiếng gió đong đưa xào xạc rồi thở dài, tôi cúi đầu, nước trong hốc mắt như vỡ đê ào ạt chảy xuống.
Một lần nữa tôi lại trở về nhà, ngôi nhà không thuộc về tôi, tôi nhìn căn hộ tối đen, không một bóng đèn, tôi đinh ninh, chắc hẳn là anh lại không có ở nhà.
Nghĩ đến đây, không biết tại sao, sống mũi tôi lại đột nhiên cay cay, như thế cũng tốt, không chạm mặt nhau thì sẽ không cần phải khó xử, không khí sẽ bớt căng thẳng hơn.
Trong tình yêu, kẻ nào hy sinh nhiều nhất, thì kẻ đó chịu đau đớn nhiều nhất.
Tôi thở dài bước vào, bóng tối dần dần nuốt trọn con người tôi, nó như thể hé mở ra một chút rồi từng chút một gặm nhấm nỗi cô độc của con người.
Tôi đã không có được sự chú ý của anh, cược tôi đặt ra đã thua trắng, tuy tôi không can tâm, nhưng thua trên người anh, tôi sẵn sàng buông tay.
Tôi không muốn bật đèn, tôi đang muốn trốn tránh, tránh đi cái gọi là sự thật làm tôi không thể nào cam tâm.
Tôi lần mò trong bóng tối đi đến đại sảnh, chân tôi chạm phải một cục lông mềm mềm và cái đầu ngọ ngoạy, phía dưới còn phát ra tiếng ư ử làm tôi bật cười.
Nhóc con lại phá phách đây mà, tôi bế jon lên tay, cười hì hì.
Tôi lại mon men bước tiếp vào trong, lần này tôi đá phải một cái gì đó lăn lộc cộc, làm tôi vội vã bật đèn.
Phía dưới sàn nhà toàn vỏ chai rượu rơi vãi tứ tung, tôi nhìn bãi chiến trường thầm lắc đầu một cái.
Đặt jon xuống đất, tôi xoắn tay áo vào dọn dẹp, anh lại như thế, nếu sau này không có tôi thì anh sẽ ra sao.
Nếu, sau này....
Tôi dừng lại động tác dọn dẹp mà thất thần, nếu sau này, tôi không ở bên anh, thì anh sẽ ra sao, lòng tôi tràn ra một chút gì đó gọi là đau đớn và bất lực, tôi không biết rõ nó là gì và cũng không muốn tìm hiểu, tôi vẫn tiếp tục cắm cúi dọn dẹp.
Tôi làm gì cũng một mình, đơn lẻ và cô độc, một mình ngóng chờ, một mình yêu và cũng một mình đau.
Chắc có lẽ, cuộc sống của tôi đến cuối cùng vẫn cứ một mình.
Tôi nhặt lấy chiếc khăn nằm ngang dưới sàn, rồi đặt lại ngay ngắn, tôi thắc mắc, tâm trạng của anh không tốt sao, uống nhiều bia như thế làm gì, anh giờ đang ở đâu?.
Đẩy qua một góc trống, tôi vô tình thấy được một góc áo xốc xếch bên ghế sofa làm tôi bần thần.
Tôi bước tới, cảm giác như trái tim đang đập loạn nhịp, hóa ra, anh vẫn còn ở đây, tuy anh không tỉnh táo nhưng vẫn còn ở đây.
Tôi ngồi bệch xuống sàn, mắt chăm chú nhìn anh đang ngủ trên sofa, khẽ vuốt nhẹ trán anh, môi tôi tự nhiên giương lên một độ cong nhạt.
Đến cuối cùng, khi đối mặt với người mình yêu, mọi thứ đều như ở lúc bắt đầu, anh làm tôi không thể nào oán hận anh được.
Không biết anh có biết rằng, trong những lúc này luôn có một người đang ngồi bên cạnh ngắm nhìn anh, mỗi ngày luôn có một người đang khóc vì anh, mỗi giờ luôn có một người yêu anh, và mỗi phút luôn có một người chờ anh hay không.
Tôi không biết anh vì sao lại uống rượu đến say khướt như thế này, nhưng tôi có thể suy đoán tạm thời, anh chắc lại vì Nhạc Ẩn Ly.
Tôi cười cười, cái cười ngày càng chát đắng, lại là Nhạc Ẩn Ly, tôi thật ghen tỵ.
Vuốt nhẹ gò má của anh, tôi im lặng một lúc lâu rồi mấp máy môi, tôi biết, nếu như sau này anh không có tôi bên cạnh anh thì anh vẫn không sao, anh vẫn làm việc và tuần hoàn, bên cạnh anh còn có Nhạc Ẩn Ly, không phải sao, cô ấy sẽ thay tôi gánh vác mọi thứ.
Chỉ có một mình tôi, nếu cuộc sống của tôi sau này không có anh, tôi mới là người phải chết.
Cuộc sống anh xoay quanh Nhạc Ẩn Ly, nhưng sự sống của tôi lại một mực xoay quanh anh.
Tôi ước gì nếu trên thế giới này chỉ có một mình tôi và anh thì hay biết mấy.
"Á Tiệp....anh bảo em phải làm sao đây ".
Tôi không biết, thật sự không biết.
Tôi theo thói quen vân vê góc áo, đầu óc tôi lúc này vô cùng rối loạn, tiếng chuông di động cùng lúc đó reo lên phá vỡ sự hoang mang của tôi.
Là của tôi.
Tôi lấy lại tinh thần lần mò trong túi áo lấy ra một chiếc di động nhỏ đang sáng đèn, nhìn người gọi tới, tôi thất thần vài giây.
Nhạc Ẩn Ly gọi cho tôi làm gì?.
Tôi cảm thấy rất tức cười nhưng vẫn cố nghe máy, giọng nói chỉ ở mức nhàn nhạt:" Alô ".
" Trúc San, Á Tiệp có ở bên cạnh có không, tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không nghe máy ".
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hơi gấp rút nhưng vẫn giữ được tông điệu nhẹ nhàng của thiếu nữ, làm tôi im lặng vài giây.
Xem ra Nhạc Ẩn Ly rất quan tâm đến anh, nghĩ đến đây, tim tôi lại như có ai đó cứa mạnh vào.
Tôi đã có chút run run, nghèn nghẹn nhưng vẫn cố giữ được một chút bình thường:" sao cô nghĩ Á Tiệp đang ở bên cạnh tôi?".
" tôi nghĩ cô là bạn tốt của anh ấy ".
Nghe Nhạc Ẩn Ly trả lời, khóe mắt của tôi lại cay xòe, tôi và anh, từ trước đến giờ vẫn chỉ là bạn, người khác còn nhìn ra được, vậy người trong cuộc như tôi còn trông chờ cái gì.
Tôi thật sự đến lúc phải nhường chỗ cho nam nữ chính đóng tiếp vai tình cảm của mình rồi.
" phải, anh ấy đang ở đây, cô mau tới đi, số nhà cô cũng đã biết, còn mật khẩu...".
Cúp máy, cả người tôi như không còn sức lực nào, tôi không thèm giải thích gì nhiều cho Nhạc Ẩn Ly về chuyện tôi biết mật khẩu nhà, cũng không quan tâm đến thái độ của Nhạc Ẩn Ly ra sao.
Lúc này cả cơ thể tôi đều lạnh toát, tôi đưa mắt nhìn anh rồi cười chua sót, cho Nhạc Ẩn Ly biết, có lẽ anh sẽ tốt hơn, làm như thế, anh vui, tôi cũng sẽ vui.
Thở ra một hơi thật dài, tôi nghĩ cũng đã đến lúc rời khỏi đây.
Tôi chậm chạp bước vào phòng, một lúc sau thì kéo vali bước ra, quần áo của tôi chỉ có mấy bộ, cho nên không cần thời gian thu dọn.
Nhìn đồng hồ trên tay, giờ tôi phải đi rồi, Nhạc Ẩn Ly cũng sắp tới, anh sắp được gặp người mình yêu, còn tôi sắp phải ôm tình cảm đau khổ của chính mình rời đi.
Tôi trở vào phòng lấy ra một cái chăn mỏng đắp cho anh, đây là lần cuối cùng tôi được nhìn anh trong cự ly gần và cũng là lần cuối tôi được chăm sóc anh.
Nhóc con cứ liên tục quấn theo chân tôi, tôi ôm lấy nó rồi vuốt ve, tôi không thể mang jon đi, nhóc con ở với anh chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều, vả lại, tôi sợ anh sẽ cô đơn mỗi khi không có Nhạc Ẩn Ly bên cạnh, có nhóc con bầu bạn với anh, như thế mới tốt.
Tôi đã đem chậu bạc hà từ ban công vào để trong một cái chậu nhỏ hơn để trên kệ sách trong thư phòng của anh, nó sẽ giúp anh cảm thấy dễ chịu khi mỗi lần làm việc quá sức.
Tôi cũng trả lại cho anh tấm thẻ anh đã tặng, nó vốn không thuộc về tôi.
Tôi....
Tôi phải đi rồi.
Vuốt ve sống mũi anh lần cuối, tôi cảm thấy hối tiếc, thả jon xuống sàn rồi khập khiễng kéo vali bước đi.
Tôi không dám quay đầu lại, tôi rất sợ, tôi sợ mình không kìm lòng được rồi ích kỷ đổi ý.
Bước ra bên ngoài, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ dần, tôi không vội đi mà tìm một góc khuất nào đó ngồi xuống.
Tôi ngồi cho đến chân tê rần, nghe một vài tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng nhập mật khẩu và tiếng đóng cửa mới đứng dậy.
Hai mắt tôi lúc này đã phủ nhòe nước, mũi bị nghẹt cứng, tôi không còn tâm trạng quan tâm đến cái gì, chỉ biết vô thức nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép.
Nhạc Ẩn Ly đến rồi, anh sẽ tốt thôi.
Nước mắt cứ ồ ạt chảy ướt đẫm hai gò má, tôi lặng lẽ rảo bước trong đêm tối, tâm thật đau, đau quá.
Á Tiệp, em không chịu nổi.
Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, số phận chỉ cho tôi danh phận làm bạn tốt của anh mà thôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới mẹ, nhớ nhà, nhớ tất cả mọi thứ, nơi đó sẽ không làm tôi đau.
Tôi cũng sẽ không cần phải suy nghĩ đến một người làm mình mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.