tôi có thể thêu dệt nhiều cái kết có hậu cho cuộc đời nhân vật trong truyện của mình, nhưng lại không thể thêu dệt được một cái kết viên mãn nào cho bản thân ".
- ------------------------------------------------------------
Tôi từ biệt mọi người, dẫn theo jon đến một thành phố khác sinh sống, tôi vẫn tiếp tục viết kịch bản, mướn một phòng trọ nhỏ tầm 200 đồng trong một góc phố nhỏ.
Mỗi ngày, ngoài ngủ ra thì tôi toàn dành thời gian vùi đầu vào viết kịch bản, có khi tôi viết đến nỗi quên cả thời gian và cái đói, có khi giật mình ngẩng đầu mới biết đã quá muộn, có lúc trời đã tối đen, cũng có lúc ngỡ ngàng bắt gặp ráng chiều chiếu rọi vào đáy mắt.
Tôi như điên như dại vùi bản thân vào công việc, có như vậy tôi mới không còn thời gian rồi suy nghĩ lung tung.
Tôi dừng tay, nhìn bàn phím nhấp nháy đèn rồi nhìn jon đang nằm dưới chân, tôi phì cười, đặt máy tính xuống một bên rồi bế nhóc con đang ngủ ngon lên đùi, jon đã không còn dáng vẻ ốm yếu như lúc trước mà đã trở lại thành một nhóc con có bộ lông mượt mà như trước, nhưng đáng tiếc, nhóc con vẫn chưa trở lại vẻ mập mạp của lúc đầu, làm tôi càng nhìn càng thấy đau lòng.
Nếu anh không muốn nuôi jon thì cũng có thể nói với tôi một lời, tại sao lại vứt nhóc con ra ngoài không thương tiếc như vậy, tôi thật sự rất đau.
Nhóc con bị tôi quấy rầy giấc ngủ nên hơi khó chịu, giật giật râu rồi mở mắt, vừa nhìn thấy tôi, jon tỏ vẻ lim dim rồi dụi đầu vào áo tôi làm tâm tôi mềm nhũn.
Tôi gãi nhẹ vành tai jon rồi nhìn nắng chiều chiếu rọi qua cửa sổ, không có anh, cuộc sống của tôi vô cùng tẻ nhạt, nhiều lúc người con rảnh rỗi quá nhiều thường hay suy nghĩ vẫn vơ, ngồi nhớ lại quá khứ.
Phải chăng, trái tim của anh được làm bằng sắt đá.
Chắc hẳn suy nghĩ nhiều quá nên tôi bắt đầu có cảm giác sợ yêu và sợ ồn ào, tôi dần quen với cuộc sống cô độc, đi đến đâu cũng chỉ có một mình, ở đâu cũng chỉ muốn một mình, không muốn bị ai quấy rầy, tôi cũng ít nói hẳn đi, thường thì một ngày trừ những lúc gọi thức ăn nhanh và kêu jon thì tôi sẽ không hé lời câu nào.
Tôi cũng đã từng đến bác sĩ tâm lý, họ cho tôi biết, tôi bắt đầu bị trầm cảm cấp độ nhẹ.
Trầm cảm thì đã sao, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến nữa.
Tôi kéo máy tính lại gần rồi ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, cũng một thời gian rồi, tôi đã không lên QQ.
Nhập dòng mật khẩu quen thuộc, ngón tay của tôi hơi run run, mật khẩu QQ của tôi là ngày tháng năm sinh của anh, một con số quen thuộc đến lạ đã theo tôi biết bao nhiêu năm tháng, tôi đã dùng ngày sinh của anh để đặt mật khẩu, tôi thử hỏi, liệu có ai cũng dùng ngày sinh của tôi để làm tương tự vậy hay không đây, tự hỏi rồi tự cười, người như tôi, làm gì xứng để người ta mượn ngày sinh để khắc trọn chứ.
Bỏ qua một thời gian dài đánh cược, tôi mất trắng rồi.
QQ nhanh chóng được mở ra, gồm 13 tin nhắn chờ, đa số là tin lẻ tẻ và tin tức của bạn bè, và 6 tin nhắn của Nhạn Chi.
Nhạn Chi hỏi tôi sống ổn hay không, trong đó còn có một tin nhắn được gửi vào lúc 23h50, ngày tôi trở lại tham gia tiệc cưới của bạn học, Nhạn Chi nói rằng đã nhìn thấy anh và Nhạc Ẩn Ly, trả trách tôi lại ra về sớm, rồi cũng có một chút oán giận muốn thay tôi trút giận rồi bảo tôi đừng buồn, và Nhạn Chi còn nói rằng, ngày hôm đó, anh có hỏi Nhạn Chi về tung tích của tôi.
Câu này làm khóe mắt tôi hơi rưng rưng, anh hỏi đến tôi à, thật sự anh còn nhớ đến tôi Sao?.
Tôi ngửa mặt lên trần nhà, rồi ngẩn ngơ, chắc anh chưa hẳn đã quan tâm gì đến tôi, ngày hôm đó, tôi thấy anh đã cười vô cùng rạng rỡ bên tình yêu của mình, làm sao nhớ đến tôi cho được đây, sự quan tâm đó đến bây giờ còn quan trọng sao, tôi không muốn suy nghĩ thêm, và cũng không để ý Nhạn Chi trả lời ra sao, thật sự rất đau lòng.
Tôi nhìn màn ảnh hồi lâu không biết phải trả lời ra sao, đến cuối cùng, ít nhất tôi còn có Nhạn Chi, nhiều lần tôi cũng tự hỏi, trút giận hết sẽ tốt hay ngồi im sẽ tốt?, nhưng kết quả luôn khiến tôi phải trầm ngâm, cái đó tôi thật sự không biết.
Nhạn Chi không biết về chứng trầm cảm của tôi, mà tôi cũng không muốn cho mọi người quan tâm đến tôi lo lắng, tôi không muốn nói, tôi sợ nếu tôi nói ra, mọi thứ sẽ rối loạn.
Di động của tôi trong thời gian dài này không bỏ tiền tính cước nên Nhạn Chi không thể gọi, tôi dường như cắt dứt liên lạc với mọi người, cách biệt với thế giới xung quanh.
Tôi cuộn gối, ôm luôn cả jon vào lòng, vùi đầu vào hai chân, một lúc sau mới trả lời lại Nhạn Chi bảo tôi không sao, khuyên Nhạn Chi đừng lo cho tôi, tôi vẫn ổn.
Thoát khỏi QQ, tôi tiếp tục đánh chữ, mỗi chương truyện hơn mấy vạn chữ, tôi tiếp tục công việc, cho đến khi cả căn phòng tối đen thì tôi cũng vừa vặn đánh xong, gập máy tính, tôi vươn người một cái, cả người đều bị tê rần, làm tôi phải vừa khập khiễng đi tìm nút bật đèn.
Đối với tôi, ngày đêm bây giờ như nhau, mỗi ngày, người khác lại có một hy vọng gì đó để sống tiếp, còn tôi thì lại không, tôi đã từng nghĩ sẽ kết thúc hết tất cả mọi chuyện, nhưng tôi còn có mẹ, còn có Nhạn Chi, tôi không thể ích kỷ như vậy, vì thế vẫn cố gắng tồn tại.
Phải sống chứ, cố gắng sống cho thật tốt như hệt tôi đang thể hiện chứ, tôi đã cho họ thấy được vẻ ngụy trang hằng ngày mạnh mẽ đó của tôi, và giờ tôi vẫn cố gắng, vì vốn dĩ tôi không muốn ai biết được mình thực chất rất yếu đuối, tôi không muốn sự ngụy tạo này bị vạch trần.
Nhiều lúc mạnh mẽ quá cũng làm con người ta thấy mệt mỏi, tôi hiểu rất rõ.
Tôi hiểu rõ, sự tuyệt vọng này bắt nguồn từ cô độc mà ra, quá cô độc nên có lối sống tiêu cực như thế, tôi biết rõ nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Đổ một chút thức ăn cho chó vào khay, nhìn jon nhai ngấu nghiến, làm tôi bất giác phì cười, mắng yêu vài câu, nhóc con thật ngốc nghếch.
***
Công việc của tôi tuy nói là khá nhàn hạ nhưng thực chất không như vậy, không tiêu hao thứ này nhưng lại mất đi thứ khác.
Tôi toàn làm việc qua mail, gửi bản thảo cũng vậy, nhưng hôm nay, biên tập bảo tôi trực tiếp đến có việc.
Vỗ vỗ vào hai má, trời đang vào đông nên đã se lạnh, tôi quấn thêm một vòng khăn lên quanh cổ nữa mới ra khỏi nhà.
Ghé vào một máy pha cafe tự động bên một cửa hàng thức ăn nhanh, tôi gọi một ly cafe nóng hết 20 tệ rồi ngồi xe bus qua 2 trạm mới đến công ti.
Uống một ngụm cafe, dạ dày liền cảm thấy ấm áp, chớp mũi của tôi cũng do lạnh mà ửng đỏ lên, tôi thở ra một ngụm khói trắng rồi bước xuống xe.
Tôi không biết họ bảo tôi đến có việc gì, tôi cũng đã từng nghĩ đến việc bản thảo của tôi có vấn đề gì chăng, nhưng họ nói là không có, bảo tôi làm rất tốt, chỉ nói có người muốn gặp tôi.
Người muốn gặp, tôi cũng hơi tò mò đấy.