Ngươi Phải Tin Tưởng Ta Thực Sự Là Bạch Liên Hoa

Chương 5: Người tin ta, tất sẽ được hồi báo




Liên Niệm Sơ nhét chỗ hạt sen còn lại vào trong tay hắn, cười nói: "Còn có một chuyện chỉ anh có thể làm được, nhưng cũng không vội, không phải anh bị thương sao? Còn có bệnh gì, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, trị cho anh trước rồi nói sau!"
Lục Trạch nhìn qua túi vải bố trắng trên vai cậu, theo bản năng hỏi: "Cậu biết băng bó miệng vết thương? Cậu mang theo bên mình bông băng thuốc đỏ?"
Liên Niệm Sơ lắc đầu, cao thâm khó đoán mà cười cười.
—— Mặc dù cậu sẽ không trị bệnh, nhưng cậu có linh hồ nha!
Cái hồ nơi cậu sinh ra kia vốn dĩ đã có lượng lớn cá tôm cua sò ốc và các loại tảo, thực vật thủy sinh sinh trưởng, trong quá trình cậu tu hành thành đạo ngày ngày chịu linh khí tiêm nhiễm, cũng đều nhiễm linh cơ. Sau đó cậu chuyển đến tiểu thế giới Nhật Tân, được Hiên Hoàng Kiếm Tông Trương chân nhân chiếu cố, có thể mua đồ vật ở đại thế giới, lại mua lượng lớn tài liệu nuôi trồng của Thương Sinh Uyển, chuyên nghiên cứu kỹ thuật nuôi dưỡng các loại linh thực linh thú, tiến cử cá loại hạt giống, cá lớn ưu tú từ đại thế giới, còn sáng lập cách gieo trồng ngũ cốc bên hồ kết hợp chăn nuôi linh cầm, ở trong không gian linh hồ tìm tòi một mô hình ba chiều toàn diện các nuôi trồng loại nguyên liệu nấu ăn.
Những năm gần đây, dựa vào khoa học phát triển và những ý tưởng nhân giống ba chiều tiên tiến, sản xuất mỗi năm của linh hồ đều có thể đổi lấy lượng tinh thạch đáng kể. Số linh thạch này trừ đi tiền mua chủng loại mới, mua phân bón với thuốc trừ tà, cậu đều đổi tất cả thành thuốc!
Đều dùng để mua các loại linh dược cao cấp có thể làm cậu trở nên giống bạch liên hoa hơn!
Bởi vì mua thuốc làm trắng và huyễn hình đan dược quá nhiều, khi Trương chân nhân thay cậu đi Thiên Thận Các lấy thuốc còn lấy về không ít sản phẩm dùng thử tặng kèm, trong đó có cả linh dược chuyên trị ngoại thương. Linh dược có thể sử dụng với yêu tu thủy sinh thân thể mỏng manh như cậu, thì cũng có thể dùng cho phàm nhân yếu ớt!
Đúng lúc ven đường gần đó có dãy ghế inox, Liên Niệm Sơ liền kéo vài cái lá cây lớn bằng bàn tay lau sạch mặt ghế, lấy nước khoáng ra đổ vào tay, quay đầu lại săn sóc nhân loại: "Anh ngồi đi, tôi rửa cái tay xong sẽ lấy thuốc ra cho anh."
Lục Trạch nâng hạt sen ngào đường yên lặng ngồi xuống, để rìu chữa cháy dựa bên chân mình, một tay đặt trên cán rìu cẩn thận đề phòng chung quanh.
Nói đề phòng vậy chứ thực ra cũng không có gì để đề phòng, từ khi bắt đầu gặp Liên Niệm Sơ, hắn đã không có cơ hội để chiến đấu, quái điểu, dị thú dọc theo đường đi đều trốn tránh bọn họ, dị thực bên đường thành thật tựa như thực vật bình thường chưa biến hoá. Mà Liên Niệm Sơ vốn nên khả nghi nhất đang cầm một chai nước khoáng rửa tay, thói quen vệ sinh còn tốt hơn hắn, nhìn không giống dị thú tiến hóa lai lịch khả nghi cho lắm, ngược lại giống một tiểu thiếu gia ngốc bạch ngọt xuyên tới từ thời đại hòa bình.
Cũng không chừng tiểu bạch kiểm của cường giả nào đó trong căn cứ? Rốt cuộc với thế đạo hiện tại, vì cuộc sống đi xuống, nam nhân và nữ nhân cũng không có gì khác nhau......
Hắn lắc lắc đầu, cuối cùng ánh mắt hạ xuống cái gọi là người máy dò đường, nhìn theo nó vòng tới vòng lui xung quanh ghế dài. Đang suy nghĩ xem nó rốt cuộc có phải robot quét rác hay không, một bàn tay hồng hào thanh tú đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, lòng bàn tay khô ráo sạch sẽ, nâng viên đường trắng lớn gần bằng viên hạt sen. Hương thơm ngọt thanh dị thường từ viên đường toả ra, chỉ hít thở nhẹ đã theo xoang mũi chui vào phổi, làm tinh thần người rung lên, miệng vết thương trên người dường như cũng không còn đau nữa.
Hắn vừa mới ăn hạt sen đường, vốn định mượn cớ này từ chối, nhưng hương thơm kia quả thực có thể xuyên thấu niêm mạc mũi len lỏi đến đáy lòng người. Đại não hắn còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động cầm lấy bỏ vào trong miệng. Cũng không biết viên đường này làm từ cái gì, vừa chạm vào đầu lưỡi liền trực tiếp hóa thành một chất lỏng ngọt lành mát lạnh chảy xuống yết hầu. Cảm giác mát lạnh sảng khoái lập tức từ thực quản lan ra toàn thân, không còn chỗ nào khó chịu nữa.
Nhẹ nhàng khoan khoái qua đi, miệng vết thương cũ mới trên người hắn đều không còn đau đơn, trong mắt bỗng nhiên có giọt nước mắt lớn không chịu khống chế mà trào ra.
Lục Trạch chớp chớp mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Liên Niệm Sơ —— rồi sau đó càng kinh ngạc phát hiện, thị lực của hắn vậy mà lại tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế trong tròng mắt người đối diện. Lại vén quần áo lên xem những nơi bị thương, cũng đều khôi phục như lúc ban đầu, không chỉ không để lại sẹo, màu sắc vết thương từ cũ đến mới đều hoà cùng một thể với màu da xung quanh, tựa như chưa từng bị thương vậy.
"Thứ cậu cho tôi ăn là......"
Thân thể hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, khẳng định không phải do ăn hạt sen ngào đường kia. Cái viên màu trắng đó là thuốc biến đổi gen mới được nghiên cứu phát minh à? Hay là tiên đan thần thoại trong truyền thuyết?
Lục Trạch cũng không cảm thấy bản thân là vai chính trong tiểu thuyết, đi ở trên đường cũng có thể đụng phải người đẹp........ nam nhân tặng đồ vật tặng trang bị. Với thế đạo hiện giờ, thật ra càng có khả năng bị người ta coi như vật thí nghiệm, lừa hắn ăn thuốc viên kỳ quái cải tạo thân thể.
Nhưng thuốc cũng đã nuốt, thân thể ước chừng cũng cải tạo xong rồi, hắn cũng to gan hơn, sống lưng thẳng tắp hỏi Liên Niệm Sơ: "Tôi không cảm thấy bản thân có điểm gì đặc biệt, đáng để cậu trả cái vốn lớn như vậy để cải tạo thân thể của tôi. Hiện tại tôi đã ăn xong thuốc, xin hãy nói thẳng đi, cậu muốn tôi làm cái gì?"
"Tôi muốn anh mở rộng tấm lòng không giữ lại gì đối với tôi ——" Liên Niệm Sơ mỉm cười nhẹ, đôi mắt chớp động hồn nhiên lại mang tia chấp nhất, vươn tay về phía hắn.
Trên bàn tay kia toả ra hương thơm nồng nàn như hoa ngọc lan, nhanh chóng áp sát tới trước mặt hắn. Lục Trạch tim đập như nổi trống, sống lưng thẳng không khỏi cong xuống một chút, có chút thất thố mà nói: "Tôi cũng không phải......"
Đầu ngón tay nhỏ nhắn hồng nhuận bỗng nhiên rút ra một cành hoa, trên ngọn là một nụ hoa nâu đỏ, cánh hoa sen đầy đặn trắng như tuyết trong phút chốc tầng tầng nở rộ trước mắt hắn. Đóa hoa đẹp đẽ thanh nhã, giống như một dòng suối mát gột rửa đáy lòng tích tụ buồn phiền và mệt nhọc của con người.
Hắn đã quên bản thân muốn nói gì, nhìn chằm chằm hình dáng đoá hoa kia trong vài giây, lực chú ý tập trung tới cực điểm, thẳng đến lúc âm thanh giàu lực hấp dẫn hơn thế vang lên bên tai mới tỉnh táo lại.
"Tôi muốn anh tin tưởng, tôi chính là một đoá sen trắng như vậy."
Àa......
Hả???
Vừa lừa thân thể của tôi lại muốn tâm ý của tôi...... Kết quả chỉ để làm tôi tin tưởng cậu là một đóa sen trắng? Tôi là song dị năng hệ tinh thần và hệ băng, là dị năng giả cấp cao có tiếng nói trong căn cứ mà cậu không muốn lợi dụng cho tốt sao?
Trong đầu Lục Trạch nháy mắt chạy qua rất nhiều ý nghĩ phức tạp, lần đầu trong đời nổi lên lo lắng kế hoạch sự nghiệp của dị thực cấp cao có vấn đề.
Kết quả  của việc suy nghĩ quá nhiều là Lục Trạch lựa chọn thỏa hiệp, đồng ý yêu cầu của Liên Niệm Sơ nói: "Tôi tin tưởng cậu thật sự là hoa sen trắng."
Sau khi nói xong, hai người đều khẩn trương chờ đợi biến đổi lớn phát sinh. Lục Trạch liều mình nhìn chằm chằm thiếu niên dịu dàngtrước mắt, chờ cậu lộ ra nguyên hình, tiến hóa thành hoa sen khổng lồ ăn thịt người; mà Liên Niệm Sơ thì xoay người đưa lưng về phía hắn, cúi cúi người, vén áo choàng lên che khuất tay phải, từ khe hở áo choàng lén nhìn hoa sen trồi lên từ lòng bàn tay.
...... Sao không thấy trắng thêm được bao nhiêu vậy?
Cậu thậm chí có chút hoài nghi đôi mắt có thể nhìn ban đêm giống như ban ngày của mình, nâng nâng cánh tay, để ánh sáng từ ngoài khe hở của áo choàng lọt vào nhiều hơn, nhìn cho rõ ràng thêm chút.
Nhãn lực của cậu tuy rằng không thể tinh vi đến đơn vị planck, nhưng ít nhất cũng có thể thấy rõ ràng biến hóa từng micromet, thay đổi của cánh hoa giống như ảnh chụp mà khắc rõ ràng vào đầu cậu. So sánh hai cái với nhau, viền trắng trên cánh hoa không dày thêm được chút nào, vẫn là dáng vẻ lúc tiền bối Nhất Ẩm Nhất Trác cho cậu tín ngưỡng.
(*planck: đơn vị độ dài nhỏ nhất có thể đo được với những phương tiện của vật lý hiện đại, xấp xỉ vào khoảng 1.61622837X10^-35 mét)
Cánh tay cậu càng nâng cao, ánh sáng chiếu xuống hoa sen trong lòng bàn tay cũng ngày càng rực rỡ, ánh sáng trong mắt lại ngày càng u ám.
Đã không cho tín ngưỡng, còn đứng sau lưng che che giấu giấu mà nhìn lén cậu, muốn nhìn xem hoa của cậu rốt cuộc là màu gì à? Liên Niệm Sơ hạ tay xuống, ở trong áo choàng đem bản thể sen hồng cùng đoá sen trắng vốn dĩ muốn cho hắn lưu niệm đều thu hồi đi, hừ mạnh một tiếng: "Tuổi còn trẻ, sao lòng nghi ngờ lại sâu như vậy? Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu?"
Cậu cũng có phải người đâu, không phải tự mình nói là sen trắng sao?
Lục Trạch bất đắc dĩ mà nhún nhún vai. Liên Niệm Sơ nghĩ cũng thật không có biện pháp với hắn —— loại tín ngưỡng này cũng đâu phải tiền, hắn không cho cậu cậu còn có thể tự móc ví tiền của hắn. Người này chính là không chịu tin cậu, có muốn bắt buộc hắn, cầu hắn cũng vô dụng, chỉ có thể từ cơ sở tín nhiệm bắt đầu bồi dưỡng từng chút một.
Cậu chỉ đơn giản ngồi xuống bên người Lục Trạch, lấy ra một túi giấy dầu đựng cá khô cay, chính mình bốc viên hạt sen đường từ trong tay hắn, trước tiên thông qua đồ ăn kéo gần khoảng cách, thuận tiện giáo dục cái người cả người đều là gai nhọn này, loại người không biết học cách tin tưởng người khác: "Anh không thích ăn ngọt nhỉ, nếm thử cá khô này đi, đây là cá bạc non nuôi trong hồ của tôi, gia vị cũng là bào chế đặc biệt, xào ra vừa thơm vừa cay, còn không bị nóng...... Lòng phòng bị của anh không cần phải mạnh như vậy, nếu tôi thật sự muốn hại anh còn có thể chữa lành một thân thương thế cho anh trước?"
Cậu nâng mũi chân lên chọc chọc Khoá Trần Thế, nghiêng nghiêng đầu với Lục Trạch: "Anh biết bảo bối này của tôi đáng giá bao nhiêu không? Bán tôi đi cũng không đủ mua một cái đâu! Chẳng qua tiền bối làm ra nó đặc biệt tín nhiệm tôi, tin tưởng tôi sẽ không lừa ngài ấy ôm pháp khí này trốn mất, vì vậy tôi chỉ cần thế chấp một căn nhà cũ 90 mét vuông bên ngoài vành đai 6* liền cho tôi thuê bảo bối này! Trên tay tôi có pháp khí đáng giá như vậy cũng chưa nghĩ tới ôm của chạy trốn, một người bình thường như anh có gì đáng để tôi mơ ước sao? Anh nghĩ cho kỹ chút, giữa hai chúng ta có phải nên tin tưởng nhau hơn chút không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.